Lộc Hàm nhìn biểu tượng【╭(╯╰)╮】cứ chạy liên tiếp trong khung đối thoại trên màn hình, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, đầu tràn ngập hình ảnh khuôn mặt mềm mại non nớt của Ben Ben, cậu còn nghĩ mấy năm nay bé con giống như mồ côi cha vậy, với tính cách kia của Ngô Thế Huân nhất định là sẽ không cưng chiều con, Ben Ben lại vừa vặn đang ở vào thời kỳ trưởng thành, trong tình cảm có phải đã chịu không ít thiệt thòi hay không.
Trên màn ảnh biểu tượng vẫn chưa dừng lại, Lộc Hàm định gởi lại nhưng không thể nào hạ thủ được.
Không bao lâu thì các dãy ký hiệu ngừng lại, Lộc Hàm vừa định gởi một biểu tượng qua, thì cái hình đầu người đột nhiên tối sầm.
Xe chạy thẳng một đường, Ngô Thế Huân hiện tại hoàn toàn không có tâm tư để làm việc, thế nên quay đầu xe về nhà.
Ngô Thế Huân mở cửa bước vào huyền quan, nhìn thấy Ben Ben chạy nhanh như chớp từ thư phòng lên trên lầu hai, Ngô Thế Huân nhướng mày: “Đứng lại!”
Ben Ben dừng bước tại thang lầu, xoay người lại, thành thành thật thật đứng dựa vào tay vịn, ánh mắt trong veo như nước, hai má đỏ rực. Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn thoáng qua cửa thư phòng còn chưa khép lại, trong lòng run lên: “Vừa rồi con vào thư phòng làm gì?”
Ben Ben vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn vì cuộc “Nói chuyện” với ma ma, cho nên cũng không tập trung, trả lời rất thành thật: “Dùng máy tính.”
Sắc mặt Ngô Thế Huân tối sầm, đột nhiên nghĩ đến mấy tấm ảnh còn chưa xóa trong máy tính, chẳng lẽ bị nhóc con trông thấy rồi? Anh cảm thấy trẻ con ở tuổi này có nhìn cũng không hiểu cái gì, hẳn là không sao, nhưng những thứ kia cũng rất rõ ràng đi, anh nhìn Ben Ben, sắc mặt lạnh lùng ra lệnh: “Đi ngủ ngay cho ba!”
Ben Ben chạy nhanh như chớp.
Ngô Thế Huân đứng ở cửa nhưng vẫn luôn nhìn theo thấy con chạy vào phòng trên lầu hai, đóng cửa lại mới đổi giày đi vào, anh bước nhanh đi vào thư phòng, phát hiện máy tính quả nhiên đang mở, chắc là Ngô Thế Huân đột nhiên trở về nên nhóc con còn chưa kịp tắt.
Ngô Thế Huân vừa ngồi xuống vừa đưa tay kéo kéo cà – vạt trên cổ, đột nhiên phát hiện QQ của mình đang đang nhấp nháy ở góc phải màn hình, biểu tượng chim cánh cụt chứng tỏ đang online.
Rất nhanh, một cái tên Ngô Thế Huân chưa thấy qua bao giờ chợt lóe lên, Ngô Thế Huân mở ra, phát hiện trong khung đối thoại là một dãy 【╭(╯╰)╮】【? 】
Ngô Thế Huân: “...”
Gương mặt Ngô Thế Huân lạnh lùng không có chút biểu tình nào, anh đưa mắt nhìn cái tên bên cạnh biểu tượng — Lộc Lộc.
Lộc Hàm?
Ngô Thế Huân hít vào một hơi rồi bắt đầu ho khan, giương mắt lại nhìn nhìn cái ký hiệu【╭(╯╰)╮】 kia, lại ho càng thêm lợi hại, quả thực anh không có cách nào tưởng tượng ra khuôn mặt với vẻ thản nhiên xa cách của Lộc Hàm lại có thể đánh ra dãy ký hiệu ╭(╯╰)╮ này.
Gân xanh trên thái dương Ngô Thế Huân nổi lên, anh không biết Lộc Hàm cùng Ben Ben làm sao để liên lạc trên QQ, theo bản năng định nhấp chuột tắt khung chat đi, khi nắm chuột thì tay lại lưỡng lự, đã không tắt đi khung chat, còn ma xui quỷ khiến đánh kí hiệu【? 】gửi qua.
Đầu kia lại gởi trở lại một dãy【╭(╯╰)╮】
Ngô Thế Huân ngồi trước màn hình máy tính, cảm nhận nhịp tim dồn dập, không thể ngồi yên được, anh hơi nôn nóng lôi kéo cổ áo, mở ra nhật kí chat khi nhìn thấy nickname của mình gởi đi đầy nhóc những kí hiệu【╭(╯╰)╮】,thật sự khiến anh có cảm giác muốn hộc máu.
Anh yên lặng thoát khỏi QQ, lạnh mặt đứng dậy ra khỏi thư phòng đi lên lầu, đẩy cửa phòng Ben Ben ra.
Trong phòng mở đèn ngủ màu cam, nhóc con nằm úp trên giường bấm di động, vừa thấy Ngô Thế Huân đi vào vội vàng nhét điện thoại vào dưới gối.
Ngô Thế Huân đi vào, ngồi lên giường Ben Ben, liếc nhìn gối đầu: “Đừng để cho ba nói lần thứ hai, lấy ra!”
Ben Ben trừng mắt: “Không đưa! Đó là điện thoại di động của con!”
Ngô Thế Huân nheo mắt không nói lời nào, Ben Ben bắt đầu tính toán trong lòng, nhóc nghĩ cuối tuần này có thể được gặp người kia, hiện tại mà chống đối với lão hổ thì chỉ có mình phải chịu thiệt thòi, làm nam nhi phải biết co duỗi mới được.
Ben Ben lấy điện thoại từ phía dưới gối ra đưa cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cầm lấy, nhìn thấy nhóc con đang dùng máy di động tìm hiểu các ứng dụng trên QQ, anh xem lại tin nhắn, nhìn thấy tin của A Xán gởi đến một dãy số QQ.
Ngô Thế Huân giương mắt nhìn nhìn Ben Ben, nhóc con nhếch môi vẻ mặt bất cần nhìn lại, Ngô Thế Huân cười lạnh, xóa cái tin nhắn kia đi, bỏ di động vào tủ đầu giường, vỗ vỗ đầu Ben Ben, “Ngủ đi!”
Ben Ben có vẻ không phục nằm xuống nhắm mắt lại, Ngô Thế Huân đứng dậy đi ra đóng cửa.
Thì ra là sử dụng QQ trên máy tính.
Ngô Thế Huân nghĩ về cái tên A Xán kia, đột nhiên cảm thấy hơi quen tai, lúc xuống lầu đi vào phòng bếp rót nước mới nhớ tới con trai của Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú hình như tên là Xán Liệt, còn gọi là A Xán, lần trước gặp Kim Chung Nhân còn nói qua con của mình cũng học lớp lá năm.
Ngô Thế Huân từ phòng bếp đi vào thư phòng, ngồi xuống trước máy tính, lần thứ hai đăng nhập QQ.
Hình đầu người của Lộc Hàm vẫn sáng, Ngô Thế Huân mở khung chát, nghĩ nghĩ, lại mở nhật kí ra, nhìn toàn màn hình toàn là kí hiệu hôn môi, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Lộc Hàm sau khi gởi dãy kí hiệu kia đi thì không nhận được trả lời, một lát sau hình đầu người lại sáng lên, ngay từ đầu cậu chưa kịp phản ứng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau lại nghĩ đây là số QQ của Ngô Thế Huân, chắc không phải người hiện tại ngồi ở trước màn hình máy tính là Ngô Thế Huân chứ?
Lộc Hàm thở dài lắc đầu tắt đi khung chat, nhưng vừa rồi Ben Ben liên tiếp gởi lại đây kí hiệu kia thật sự là rất ấm lòng, Lộc Hàm cảm thấy hiện tại trong tim trong đầu mình đều là bong bóng màu hồng.
Mà Ben Ben sau khi Ngô Thế Huân rời khỏi, một lần nữa cầm lấy di động xem dãy số QQ, sau khi mở ra mới phát hiện tin A Xán vừa mới gởi tới đã bị xóa đi.
Ngày hôm sau Ngô Thế Huân cứ như bình thường làm điểm tâm đưa Ben Ben đi nhà trẻ, cả buổi sáng Ben Ben không nâng mí mắt lên nhìn Ngô Thế Huân đến một lần, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, làm như Ngô Thế Huân thiếu mình tiền không bằng.
Ngô Thế Huân sau khi đưa Ben Ben tới trường thì đến công ty đi làm, trên đường nhận được điện thoại của Hoàng Tử Thao: “Buổi tối ăn cơm với nhau nhé, hôm nay em không có thí nghiệm.”
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, nói: “Được, tôi đến đón em.”
Hoàng Tử Thao bảo: “Không cần, lúc đó em đến thẳng trung tâm thành phố, bảy rưỡi được không?”
Ngô Thế Huân: “OK.”
Tâm tình Lộc Hàm hôm nay đặc biệt tốt, ít nhất trước khi đến tòa soạn cũng còn không tồi.
Buổi sáng Diệp An Ninh cũng đem bản thảo của mình gởi cho Lộc Hàm, cậu đem bản thảo hai người viết so sánh một lần, trước giờ ăn cơm gọi hai người tiến hành một cuộc thảo luận nhỏ.
Dựa theo hiểu biết của Lộc Hàm hiện nay, những gì Biện Bạch Hiền và Diệp An Ninh viết hiển nhiên không thể đăng, đương nhiên để cho bọn họ làm cũng chỉ là muốn hai người học tập quá trình làm phỏng vấn, tòa soạn báo yêu cầu không chỉ là nhân tài, mà còn phải có kinh nghiệm phong phú nữa.
Lộc Hàm đem bài của họ viết in ra hai bản, Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền mỗi người một phần, ngồi đối diện ở bàn làm việc cầm bản thảo nghe Lộc Hàm giảng giải.
Lộc Hàm cũng không máy móc đem ý tưởng của mình bắt hai người chấp nhận, mà là căn cứ từng bài viết của mỗi người phân tích bình luận, chỗ nào có thể sửa câu nào yêu cầu cắt bỏ đều chỉ ra. Diệp An Ninh và Biện Bạch Hiền lần này không có xung đột, hai người im lặng nghiêm túc nghe Lộc Hàm giảng cho tới khi xong mới thôi, bên ngoài rất nhiều đồng nghiệp đã đi ăn cơm.
“Lần này hai người đem bản thảo của mình sửa lại, đồng thời cũng sửa bản thảo của đối phương. Buổi chiều tôi phải cùng Kim Mân Thạc đi ra ngoài, có việc thì gọi điện thoại.” Lộc Hàm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
Diệp An Ninh nhìn Lộc Hàm: ” Trưởng biên Lộc đi ăn cơm trưa ở đâu?”
Biện Bạch Hiền ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, Lộc Hàm nói: “Tôi cùng Kim Mân Thạc có việc phải đến đại học H một chuyến, cơm trưa có lẽ ăn ở gần trường.”
Biện Bạch Hiền quay đầu đi ra ngoài, cười có vẻ chế nhạo, Diệp An Ninh thì cười rất nhu thuận: “A, em từng học ở đó, lần sau em mời trưởng biên Lộc ăn cơm ở trường học cũ nhé.”
Lộc Hàm thản nhiên đáp: “Được.”
Khoa văn trường đại học H lần này tổ chức một buổi toạ đàm nhỏ, kỳ thật không phải chuyện lớn gì, nhưng diễn giả đầu tiên chính là một giảng viên mà Kim Mân Thạc rất thân, cho nên đã lôi kéo Lộc Hàm tới trường, nhân tiện thử xem có thể gặp người quen nào khác hay không.
Kim Mân Thạc lái xe chở Lộc Hàm đến đại học H, hai ngươi ăn trưa trong một quán cơm ở cửa Bắc, một giờ chiều đến hội trường nhỏ nghe tọa đàm.
Mấy ngày nay thời tiết đặc biệt nóng, ăn cơm trưa xong người ta dễ dàng mệt rã rời, Kim Mân Thạc và Lộc Hàm ngồi ăn chậm rãi một hồi có chút chịu không nổi, Kim Mân Thạc chọt chọt Lộc Hàm: “Ais, đi ra ngoài cho thoáng.”
Hai người từ cửa hông đi ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy cách đó không xa trên sân thể dục có nam sinh đang chơi bóng rổ, âm thanh ồn ào huyên náo, khiến Kim Mân Thạc cảm khái không ngừng: “Ais, nghe được âm thanh này anh thật muốn đi nhà cầu.”
Lộc Hàm cười nhạo: “Mau biến cái sự mất vệ sinh đó đi.”
Kim Mân Thạc quyết đoán đi luôn, Lộc Hàm đứng một mình ở trên cầu thang dẫn lên nơi tọa đàm, hội trường nhỏ và thư viện nằm gần nhau, đi thêm một tầng nữa là có thể đến thư viện. Còn chưa tới giờ lên lớp, nên không ít học sinh tranh thủ đến thư viện, có nhiều thiếu nữ đi qua bên cạnh Lộc Hàm, nhịn không được đều quay đầu nhìn vào mắt cậu.
Trước kia thời còn đi học Lộc Hàm bị người ta nhìn không ít, từ đó đã luyện thành thói quen, nhưng vài năm gần đây đều làm việc trong nhà, làn da trắng hơn rất nhiều, da mặt tựa hồ cũng không dầy như trước kia, bị người ta nhìn hoài có chút không chịu được, bèn đi về phía hành lang tương đối ít người.
Đột nhiên có tiếng ai đó gọi cậu: “Hàm nhi?”
Lộc Hàm cảm thấy thanh âm rất quen thuộc, quay đầu liền nhìn thấy, Hoàng Tử Thao cầm trong tay hai quyển sách vừa đi ra từ thư viện.
Hoàng Tử Thao làm sao cũng không ngờ sẽ gặp Lộc Hàm ở trường, hắn bước nhanh tới, nhìn thấy trước cửa hội trường nhỏ căng một cái biểu ngữ, trên đó viết chúc buổi toạ đàm của khoa văn thành công tốt đẹp.
“Tới nghe toạ đàm hả?” Hoàng Tử Thao đi đến trước mặt Lộc Hàm, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Bộ dạng Lộc Hàm không khác biệt nhiều lắm so với trước kia, nhưng khí chất thì thay đổi không ít, trước kia nhìn từ xa đã cảm thấy rất lạnh lùng, hiện tại vẻ lạnh nhạt bớt đi rất nhiều, khuôn mặt trầm lặng bình tĩnh.
“Phải.” Lộc Hàm thản nhiên gật đầu.
Hoàng Tử Thao: “Hiện tại anh là hướng dẫn của vài nghiên cứu sinh ở trường này, vừa mới làm xong thực nghiệm, cùng đến quán cơm ngồi một chút chứ?”
Lộc Hàm: “Không cần đâu. Tôi đứng đây cho thoáng, đợi lát nữa thì vào luôn.”
Hoàng Tử Thao quay đầu nhìn nhìn cái biểu ngữ kia: “Tọa đàm của khoa văn trường anh nghe hay không cũng thế, không có gì hay cả, đi thôi, trời nóng như vậy mà bên trong còn không có điều hòa, anh mời em đi uống vậy.” Hoàng Tử Thao nhìn kỹ Lộc Hàm, hắn không sợ bị Lộc Hàm từ chối, nhưng lại hơi sợ nhìn thấy biểu tình ghét bỏ của Lộc Hàm.
Vẻ mặt Lộc Hàm vẫn thản nhiên, không có thần sắc dư thừa nào, dư quang khóe mắt nhìn thấy Kim Mân Thạc từ trên cầu thang đi xuống, “Không.”
“Vậy...”
Hoàng Tử Thao còn chưa kịp nói gì, chợt nghe phía sau có người nói: “Hừm, ai đây ta? Đi du học về rồi à? Hiện tại thuộc thành phần về từ hải ngoại rồi đúng không?”
Kim Mân Thạc tùy tiện đi tới vỗ vỗ vai Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao quay đầu vừa trông thấy Kim Mân Thạc, trên mặt có vẻ xấu hổ, tuy rằng đã sáu năm, nhưng hiện giờ hắn vẫn nhớ rõ người đàn ông cao lớn thô kệch vùng Đông Bắc trước mắt này, mà có thể là cả đời cũng không thể quên được.
Hoàng Tử Thao không đáp lời Kim Mân Thạc, nói với Lộc Hàm: “Vậy hẹn gặp sau nhé.” Nói xong cầm sách chạy lấy người.
Kim Mân Thạc nhìn theo bóng dáng Hoàng Tử Thao cười lạnh: “Đồ cặn bả! Phỏng chừng tới giờ còn sợ anh mày đi!”
Lộc Hàm nghiêng đầu: “Chuyện gì thế?”
Kim Mân Thạc: “Không có việc gì, mấy năm trước đồ cặn bả kia có trở về một lần, còn đánh nhau với anh, bị lão tử cho một trận no đòn.”
Lộc Hàm cong môi cười nhạo: “Anh đúng là rảnh thật.”
Buổi chiều Ngô Thế Huân có một hội nghị, về việc mạo hiểm khống chế cổ phần của bên Cửu Long.
Giám đốc quản lý đối với PPT nói đến nỗi nước miếng văng tứ tung, Ngô Thế Huân tuy nghe nhưng suy nghĩ không biết đã bay đến phương nào, đột nhiên nhớ lại ngày hôm qua Lộc Hàm gởi cho mình cái kí hiệu【╭(╯╰)╮】kia.