Baba Thay Thế

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Thế Huân cùng Lý Hồng Bình ngồi ở trong phòng trầm mặc không nói, Lý Hồng Bình nhìn Rose, trên mặt cô biểu tình phức tạp còn có khó chịu.

Rose vén vén tóc, bông tai màu tím dưới ánh đèn lóe lên một cái, Lý Hồng Bình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, á một tiếng, khen: “Bông tai nhìn rất đẹp, có mặt chọn quá nha.”

Rose nhìn Lý Hồng Bình, biết rõ Lý Hồng Bình không chỉ đơn thuần là khen mình, Lý Hồng Bình lúc này đang ngồi đối mặt với Rose, cong môi cười: “Tôi thật sự vô cùng hiếu kỳ đấy, cô vừa mới tự xưng là bạn của Lộc Hàm, vậy mà trong suốt câu chuyện cô kể Lộc Hàm căn bản là chẳng xem cô ra gì nhỉ? Có phải cô vẫn che giấu điều gì khác nữa đúng không?”

Rose nhìn lại Lý Hồng Bình: “Chuyện này có quan trọng với anh sao? Lý tiên sinh, nếu như chuyện không quan trọng tôi xin phép không nói nhé!” Nói xong rất nhanh chóng đứng dậy. “Tôi đi trước, tạm biệt.”

Lý Hồng Bình ngồi ở trên ghế ngồi, nhìn theo Rose, hé mắt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Cô nói giúp Lộc Hàm nhiều như vậy sao người của tổ chức vẫn còn gây rắc rối cho cô? Cô mấy năm nay chẳng phải đều rất tổn hao tiền bạc và tâm trí về chuyện này sao?”

Rose đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lý Hồng Bình: “Tôi đánh giá anh thấp rồi, anh có thể điều tra được đâu là thật đâu là giả thì hẳn cũng đã biết được ít nhiều rồi không phải sao?!”

Lý Hồng Bình đứng lên, kéo kéo cravat, câu môi nhìn Rose, cũng không trả lời Rose, lại nói đến chuyện khác: “Tôi vừa mới nghĩ đến một chuyện khác. Cô cùng Lộc Hàm nhiều năm như vậy đều không gặp mặt, năm đó lại giúp cậu ta chuyện Chu Điền, cô là vì cái gì?” Lý Hồng Bình lách qua ghế sô pha hướng Rose đi tới.

Rose đứng tại cửa ra vào, ánh mắt không sợ, nhưng mà trong nội tâm cũng không thể nào giữ bình tĩnh.

Lý Hồng Bình hé mắt, nói: “Một là, cô năm đó thật sự vì muốn giúp Lộc Hàm, hai người ở chung lâu như vậy tính cách cậu ta chắc cô biết rõ, hơn nữa cậu ta lúc đó rất thảm thương cô liền giúp cuối cùng còn làm bạn với cậu ấy. Hoặc là, cô chính là người được tổ chức thuê giúp Lộc Hàm, sau đó lấy tiền cậu ta cho vừa đi liên hệ Chu Điền vừa thay đổi tư liệu. Tôi nói đúng không?”

Rose nhìn Lý Hồng Bình thở dài một hơi: “Thật sự là tôi rất ghét nói chuyện với những người như anh!”

Lý Hồng Bình nhìn Rose: “Bị nói trúng rồi sao? Làm sao mà chuyện của Lộc Hàm có thể chỉ đơn giản như thế? Hơn nữa theo tôi được biết, cô dù có thủ đoạn đến đâu cũng không thể dễ dàng làm được tất cả những việc đó?”

Lý Hồng Bình tiếp tục nói: “Có lẽ sau lưng còn có người nào khác, chỉ là người kia năm đó không trực tiếp ra mặt, người đó đã cho cô lợi ích gì? À mà để tôi đoán tiếp nhé, người đó giúp cô ra khỏi tổ chức đúng không? Giúp cô không cần phải sống bằng nghề này nữa?” Lý Hồng Bình rủ mắt nhìn vào Rose, dần dần trong nội tâm tin chắc mình đoán đúng, “Lộc Hàm cha mẹ đều chết hết, mặt khác thân thích cơ hồ đều không có ai, vậy ai là người đó chứ?” Lý Hồng Bình sờ sờ lên cằm, trong ánh mắt tinh quang lóe lên, “Giúp Lộc Hàm mà không ra mặt, tư liệu cũng đổi đi, nói không chừng năm đó Chu Điền bi thảm như vậy hắn cũng có phần đi… Ai nha nha, nếu như không phải người thân chắc là thần tiên tái thế?!”

Rose nhìn Lý Hồng Bình: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Nói xong đẩy cửa chuẩn bị ly khai.

Lý Hồng Bình nói: “Này! Nếu như cô làm việc cho tôi! Tôi sẽ giúp cô tìm một công việc khác.”

Rose dừng lại bước chân, cảm thấy người mình run lên từng đợt.

Ben Ben buổi sáng phát hiện không có Lộc Hàm kế bên, trong lòng nhất thời mất hứng, chu chu môi, đang lúc muốn cầm gối ném sang một bên thì nghe tiếng động.

Ben Ben nằm ở trên giường đem gối ôm vào trong ngực, mặt vùi vào gối he hé mắt nhìn.

Lộc Hàm mở cửa phòng, bưng điểm tâm đi tới.

“Buổi sáng tốt lành!” Ben Ben bật dậy ngẩng cổ nhìn Lộc Hàm cao giọng.

Ben Ben đêm qua ngủ rất sớm, còn ngủ rất ngon, hai con ngươi sáng lóng lánh, đôi má cũng phúng pha phúng phính.

Lộc Hàm nhìn Ben Ben cười,: “Buổi sáng tốt lành! Con đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong ba đưa con đi nhà trẻ.”

Ben Ben kéo lấy dép lê đi, “Xoạch xoạch” đến bên Lộc Hàm, lôi kéo góc áo cậu, ngửa cổ lên, chớp chớp mắt: “Con hôm nay không muốn đi, có thể cho con nghỉ không?”

Lộc Hàm đem điểm tâm đặt ở trên bàn cơm, cúi đầu nhìn con trai: “Không thể!” Nói xong ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Ben Ben: “Sao hôm nay con lại như vậy?”

Ben Ben quả thực là một chút cũng không thích đi nhà trẻ, đến đó có cái gì tốt chứ, suốt ngày chơi mấy trò nhàm chán, nhóc là muốn cùng ba Lộc đến cơ quan cơ, muốn làm cái đuôi nhỏ của ba cơ!

Lộc Hàm chăm chú nhìn Ben Ben, “Không thể không đi học được, con không đi mọi người sẽ cười con đấy!”

Ben Ben mặc kệ hết, nhóc con bây giờ chỉ cần ba mình thôi, Ben Ben nhịn không được chu môi, nhìn Lộc Hàm, rất kiêu ngạo ngóc cổ: “Con không cần họ quan tâm!”

Lộc Hàm điểm điểm mi tâm Ben Ben, trong lòng nghĩ không biết làm sao dụ con trai đến trường đây? Mình là hoàn toàn không có kinh nghiệm a? Lúc này là phải nên nghiêm khắc dạy bảo đây, nhưng mà vừa nhìn vào gương mặt đáng yêu của Ben Ben lại sinh ra một cảm giác muốn nuông chiều đến vậy.

Lộc Hàm nhìn Ben Ben, Ben Ben nhìn lại Lộc Hàm, hai người nhất thời im lặng, Ben Ben vẻ mặt cương quyết viết rõ bốn chữ “con không đi học”, Lộc Hàm không biết làm sao, cậu rất là thương con, con nói không muốn đi Lộc Hàm liền nghĩ bây giờ cũng còn nhỏ không đi cũng không sao. Quan trọng là con trai vui vẻ vậy.

Như vậy không tốt, như vậy không tốt! Lộc Hàm trong lòng yên lặng đột nhiên tự nói với chính mình, tuyệt đối không thể xem nhẹ chuyện học như vậy, cuối cùng cậu hướng Ben Ben nói: “Ben Ben con không nghe lời ba sao?”

Ben Ben vểnh lên miệng: “Con nghe!” Nhưng mà không muốn đi, không muốn đi chút nào hết!

Lộc Hàm lắc lắc đầu rồi dắt con trai đến nhà vệ sinh trong lòng tự nhủ: nhất định không được mềm mỏng nữa, đi học là đi học, phải đi học!

Ben Ben đánh răng rửa mặt xong, đi về phòng thay quần áo rồi xuống anh sáng.

Hai người đang ngồi ở bàn ăn thì điện thoại Lộc Hàm vang lên: “Đang ăn sáng hả?”

Lộc Hàm nhìn nhìn Ben Ben: “Ừ.”

“Tôi đang ở dưới lầu đấy, hôm qua tôi quên mang quần áo cho Ben Ben, bây giờ đem lên cho cậu nhé.”

Lộc Hàm để đũa xuống, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy xe Ngô Thế Huân ngừng dưới lầu, cậu nghĩ nghĩ mới nói: “Ở đây tôi cũng có quần áo cho con rồi.”

Lộc Hàm tuy nhiên không nói thẳng, nhưng Ngô Thế Huân nghe hiểu Lộc Hàm ý là không muốn mình đi lên, Lộc Hàm là người rất nguyên tắc, cậu có thể bởi vì Ben Ben mà cùng Ngô Thế Huân xích lại gần mốt chút, nhưng cậu là nhất quyết không muốn sinh hoạt của hai người quấn cùng một chỗ.

Ngô Thế Huân chỉ nói: “Tôi ở dưới đây chờ, lát nữa sẽ đưa Ben Ben đi học.”

“Được rồi.”

Ben Ben ăn xong, Lộc Hàm cầm ba lô nhỏ dắt tay Ben Ben xuống lầu, Ben Ben vẫn là rất xoắn xuýt không muốn đến trường, một bên nắm tay Lộc Hàm cọ cọ, một bên ngẩng cổ nhìn Lộc Hàm, “Cho con nghỉ đi. Con không muốn đi mà! Không muốn đi! Con không thể nghỉ được ạ?”

Lộc Hàm nắm tay Ben Ben, Ben Ben cọ xát lấy, lại kéo kéo tay áo, hai cha con chắc cũng mất phút kéo qua kéo lại.

Thật vất vả mới đi hết tầng một, vừa đi hết ra đến cổng ngoài đã nhìn thấy Ngô Thế Huân tựa ở bên cạnh xe cúi đầu không biết đang làm cái gì.

“Ba ba!” Ben Ben một ngày một đêm đều chưa thấy Ngô Thế Huân, tuy là chưa lâu, nhưng lúc này thấy Ngô Thế Huân vẫn là kích động vô cùng, nhóc buông Lộc Hàm ra tay hướng Ngô Thế Huân chạy tới, chạy đến một nửa dừng lại, đột nhiên nghĩ Ngô Thế Huân nhất định là tới đón mình đi nhà trẻ đây mà, vì vậy mà cảm thấy không còn vui như trước.

Ben Ben chạy vài bước rồi dừng lại, sau đó chậm chạp đi đến trước mặt Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân đưa tay ôm lấy Ben Ben bế lên, xoay người sờ đầu con, nói: “Nhớ ba sao?”

Ben Ben xoắn xuýt nhìn xem Ngô Thế Huân, nhẹ gật đầu, ngừng một chút, lại lắc đầu.

Ngô Thế Huân cười cười nhìn Ben Ben, rồi.. nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm đi tới, đưa ba lô cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng vừa đúng lúc đưa tay ra, hai người đều không nói gì, vậy mà rất hợp ý trao nhận ba lô.

Ben Ben nhìn Lộc Hàm rưng rưng, ý là không muốn đi nhà trẻ, nhà trẻ có ý gì hay ah, nhà trẻ có cùng chơi với ba Lộc được không chứ?!

Ngô Thế Huân đem con cùng ba lô đặt lên ghế sau, bản thân lại ngồi ghế lái, rồi nhìn ra ngoài đối Lộc Hàm hỏi: “Hôm nay có tăng ca không?”

Lộc Hàm nghĩ nghĩ: “Không biết nữa, nếu cần thì sẽ tăng ca.”

Ngô Thế Huân gật đầu: “Buổi tối gặp lại.”

“Được.”

“Ben Ben, chào ba đi!” Ngô Thế Huân nói với Ben Ben ngồi phía sau.

Phía sau cửa xe vẫn chưa đóng lại, Ben Ben hai bàn tay nắm lấy cửa kính, cứ như vậy nhìn Lộc Hàm, trong ánh mắt tràn đầy không cam tâm, không chịu. Nhóc con nghĩ sao bây giờ mình không làm nũng nhỉ!!? Nếu làm nũng, nói không chừng hôm nay cũng không cần đi học ah!!

Ben Ben nhìn ra ngoài xe mắt không rời Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lại thúc giục, “Chào ba đi!”

Ben Ben nâng tay nhỏ lên quơ quơ, muốn nói mà nói không ra lời, nhóc lại cảm thấy thẹn thùng lại không được tự nhiên, nói chào ba rất thẹn thùng nha, nhưng mà kỳ thực nhóc không có muốn tạm biệt một chút nào hết.

Ben Ben xoắn xuýt nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm bị con trai làm cho khó xử chỉ biết nở nụ cười đưa tay sờ đầu con trai, nói khẽ: “Ở trường học con phải ngoan nghe không? Tạm biệt…”

Ben Ben hít hít cái mũi nhẹ gật đầu, nhưng vẫn là chưa nói được gì cả, đành dùng tay hướng Lộc Hàm vẫy vẫy, Ngô Thế Huân chậm rãi khởi động xe, qua kính chiếu nhìn thấy con trai lưu luyến không rời, anh hiểu tâm trạng hiện tại của Ben Ben là không thể nói được, nhưng mà không nói thì đúng là không lịch sự đi.

Ngô Thế Huân bắt đầu khởi động xe, Lộc Hàm đứng nguyên tại chỗ nhìn, Ben Ben quay về phía sau nhìn không chớp mắt, cuối cùng khi xe bắt đầu quẹo khỏi hướng nhà của tòa soạn báo, Ben Ben hướng ngoài cửa sổ hô lớn một tiếng: “Cam Cam hẹn gặp lại!!”

Ngô Thế Huân sững sờ, oắt con vừa gọi cái gì mà ”Cam Cam”, chẳng phải bình thường mọi người gọi là “Tiểu Lộc” sao?

Ngô Thế Huân còn chưa thấy được Lộc Hàm phản ứng gì thì xe đã tiến vào đại lộ, khu nhà của Lộc Hàm đã ở đằng sau lưng.

Ngô Thế Huân khép lại phía cửa sổ xe phía sau, Ben Ben cũng không bám lấy cửa nữa, ngoan ngoan ngồi ở trên ghế ngồi, Ngô Thế Huân nhìn nhìn kính chiếu hậu, nhìn chăm chú lên phía gương mặt Ben Ben: “Lúc nãy con vừa gọi là cái gì?”

Ben Ben ngồi ở phía sau lẩm bẩm —— Cam Cam? Cam Cam? Cam Cam!

Thật là, ai nha, trên người ba ba có mùi thơm như vậy, ba ba là quả cam là đại Cam Cam ngọt ngọt? Ây ây, đêm qua mình tắm xong cũng có mùi giống vậy mà, mình cũng là Cam Cam đó! Là tiểu Cam Cam. >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio