Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đệ cửu thập chương: Động đất và này nọ
Quan hệ của hai người giống như ánh mặt trời ngày hè lên cao, nhiệt độ chậm rãi, chậm rãi nóng lên.
Nhiều lần cùng ăn cơm, bớt thời gian cùng nhau dạo phố, tham gia các hoạt động trẻ em, chỉ cần là Chu Nguyên giành thời gian ra hẹn, nếu Tô Mộc Nhiễm rảnh, ít khi nàng từ chối.
Chỉ chớp mắt, thời gian trôi đến tháng , kỳ nghỉ hè trong nước cuối cùng của Chu Nguyên, cứ như thế đến rồi. Sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, Chu Nguyên và bạn bè cùng tụ lại ăn cơm, làm một buổi chia tay. Chè chén qua đi, kỳ nghỉ hè bắt đầu, quyết định không lãng phí kỳ nghỉ cuối cùng Chu Nguyên và một đám bạn đại học thích du lịch làm một chuyến phượt thiên nam địa bắc.
Từ phía bắc đến phía nam, mỗi nơi đi qua Chu Nguyên đều chụp lại ảnh, trên mỗi tấm ảnh đều được nàng đánh dấu ngày tháng và địa điểm lên mặt sau.
Mỗi nơi đi đến nàng đều nhắn tin cho cha mẹ và Tô Mộc Nhiễm biết địa điểm, nếu có thể nàng còn gọi điện thoại cho họ. Nói chung, kỳ nghỉ hè này tuy bận rộn nhưng rất phong phú.
Giữa cuộc hành trình xuyên suốt này, tháng hè nóng bức nhất cứ như thế yên lặng trôi qua, đảo mắt, đã đến tháng . Kế hoạch của Chu Nguyên là tháng kết thúc hành trình quay về nhà, sau đó ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cùng cha mẹ, ai mà ngờ đội trưởng Trầm Đội sau khi biết được nàng đã đến Côn Minh, thì thẳng thắn hỏi nàng có muốn đến Lỗ Điện chơi không.
Vài năm trước Trầm Đội từng đến Lỗ Điện, tặng một số vật tư cho trường, hơn nữa còn làm lão sư tình nguyện ở đó nửa năm, lần này vừa đến thăm đáp lễ, nên hỏi Chu Nguyên có muốn đến chơi hay không, sau đó mọi người cùng nhau đi mua sắm ở Lệ Giang.
Đây là lời mời của người bạn quên tuổi cùng chung chí hướng, Chu Nguyên không do dự nhiều liền đồng ý. Vì vậy thay đổi tuyến đường, ngày đã xuất hiện ở Lỗ Điện.
Nhưng lại không nghĩ, bạn nối khố của Trầm Đội là Trần Đội cũng ở đây, và một vài người bạn quen mặt. Vào đêm, mọi người cùng chào mừng nhau ở một quán ăn nhỏ, sáng sớm hôm sau cùng đến trường để giúp đỡ, đem những bàn học mới mà bọn họ gom góp được dọn vào lớp.
Buổi trưa nghỉ ngơi một hồi, tới giờ chiều lại bắt đầu vừa dọn vừa lớn tiếng cười đùa. Mấy đứa nhỏ sống gần đó đứng coi cả buổi chiều, cũng đến giúp đỡ, người lớn sẽ thỉnh thoảng dùng giọng vùng miền lớn giọng nói chuyện với chúng nó, giữa khí trời nóng bức này cũng không làm người khác thấy khó chịu.
Chu Nguyên nhìn mọi người náo nhiệt như thế, nhịn không được cầm điện thoại chụp tấm ảnh tụi nhỏ dọn bàn vào phòng học, sau đó gửi cho Tô Mộc Nhiễm. 【Bọn em đang khiêng bàn, mấy đứa nhỏ ở đây nói chuyện nghe rất êm tai.】
Sau đó bỏ điện thoại vào túi quần. Lúc này là buổi chiều giờ phút. . .
phút sau, một trận động đất xuất hiện khiến người khác cũng phải tê tâm liệt phế không kém sự kiện máy bay Malaysia.
Chu Nguyên buông chiếc bàn trong tay, sàn nhà dưới chân dường như bắt đầu lung lay dữ dội. Nhận thấy sự thay đổi xung quanh, nàng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nữ lão sư bên cạnh. . .
"Là động đất. . ." Giọng của nữ lão sư run rẩy, nói như vậy. Chu Nguyên cũng phát run, nàng liếm môi, sau khi thất thần một giây thì bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, phát hiện chỉ có nàng và nữ lão sư ở đây, vô thức đưa tay, dắt nữ lão sư còn trẻ tuổi đã bị dọa sợ hãi kia, bắt đầu chạy thục mạng ra khỏi phòng học.
Chạy tới cửa, đúng lúc gặp Trần Đội và Trầm Đội, hai người bọn họ dắt theo mấy đứa trẻ, trong lúc đất núi rung chuyển gặp được Chu Nguyên, chỉ rống lên một tiếng chạy ra sân tập, thì dắt mấy đứa nhỏ lao xuống lầu.
Chu Nguyên không biết mình đang cảm thấy gì, sàn nhà dưới chân liên tục lung lay, trong tay còn dắt theo một người, nàng cảm thấy lòng bàn tay mình ướt mồ hôi, nhưng mà một chút cảm giác lạnh lẽo cũng không có. Trong đầu rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng nàng biết mình đang làm gì, biết mình đang chạy đi đâu. Nhưng mà tại sao ngay lúc này, nàng lại nghĩ đến rất nhiều thứ.
Nàng nghĩ đến cái nắm tay của Tô Mộc Nhiễm cách đây không lâu, cũng siết chặt như thế, nghĩ đến chiếc thang máy chật hẹp, nghĩ đến cái ôm thảm hại trong phòng khách, thậm chí nghĩ đến lần đầu tiên nàng tỏ tình, nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp Tô Mộc Nhiễm. Nàng mặc váy trắng xõa tóc dài đứng trên đôi giày cao gót, giữa dòng người nàng xinh đẹp như thế. . . tất cả tất cả đều rõ ràng hiện ra.
Tại khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí cảm thấy mình sẽ chết, nếu không tại sao mình lại nhớ rõ từng chi tiết với cô ấy như thế. Nàng vẫn cho rằng mình không sợ chết, chết có gì đáng sợ, không phải chỉ bị đốt thành một nắm tro ở nhà tang lễ rồi chôn xuống đất thôi sao. Nhưng mà nàng nghĩ a, nếu chết rồi thì sau này sẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không thể chạm đến bất cứ thứ gì, cũng không thể mở mắt ra nhìn ngắm nụ cười của người được nữa, cũng không thể nói nên lời trong lúc người đau khổ cần an ủi nhất.
Việc này đáng sợ đến thế nào a.
Nàng bắt đầu sợ, cố hết sức mình chạy về phía mảnh đất trống, sợ đến cả người đều run. Nàng sợ, nàng sợ sau khi mình chết sẽ không thể gặp lại Tô Mộc Nhiễm nữa. . .
Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, nàng vẫn chưa làm đến bước này, sao có thể chết. . .
Nàng nắm bàn tay người khác, trong đầu đều là tiếng giục chạy đi, chạy đi, nếu chạy không nhanh sẽ không còn cơ hội được gặp lại Tô Mộc Nhiễm.
Nàng không thể chết, nàng muốn ra ngoài, nàng muốn bình an nhìn thấy Tô Mộc Nhiễm. . .
Cứ như thế nắm tay người khác, một đường chạy vội. Đợi đến khi an toàn ngồi xuống khu đất trống, nhìn ngôi trường rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà ầm ầm đổ sụp nàng mới buông cánh tay người kia, đỡ đầu gối của mình, thở dốc từng hơi.
Trầm Đội và Trần Đội cũng chạy ra, ôm mấy đứa nhỏ, vẻ mặt may là còn sống. Sân tập của ngôi trường này rất to, tạm thời là một nơi an toàn. Chu Nguyên chống đầu gối thở hổn hển một hồi mới phát hiện chân mình mềm nhũn, vì vậy thả lỏng người, ngồi thụp xuống đất.
Nhìn ngôi trường vẫn còn đang đổ sụp, nàng nhếch khóe môi, giương mắt nhìn bầu trời, cúi đầu bật cười.
Cảm giác được sống, thật tốt a. . . chống hai tay xuống mảnh đất phía sau, nàng nghĩ như vậy.
Khi trận động đất xảy ra, Dung Thanh và Tô Mộc Nhiễm đang uống trà chiều cùng các lão sư khoa ngoại ngữ khác. Họ vô tình gặp nhau ở cửa hàng, vì vậy cùng đi uống trà.
Các lão sư đều đồng lứa với Dung Thanh, thấy tiểu bối Tô Mộc Nhiễm tuổi còn trẻ cũng nhịn không được trêu chọc vài câu. Thậm chí có người còn hỏi Tô Mộc Nhiễm có bạn trai hay chưa, định giới thiệu em họ của mình cho nàng. Đối với việc này Tô Mộc Nhiễm chỉ cười cười.
Dung Thanh liền hùa theo, nghe đồng nghiệp cùng tổ nói như vậy, nàng bật cười quở trách, nói Mộc Nhiễm đã là con dâu nhà tôi, làm gì đến phiên mấy người. Những người biết rõ nàng thì liếc mắt xem thường, nói Chu Nguyên nhà cô là con gái, đâu ra con trai mà cưới Mộc Nhiễm chứ. Con lớn nhà tôi là Chu An nha. . . Dung Thanh hì hì cười, lẽ thẳng khí hùng nói.
Tô Mộc Nhiễm nghe được đối thoại của họ có hơi chột dạ =))), đợi các tiền bối bắt đầu nói đến chủ đề trang điểm túi xách này nọ, nàng mới yên lòng. Thật là, gần đây càng ngày càng nhạy cảm. . .
Trò chuyện trò chuyện, cũng đã sắp một tiếng đồng hồ. Điện thoại của người đối diện đột nhiên vang lên, nàng cười nói, "Tôi đi nghe điện thoại." Thì liền rời chỗ ngồi.
Chờ nàng trở lại thì chủ đề lại thay đổi, điện thoại còn chưa gập lại, có một tin tức xuất hiện. Nàng vừa đi đến, vừa theo thói quen mở ra nhìn, sau đó lắc đầu than thở, "Năm nay thật đúng là nhiều tai nạn, không tìm được chiếc máy bay Malay sau đó Vân Nam lại có động đất, thật đúng là. . . cũng không biết thương vong thế nào."
"Động đất? Ở đâu?" Dung Thanh hoàn toàn chưa phản ứng được, chỉ là vô thức ngẩng đầu, hỏi lại một câu.
"Vân Nam a." Người đó vừa ngồi xuống vừa nói.
Không biết tại sao, nàng vừa nói như thế, có hai người phụ nữ cùng nhau đổi sắc. Tô Mộc Nhiễm sửng sốt, lại hỏi một câu, "Chỗ nào Vân Nam?"
"Hình như cái gì mà Lỗ Điện, có cả tin tức rồi, em có thể lấy điện thoại ra xem."
Nghe vậy, Tô Mộc Nhiễm lấy di động, lên weibo, quả nhiên nhìn thấy đầy màn hình chính là chữ "Lỗ Điện - Vân Nam : phút xảy ra trận động đất . độ" nháy mắt gương mặt nàng trắng bệch. Vô thức nàng ngẩng đầu nhìn Dung Thanh, liền nhìn thấy lão sư luôn luôn thản nhiên trấn định, lật túi xách của mình tìm điện thoại, dáng vẻ luống cuống.
"Tôi đi gọi điện cho Chu Nguyên trước." Giọng nói của nàng bình tĩnh giống như không có việc gì, nhưng dáng vẻ hoảng loạn ấy, mặc kệ là ai cũng biết đã xảy ra chuyện.
"Dung Thanh, chẳng lẽ con gái cô. . ." Người phụ nữ kia dè dặt hỏi.
"Ừ." Dung Thanh mím môi, mở điện thoại, không yên lòng đáp lại một câu, "Sáng hôm nay nó nói với tôi là đang ở Vân Nam. . ."
Lật đật mở điện thoại, gọi đến dãy số quen thuộc, nhưng lại đổi lấy giọng nói lạnh lùng không ngừng lặp lại số điện thoại của quý khách hiện không thể liên lạc được. Dung Thanh hít sâu một hơi, xách túi lên giẫm giày cao gót chuẩn bị rời đi, ngay cả đống đồ lỉnh kỉnh nàng mua cũng quên mang, lúc đi ngang qua người Tô Mộc Nhiễm còn thiếu chút nữa vấp té.
Tô Mộc Nhiễm nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, nhưng khi nắm lấy tay nàng thì phát hiện nó lạnh đến đáng sợ.
Xung quanh đều là những người đã làm mẹ, đương nhiên hiểu được nỗi lo của nàng, nháy mắt ai cũng không nói gì. Vẫn là còn Tô Mộc Nhiễm đủ bình tĩnh, giúp Dung Thanh đứng dậy, xách đống đồ lỉnh kỉnh kia, đỡ Dung Thanh nói với những người còn lại, "Em giúp Dung lão sư về nhà, các vị tiền bối hôm nay đến đây thôi."
"Ừ, đi đường cẩn thận." Bọn họ không biết nên nói gì, chỉ đành khô khan đáp lại.
Tô Mộc Nhiễm cũng không quản sau đó họ nói gì, chỉ đỡ Dung Thanh đang lạnh cả người ra gara lấy xe. Cũng không biết sức lực từ đâu ra, vác theo một đống đồ, nàng còn có thể đỡ Dung Thanh đi đứng không vững lên xe.
Sau khi đã ngồi xuống ghế, Dung Thanh hít sâu một hơi, lấy điện thoại gọi cho Chu Hoàn. Điện thoại rất nhanh được bắt máy, Dung Thanh thở sâu, cố gắng bình tĩnh nói, "A Hoàn, Lỗ Điện ở Vân Nam có động đất, hôm nay bảo bối ở đó. . ." Nói xong câu đó, giống như nàng không còn gượng nổi nữa, che miệng mình bắt đầu khóc.
Tô Mộc Nhiễm nhìn Dung Thanh đánh mất dáng vẻ thường ngày, nghĩ đến từng túi quần áo ở ghế sau, là hôm nay hai người vừa mới mua cho Chu Nguyên, nghĩ đến trước đó Dung Thanh so so chiếc áo bất đắc dĩ cười nói Chu Nguyên cao quá, không hợp. Nặng nề thở dài một hơi.
Khởi động xe, Tô Mộc Nhiễm nhìn con đường phía trước, chỉ cảm thấy lòng mình trầm nơi đáy cốc.
Chu Nguyên. . . nghìn vạn lần em đừng có chuyện gì. . .
Nàng siết chặt tay lái, nhìn con đường phía trước, hoàn toàn không nhận ra mình cũng giống như Dung Thanh, cả người đã lạnh từ lâu. . .
===
Huhu... đoạn Dung mama gọi Thái Bình công chúa là bảo bối, mình đau lòng quá T_T
Chương như vậy mà bảo là cẩu huyết thì đúng là bạn không hiểu nghĩa cẩu huyết là như thế nào rồi T_T thôi, đừng ai spoil với mình nữa, không nói gì thì bộ này cũng được hoàn thành thôi.
Fact: Ngày tháng năm ở Lỗ Điện tây nam Vân Nam thật sự có một trận động đất.