Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

chương 32: ba mươi bảy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chắc các cô bận gặm dưa chưa đọc đâu nhưng thôi thì cứ up, đu đưa cẩn thận, đừng cue bảo bối vô nha ????

______________

Tạ Doãn ẩn mình ở một góc khuất, thấy một màn như thế đồng tử co chặt lại, đôi tay gắt gao nắm thành quyền.

Cẩm Tú đột nhiên chạy đi tìm hắn, nói thân thể Tiêu Chiến sắp không chịu nổi, cầu xin hắn đi tìm cao nhân chữa trị cho Tiêu Chiến.

Kỳ thật cũng không cần Cẩm Tú đến tìm, mấy ngày nay Tạ Doãn vẫn luôn dùng hết mọi cách, tìm hiểu tung tích của thần y Tạ Chiêu.

Khó là Tạ Chiêu vẫn luôn là người chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế gian không có ai biết được tung tích của lão.

Chỉ biết người này phong thanh tễ nguyệt, là một nhân vật trích tiên, nếu lão nguyện ý, sẽ khám bệnh không đòi một xu, nhưng nếu không muốn, cho dù có là Hoàng đế cũng đừng mơ có thể mời lão xuất sơn.

Tạ Doãn biết Tiêu Chiến vẫn luôn bí mật tính toán chuyện gì đó, tuy rằng hắn không ngăn trở, thậm chí nguyện ý trợ giúp Tiêu Chiến, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Tiêu Chiến phá hoại thân thể mình, lúc này mới che giấu hơi thở của mình, một đường đi theo Vương Nhất Nhiên và Tiêu Chiến đến Bách Hoa Lâu, không nghĩ tới vừa đến đã thấy một màn như thế.

Nhưng mà cho dù hắn hận không thể một đao chém tiểu quan trong lòng Tiêu Chiến kia, cũng chỉ có thể khắc chế chính mình không dám xúc động, để tránh làm hỏng đại sự.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Nhiên ngồi ở bàn khách quý, Vương Nhất Nhiên trái ôm phải ấp hai mỹ nhân, lực chú ý hoàn toàn đặt ở ca nữ trên đài, Tiêu Chiến lại thường thường nhìn xem động tĩnh ở cửa.

Quả nhiên, không bao lâu sau một trận xôn xao vang lên.

Một loạt cô nương chỉnh tề đứng hai bên, như thể có đại nhân vật nào đến.

"Aiyo, Chu lão gia, sao hôm nay ngày mới đến."

Âm thanh nịnh nọt của tú bà truyền vào tai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến híp mắt nhìn, quả nhiên là Chu Võ đến.

Tuy nói là vào kinh diện thánh, nhưng Chu Võ đến nơi thế này cũng hoàn toàn chẳng che giấu gì ai, toàn thân đeo toàn châu báu ngọc ngà, so với Vương Nhất Nhiên chỉ có hơn chứ không kém, phô bày hai chữ "có tiền" ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Người này cao lớn vạm vỡ, đầy mặt hồng quang, đầu đội kim quan, mặt trên khảm hồng bảo thạch và dạ minh châu.

Tiêu Chiến đặt hết những điều này vào mắt, trong lòng khinh thường.

Chu Võ nay quả nhiên là kẻ nông cạn bừa bãi, ăn mặc chói lọi vượt phẩm cấp như thế, rõ ràng là không thèm để Yến đế vào mắt, công khai nói cho người khác dã tâm của hắn.

Các cô nương cười duyên dáng dựa vào người Chu Vũ, Chu Võ lại chẳng hề cự tuyệt ai cả, chỉ là ánh mắt không hề đặt trên bất cứ người nào cả.

"Phượng cô nương đâu? Kêu này đến hầu hạ gia."

Tú bà lộ vẻ khó xử: "Cái đó, Chu lão gia, thật xin lỗi, hôm nay Phượng cô nương có khách.

Hay là ta lại chọn cho ngài người tốt hơn nhé?"

"To ngan!" Chu Võ lạnh lùng sắc bén lên, thế mà cũng có vài phần khiến người ta sợ hãi, "Ai mà không có nhãn lực như thế, dám đến đoạt cô nương của gia?"

"Cái đó, gia, ngài đừng nóng giận mà, tiểu nhân chỉ là người làm ăn thôi..."Tú bà một bên nói một bên liếc mắt sang bàn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng không sợ, nâng ly rượu có ý ra hiệu với Chu Võ.

Chu Võ không nghĩ là sẽ gặp Tiêu Chiến ở nơi thế này, lập tức hơi nhăn mi lại, trong lòng tính toán.

Chu Võ xem thường Vương Nhất Nhiên, nhưng lại có vài phần không chắc với Tiêu Chiến.

Con tin Tề quốc đưa đến này, nghe nói thời gian trước rất được sủng ái, hai người trước lại chọc giận long nhan.

Theo đạo lí, phi tử thất sủng, còn là hoàng tử địch quốc, Yến đế nên giam lỏng người này mới phải.

Nhưng hiện tại nhìn vị "phi tử" khong chỉ không vì thất sủng mà hoảng loạn, ngược lại còn rất tự do to gan.

Tiêu Chiến dám làm như thế nhất định là có sự tự tin của hắn, tuy rằng không biết át chủ bài của đối phương là gì, nhưng nhìn từ bên ngoài, Tiêu Chiến ít nhất sẽ không đứng cùng một trận doanh với Vương Nhất Bác, cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn...!

Chu Võ ha ha cười, thu hồi lửa giận trên mặt: "Thì ra là khách quý, đi đi đi, nhanh đi chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon đến đây!" Chu Võ một bên dặn dò một bên đi qua phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Nhiên.

Tiêu Chiến đứng dậy, thập phần hào phóng khéo léo hơi khom người, Chu Võ đáp lễ, vào lúc Vương Nhất Nhiên còn đang ngây ra thì hai người đã ngồi xuống.

"Không nghĩ là Tiêu công tử và Tiểu vương gia cũng ở đây."

"Cả ngày ở bên cạnh hoàng huynh ta có gì thứ vị chứ, làm sao tiêu dao được bằng ở đây." Vương Nhất Nhiên uống rượu hát tiểu khúc, hai cô nương đấm chân cho hắn, mười phần mười dáng vẻ công tử ăn chơi trác táng.

"Xin lỗi Thái thú, tiểu vương gia cũng là vô tình đoạt thứ người ta yêu thích, nghe nói đêm nay Bách Hoa Lâu có tân hoa khôi lần đầu tiếp khách, nếu không thì lần này ta mời, coi như đền tội với ngài." Tiêu Chiến cười đưa một chén rượu qua cho Chu Võ.

Chu Võ không chần chừ gì tiếp nhận, tiền giành được hoa khôi không phải hắn không có, nhưng nếu Tiêu Chiến đã cố ý kết giao với hắn, Chu Võ đương nhiên không cự tuyệt.

"Tiêu công tử quả nhiên không giống người thường, thống khoái, thống khoái!"

Trong đại sảnh dần dần ồn ào lên, vốn dĩ người có thân phận như Chu Võ, đương nhiên sẽ đến nhã gian.

Nhưng quy củ của Bách Hoa Lâu có chút khác biệt, mỗi một năm nơi này sẽ đưa hoa khôi mới ra, đêm đầu tiên của các hoa khổ đều được đấu giá ở đại sảnh, nói như vậy thì ai ra giá cao sẽ được, nhưng có muốn được như ý không còn phải xem hoa khôi có đồng ý không.

Bởi vậy mỗi năm vào lúc này, khách chơi ở Bách Hoa Lâu hoặc là mặc y phục đẹp triển lãm tài lực của mình, hoặc là giả bộ học đòi văn vẻ đi giành lấy nụ cười của mỹ nhân.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt, trong lòng cười lạnh không thôi.

"Các vị, hoan nghênh các vị khách quý quang lâm tới đây."

Các mỹ nhân trên đài lui xuống, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng đàn sáo.

Trên đài đột nhiên dâng một cỗ khói dày đặc che phủ tầm mắt của mọi người, đang lúc moi người còn ngây ngẩn, nóc nhà rủ xuống một dài lụa cực dài, một cô nương mặc lụa mỏng, ôm đàn trong tay, chậm rãi trượt theo rơi từ trên bầu trời xuống.

Khi nàng xuống mặt đất, khói đặc đã tản ra, chỉ để lại một chút sương mờ tô đậm không khí.

Cô nương đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt có thể làm người ta nhìn thấy là dung nhan tuyệt sắc cơ nào.

Vị cô nương này thong dong ngồi xuống, đặt đàn trong tay xuống, ngón tay mảnh dài gảy lên cầm huyền, cùng với tiếng đàn sáo phụ trợ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một dài lụa nữa rủ xuống, một bóng người màu xanh rơi xuống.

Giữa không trung nhìn không ra khuôn mặt, chỉ có thấy bóng dáng cực mong manh của người nọ, cùng với vòng eo chỉ một tay là ôm hết, thân hình thật ra lại cao hơn vị cô nương vừa rồi không ít.

Chờ người này nhẹ nhàng rơi xuống, dưới đài truyền ra một trận tiếng cười phóng đãng, thì ra vị này không phải cô nương gì, hoá ra là một mỹ thiếu niên tuấn tú.

Thiếu niên có một đôi mắt phượng, một đôi mắt có lòng trắng bên dưới nhiều hơn bên trên một chút, làm cho hắn thoạt nhìn cực kỳ thanh lãnh, cùng một thân mị khí của thanh lâu tiểu quan rất khác biệt.

Nhưng làn da sứ trắng của thiếu niên, một đôi môi mỏng thoa yên chi, trung hoà túc sát chi khí trên mặt, ngược lại khiến cho cô nương ở bên cạnh cũng không bằng.

Tiêu Chiến nhìn thẳng đôi mắt trên đài, bàn tay vốn ôm nhẹ tiểu quan dường như run run.

Rồi lại lắc đầu an ủi chính mình nói: "Tiêu Chiến ngươi suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế, làm sao hắn có thể đến cái nơi này làm hoa khôi được."

Tiêu Chiến nhất cử nhất động đều rơi vào mắt Chu Võ, hắn phát hiện ra điểm đột phá trên người Tiêu Chiến, thấy ánh mắt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm trên đài như có suy tư gì..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio