Baba 17 Tuổi

chương 97: chương cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đệ cửu thập thất chương: Chương cuối cùng

Ba năm, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm, đảo mắt liền trôi qua. Khi Chu Nguyên lấy được bằng thạc sĩ trở về nước, ước hẹn ba năm kia cũng đã vượt quá một năm rồi.

Tô Mộc Nhiễm không hỏi Chu Nguyên vẫn một lòng như trước hay không, Chu Nguyên cũng không nói chúng ta sẽ mãi ở bên nhau các loại. Cứ như thế tự nhiên ở bên nhau, giống như xưa.

Trước lúc về nước, Chu Nguyên đã tìm được một công việc, vì nuôi sống bản thân và giữ chén cơm vân vân ở môi trường mới nàng vẫn rất cố gắng, vội vàng bận rộn loáng cái đã hơn nửa năm. . .

Kỳ thực một năm trước khi về nước, Chu Nguyên và Dung Thanh có một trận cãi vả. Dung Thanh hy vọng Chu Nguyên học xong tiến sĩ mới đi làm, như vậy ra trường rồi có thể trực tiếp làm trợ lý giáo sư ở đại học, công việc dễ dàng lương cũng từ từ tăng cao. Nhưng Chu Nguyên không thích, cứ thế cầm giấy chứng nhận học vị trở về nước. Vì thế bị Dung Thanh giận tròn nửa năm không để ý đến Chu Nguyên.

Bạn xem, người lớn lúc nào cũng vậy, trước đó nói, được không can thiệp chuyện của con, nhưng một khi gặp chuyện gì lớn vẫn nhịn không được khua tay múa chân, đây là tình yêu của các trưởng bối a. . .

Chu Nguyên cũng hiểu được mình làm mẹ giận, sau khi về nước đi làm nhận được tiền lương tháng đầu tiên liền vội vàng mua đồ dỗ dành hai người già ở nhà. Mua áo sơ mi cho cha, lại đem một nửa tiền lương cho mẹ, lúc này mới làm Dung Thanh thoải mái lên không ít.

Về phần thẻ lương, Chu Nguyên có quyết định của mình, đương nhiên sẽ không thành thành thật thật nộp hết cho mẹ. Con người mà, vẫn phải giữ một ít vốn riêng tư mới được.

Từ trường ra ngoài kiếm tiền, mỗi ngày trôi qua quả thật không dễ dàng, bận rộn bận rộn, đã đến sinh nhật tuổi của Chu Nguyên. Sáng sớm hôm đó nàng nhận được điện thoại của Tô Mộc Nhiễm, nàng ngớ người hồi lâu, mới vỗ đầu hiểu ra, à, hôm nay là sinh nhật của mình.

Tô Mộc Nhiễm nói với nàng, tối hôm nay ra ngoài ăn cơm, đương nhiên Chu Nguyên đồng ý. Nhưng sau đó, vấn đề đến rồi. Bởi vì nửa tiếng sau, Chu Hoàn cũng gọi điện đến, nói tối nay về nhà sớm một chút, baba làm đồ ăn chờ con về. Vì vậy, lấy trưởng bối làm trọng đương nhiên Tô Mộc Nhiễm để Chu Nguyên về nhà, cuộc hẹn này, cũng không còn.

Chu Nguyên rất tiếc, trong lúc xem hết một phần tài liệu, trong lòng khẽ động, liền gửi tin nhắn cho Tô Mộc Nhiễm, bảo nàng tối nay đưa Lạc Lạc đến ăn cơm. Nàng không thể đi, Tô Mộc Nhiễm cũng có thể đến mà. Huống chi, Tô Mộc Nhiễm về nhà nàng chúc mừng sinh nhật cho nàng là hợp tình hợp lý, dù sao, Tô lão sư cũng là bạn gái của nàng.

Tô Mộc Nhiễm cũng không từ chối, đồng ý tối nay qua. Vì vậy không tới giờ rưỡi nàng đã đưa Lạc Lạc đến thăm.

Trước đó Chu Nguyên có báo cho cha mẹ biết, Dung Thanh cũng vui vẻ, quen nhau năm nàng và Tô Mộc Nhiễm càng ngày càng hợp nhau.

Tô Mộc Nhiễm đến nàng liền lôi kéo đến nói chuyện, hai người đều vừa mới có trẻ nhỏ lên lớp , mấy đứa nhỏ đều có chuyện của mình, vừa về nhà thì trốn trong phòng không thấy bóng dáng đâu. Chu Nguyên đeo tạp dề ở trong bếp làm cơm với Chu Hoàn, thỉnh thoảng ló đầu ra liếc nhìn Tô Mộc Nhiễm, ánh mắt nhu hòa như một hồ xuân thủy.

Tay nghề của Chu Hoàn càng ngày càng tốt, qua tuổi tay chân lại càng lưu loát hơn nhiều, nhìn con gái liên tục ló đầu ra phòng khách, trầm ổn hỏi một câu, "Năm nay có về nhà Mộc Nhiễm ăn tết không?"

Chu Nguyên lắc đầu, nhìn củ khoai tây trong tay, nói, "Có lẽ vẫn chưa được."

Chu Hoàn thở dài một hơi, nói, "Vậy con cố gắng thêm đi." Ở bên nhau năm rồi, còn chưa về gặp phụ huynh, con nhỏ này chậm tay chậm chân quá. . .

Cha mẹ Chu gia biết được chuyện này từ tết nguyên đán năm nay, nguyên nhân là vì Dung Thanh chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn Chu Nguyên học xong rồi tính tiếp, Chu Nguyên không chịu, chỉ bảo mình muốn đi làm, nói thế nào Dung Thanh cũng không vì lý do này mà buông tha quan điểm của mình.

Chu Nguyên suy nghĩ một chút, thuận thế comeout, lúc đó cha mẹ Chu gia cũng ngây người ra một lúc, hai vị đều là người hiểu biết sâu rộng thật ra không bị dọa đến, chỉ hỏi lại một câu, bạn gái là ai?

Chu Nguyên rất thành thật, nàng nói, Tô Mộc Nhiễm.

Một câu này thiếu chút nữa làm Dung Thanh tức chết, tay con nhỏ này quá dài rồi, duỗi một cái là chạm tới đồng nghiệp của nàng. Dung Thanh nghe xong hết bình tĩnh nổi. . . Chu Nguyên nói, là con quấn quít lấy Tô Mộc Nhiễm, cô ấy không chịu được nên mới đồng ý.

Vốn là làm bạn, Dung mama có thể được trẻ ra vài tuổi ngang với Tô lão sư, đùng cái bạn biến thành con dâu, mình lên chức má. . . giận là giận chuyện này

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio