Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

chương 36: bốn mươi mốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Vừa, vừa ý."

Nói xong, Tiêu Chiến liền muốn cắn đứt lưỡi mình, y còn dám coi Tạ Doãn là tiểu quan thật cơ à.

Quả nhiên, sắc mặt Tạ Doãn thoáng cái trở nên càng thêm âm trầm, Tiêu Chiến nhanh chóng quyết định, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Tạ Doãn nói: "Ta cũng là bất đắc dĩ thôi, muốn cậy vào Chu Võ đương nhiên không thể không dùng chút thủ đoạn, nếu ta không gần nữ sắc lại cũng không gần nam sắc, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ hay sao?"

Sắc mặt Tạ Doãn đến lúc này mới điều chỉnh lại.

Tai hắn rất thính, lúc ở dưới lầu, khi Tiêu Chiến nói chuyện với Chu Võ, hắn đã nghe không thiếu chữ nào, nghe được Chu Võ muốn đưa tiểu quan đêm nay cho Tiêu Chiến, bây giờ mới nghĩ ra hạ sách dịch dung, lại uy hiếp tú bà không được nói ra.

Nhiếp Chính vương phá án, tú bà làm sao lại dám nói không, tuyệt quan vốn chuẩn bị trước cứ thế bị Tạ Doãn đẩy ra.

"Vương gia, ta, ta có một yêu cầu hơi quá đáng..."

Tạ Doãn biết y có chuyện quan trọng, chỉ sợ là cần mình phối hợp cùng: "Cứ nói chớ ngại."

"Phòng này cách âm không tốt."

Không cần Tiêu Chiến nói, những âm thanh từ phòng cách vách truyền đến để đủ rõ vấn đề rồi.

"Vương gia, ngài có thể...!có thể...!phối hợp tạo ra một chút âm thanh không?"

Tiêu Chiến nói xong, đầu giống như con đà điều, vẫn luôn cúi gằm, gắt gao nhìn chằm chằm xuống giày, cả khuôn mặt đỏ như sắp chảy máu.

Rốt cuộc y đang nói cái gì chứ, Tạ Doãn là tiểu quan là đủ lắm rồi, người ta là vương gia cơ mà, là chiến thần giết người không chớp mắt trên chiến trường, bảo hắn ở nằm dưới thân hầu hạ mình, Tiêu Chiến không phải điên rồi chứ.

Tạ Doãn sửng sốt một chút, tựa hồ như không nghĩ tới Tiêu Chiến muốn mình phối hợp chuyện này, chỉ là trong nháy mắt, khoé miệng hắn nâng lên, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến mang theo một chút ý vị trêu chọc.

"Được rồi, bổn vương cầu còn không được."

"Nếu Vương gia không muốn..."

Thanh âm của Tiêu Chiến càng lúc càng nhỏ, lời còn chưa nói xong đã bị Tạ Doãn cắt ngang.

"Bổn vương rất vui lòng."

Vương Nhất Bác cưỡi ngựa mã chạy như bay ra khỏi đại doanh, mơ hồ đoán được y có thể đang lừa hắn tính toán chuyện gì đó.

Lần này đối phó với Giang Tả, nhất định phải là Tiêu Chiến ra mặt mới được việc.

Người này tuy ngốc, nhưng lòng phòng bị lại rất nặng, nếu tìm một thế thân thay Tiêu Chiến, chỉ sợ không thể lừa được.

Vương Nhất Bác suy nghĩ rất nhiều, chỉ cần điều Tiêu Chiến tính toán không liên quan tới Đại yến, chỉ cần y không quá vượt quy củ, đợi giải quyết xong hậu hoạn ở Giang Châu, hắn có thể thả tự do cho Tiêu Chiến.

Nhưng mà Tạ Doãn...!Hắn quyết không thể thành toàn cho hai người.

Tiêu Chiến là hậu phi của hắn, Giang Tả sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết, người chết không tính.

Cho dù sau này hắn có phế bỏ Tiêu Chiến thả y rời khỏi cung, thì trên người người này cũng vĩnh viễn có dấu vết của Yến đế hắn, người khác tuyệt đối không thể nhung nhớ.

Bên trong Bách Hoa Lâu, phù dung trướng ấm áp.

Âm thanh ở phòng bên dần dần nhỏ đi, Tiêu Chiến sợ Chu Võ sẽ đến tìm mình bất cứ lúc nào, cũng không biết liệu Tử Lăng đã đắc thủ hay chưa, bởi vậy cũng không hề do dự, lôi Tạ Doãn lên giường.

Tạ Doãn bị đẩy ngã trên giường, đầu gối nhìn mu bàn tay, dù bận vẫn ung dung nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dường như cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ ăn nói lưu loát thường ngày.

Cho dù chỉ là làm bộ, y cũng vẫn không qua được cửa ải trong lòng kia phảng phất như thể mình là một phụ nhân dâm loạn phản bội trượng phu.

Tạ Doãn cũng không hề trêu đùa y, kéo tay áo Tiêu Chiến, để cả người y tựa lên người mình.

"Chiến Chiến, chỉ là diễn trò thôi, ta sẽ không thật sự làm gì cả."

"Ừm."

Tiêu Chiến khẽ lên tiếng, cần cổ cũng đỏ lên theo.

Tạ Doãn bất đắc dĩ nói: "Nếu như ngươi ngại, cứ việc vùi đầu vào gối, tất thảy giao cho ta."

Trước khi vào Bách Hoa Lâu, Vương Nhất Bác cũng đã cải trang, giả làm một công tử nhà giàu bình thường.

Thuộc hạ chỉ bảo với bà chủ là đến tìm bằng hữu, rồi cho hai đĩnh bạc liền được tú bà đưa đến bên ngoài sương phòng của Tiêu Chiến ở lầu hai.

Bên trong dường như đang vô cùng kịch liệt, tiếng rên rỉ thở dốc không ngừng.

Cho dù dọc đường suy nghĩ nhiều lần, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ tới Tiêu Chiến thật sự sẽ tìm hoan mua vui với kẻ khác.

Y vẫn còn là hoàng phi của mình, sao y dám!

Tú bà thấy sắc mặt Vương Nhất Bác đen như đáy nồi.

Cho dù thay đổi dáng vẻ, nhưng uy áp thiên tử tích góp bao nhiêu năm cũng vẫn khiến người ta không thở nối.

"Ta không quấy rầy công tử ôn chuyện với cố nhân nữa, công tử nếu có việc hãy gọi nô gia." Tú bà thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng chuồn mất.

Đám người lui xuống, quạt xếp trong tay Vương Nhất Bác đã bị hắn bóp đến nát vỡ.

Hắn hít sâu một hơi xong liền đá văng cửa phòng.

Không ngờ tới, mở cửa lại nhìn thấy Tiêu Chiến và Tạ Doãn cuộn thành một đoàn trên giường.

Hai người trên giường cũng hoảng sợ, vốn tưởng rằng là Chu Võ, kết quả ngẩng đầu lên lại là Vương Nhất Bác! Trong lòng hai người rùng mình, lửa giận trong mắt Vương Nhất Bác, như thể muốn trực tiếp chém chết hai người ngay tại đây.

Tạ Doãn phản ứng lại trước đẩy Tiêu Chiến ra, chăn gấm rơi xuống, Vương Nhất Bác thấy hai người vẫn còn y phục chỉnh tề, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt lên.

"Xem ra là cô làm hỏng chuyện tốt của hai vị rồi."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, Tiêu Chiến quả nhiên là bị doạ, lại thêm trong lòng gấp gáp không biết phải giải thích thế nào, lại ho lên.

Tạ Doãn nhăn mày, lưu loát xoay người xuống giường, quỳ một gối xuống đất: "Bệ hạ thứ tội, việc này còn có ẩn tình, thần và Tiêu công tử tuyệt đối không làm chuyện gì mờ ám."

Đến tận lúc này mà Tạ Doãn vẫn còn bao biện cho Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giận đến cùng ngược lại cười nói: "Vậy không bằng Nhiếp Chính Vương nói cho cô xem, rốt cuộc ẩn tình gì mà lại khiến tướng quân Đại Yến ta cùng yêu phi Tề quốc ngủ chung một giường giữa đêm khuya, làm ra chuyện xấu hổ nhường này!"

Tạ Doãn rối rắm một hồi, y suy đoán từng bước suy tính của Tiêu Chiến đều vì đêm nay, một khi nói thẳng ra, chỉ sợ nỗi khổ tâm của y thất bại trong gang tấc.

Trầm mặc một hồi lâu, Tạ Doãn nói: "Bệ hạ bớt giận."

Tiêu Chiến nộ hoả công tâm, lại nôn ra một búng máy, giãy giụa che trước người Tạ Doãn: "Bệ hạ bớt giận.

Thần thiếp và Vương gia thanh thanh bạch bạch, tuyệt đối không có tư tình."

Vương Nhất Bác ngược lại cười rộ lên: "Ha ha ha, phi tử của cô và thần tử cô tín nhiệm nhất, đêm khuya ở thanh lâu, cô không phải kẻ điếc cũng chẳng mù, các ngươi tưởng ra vừa rồi cô ở ngoài cửa không nghe thấy gì ư?"

Tiêu Chiến lúc này hết đường chối cãi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Doãn.

Chuyện tối nay mình tính toán cũng đã thành, Tiêu Chiến ở trên thế gian này không còn vướng bận gì, dù sao thân thể mình cũng đã là dầu cạn đèn tắt.

Đến lúc ấy, Tiêu Chiến dường như đã đưa ra quyết định gì đó, y xoay người dập đầu một tiếng vang lên, đến khi ngẩng đầu, ánh mắt đã đầy kiên định.

"Thần thiếp nguyện lấy cái chết chứng minh trong sạch.

Chỉ là Vương gia là thần tử có công của Đại yến, mong bệ hạ đừng liên luỵ đến người vô tội."

Đồng tử Vương Nhất Bác chợt co chặt, hắn vạn lần không ngời tới Tiêu Chiến có thể vì Tạ Doãn mà cam tâm tình nguyện chịu chết.

Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi xổm xuống, lại chẳng còn nửa phần tình nghĩa khi xưa, vốn muốn thương nghị với Tiêu Chiến cho tốt, nhưng lời nói ra lại như đao sắc.

"Cô sẽ không để ngươi chết, cái thân dâm tiện của ngươi vẫn còn có tác dụng."

_______

Gòi xong....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio