Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

chương 66: bảy mươi hoàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ten tèn ten, chương cuối đã đến!!!

____

"Chúc mừng," giọng nói nữ nhân vang lên, trong miệng thì chúc mừng nhưng lại càng giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Ta sẽ tuân thủ lời hứa, còn hai cửa nữa, chúc ngươi may mắn."

Nói xong, phía sau tường có tiếng bánh xe xoay chuyển, bức tường đá đột nhiên nứt ra, sau đó ầm ầm sập xuống.

Tiêu Chiến bước ra từ trong đống bụi bặm, đột nhiên phát hiện ra đây chính là hành lang dài vừa rồi mình mơ hồ đi qua, nhất thời sau lưng đổ mồ hôi lạnh, giới hạn giữa cái thật và ảo trở nên mơ hồ không rõ.

Giống như ban đầu, cửa thứ hai là gì nữ nhân kia cũng không hề nói ra, Tiêu Chiến đành phải đi sâu vào trong hành lang.

Nữ nhân kia như thể vô cùng hưởng thụ trò chơi mèo bắt chuột này với y, Tiêu Chiến cố gắng tỉnh táo không dám lơ là chút nào.

Càng đi sâu vào trong hành lang càng tối, ước chừng đi khoảng thời gian một chén trà, Tiêu Chiến dừng bước, trước mặt y lại xuất hiện một cánh cửa đá, lần này không có cách mở cửa rối loạn gì, cơ quan cửa ở bên vách tường, Tiêu Chiến đi qua có chuyển động cơ quan, cửa đá nặng nề được xiềng xích kéo lên, cửa mở.

Bên trong rất tối, nhưng lại không hẳn không nhìn được, chính giữa mặt đất hình như có một ô cửa sổ hình vuông, bên trong loáng thoáng có ánh sáng.

Tiêu Chiến đi qua cúi người nhìn xuống dưới, nơi y đứng là đỉnh thuỷ lao, Vương Nhất Bác rũ đầu xuống, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, nước đã đầy đến ngực hắn.

"Vương Nhất Bác!"

"Hắn bị thương nặng lắm, ngất xỉu rồi." Không biết thân ảnh nữ nhân xuất hiện ở cửa từ khi nào, "Qua cửa này là ngươi có thể đích thân cứu hắn ra rồi."

Tiêu Chiến xoay đầu lại trong bóng tối, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm người ở cửa: "Tô Tiểu Tiểu!"

"Không sai, là ta." Trên tay ả cầm một cái hộp gỗ, hình như bên trong còn để thứ gì đó, ả nhìn Tiêu Chiến nâng mi lên, không hề vội vã đặt vật trong tay xuống dưới đất, ánh sáng kim loại thoáng hiện lên, Tiêu Chiến nhìn thấy rõ bên trong là một cái chuỷ thủ.

Ả tựa như hoàn toàn không sợ bị Tiêu Chiến giết, khoảng cách giữa ả và Tiêu Chiến đã vượt qua phạm vi an toàn, chủy thủ được ả tự tay nâng lên đưa cho Tiêu Chiến, ả nói: "Muốn cứu hắn ra à? Ta chán ghét gương mặt của ngươi, ngươi rạch nó vài nhát đi rồi ta sẽ cho các ngươi gặp nhau."

Tiêu Chiến lại nhìn thoáng qua thuỷ lao, ống nước quả thực đã đóng lại như lời ả nói.

Tiêu Chiến không hề nghi ngờ sự chân thật trong lời Tô Tiểu Tiểu nói, nhưng y vẫn cảnh giác như cũ, lúc y ở trong mật thất đã bị những văn tự quỷ dị vô tự vô giác đó dẫn vào ảo cảnh, việc này khiến y không thể không nghi ngờ hiện tại mình có đang lâm vào ảo cảnh không.

"Ngươi biết rõ, hiện tại không phải ở trong ảo cảnh," Tô Tiểu Tiểu nhìn thấu nghi ngờ của Tiêu Chiến.

"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy đối phương muốn mạng của y hoặc Vương Nhất Bác, nhưng hiện tại yêu cầu của ả có chút không hiểu nổi, thậm chí làm Tiêu Chiến cảm thấy quá đơn giản.

"Ngươi cho là việc này dễ làm lắm đúng không?" Tô Tiểu Tiểu vui sướng nở nụ cười, "Hiện tại ngươi không ở trong ảo cảnh, chuỷ thủ trong tay ngươi sẽ cắt xuống da ngươi, ngươi sẽ phải mang theo vết thương sâu đến tận xương để gặp người trong lòng mình.

Ngươi đoán Vương Nhất Bác liệu có ghét bỏ bộ dạng ấy của ngươi không? Chuyện như vậy ngẫm lại thật khiến người ta vui sướng mà."

"Ngươi thích Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến phán ứng lại, khoé miệng cười lên, chút ý cười ấy rơi vào tai Tô Tiểu Tiểu biến thành một sự trào phúng trần trụi.

Sắc mặt nữ nhân lập tức thay đổi: "Tiêu Chiến, đợi đến khi ngươi mang theo gương mặt huỷ dung đến gặp hắn, ngươi sẽ hiểu được thôi, ta mong là đến lúc ấy ngươi vẫn còn cười được."

Vương Nhất Bác vẫn bị nhốt trong một nơi kín mít, hắn nghĩ hết cách cũng không tìm thấy lối ra khỏi mật thất.

Vương Nhất Bác biết người trong hành lang ngầm không phải người ra tay phía sau, bởi vì người thật sự khởi xướng mọi chuyện đang cười không chút kiêng nể ở đây.

"Ha ha ha ha ha, bệ hạ, nếu người kia không còn dung mạo ấy, ngươi vẫn sẽ khăng khăng một lòng với y sao? Ta thật mong chờ đấy, lúc y ở trong ảo cảnh cũng không biết liệu uống bình độc dược ấy xuống thì có chết thật không, y vì ngươi mà dám bỏ cả mạng mình đấy, vậy bệ hạ ngươi thì sao?"

Thủ đoạn của nữ nhân này quá lợi hại, ả tách biệt hiện thực và ảo cảnh rồi lại đồng thời bày ra trước mắt Tiêu Chiến.

Hắn nhìn ra Vương Nhất Bác kia là giả, nhưng dao nhỏ sắp dừng trên mặt Tiêu Chiến là thật, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như lúc này, hắn lại lần nữa nói với hư không: "Ngươi muốn gì ta cũng đồng ý với ngươi, đừng làm hại y."

Đáp lại Vương Nhất Bác chỉ có tiếng cười càng thêm điên cuồng của nữ nhân kia.

"Ha ha ha ha ha, ngươi quả nhiên không muốn nhìn thấy dung mạo y bị huỷ, cái yêu của ngươi với y cũng chẳng qua đến thế thôi, điều này khiến ta vui hơn tất cả mọi chuyện."

"Con điên này!" (Sin lổi không kiềm được:))

Nữ nhân không để ý đến tiếng mắng của Vương Nhất Bác, ả mang vẻ đắc ý nói: "Còn về cái mà ta muốn, ta muốn tách hai ngươi âm dương cách biệt, ta muốn các ngươi lấy một mạng đổi một mạng, bệ hạ cũng làm được sao?"

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, đất dưới chân hắn đã đột nhiên chấn động, rạn nứt ra.

Vương Nhất Bác không kịp ổn định cơ thể đã rơi xuống.

Kiếm của Vương Nhất Bác còn ở trong tay, giữa lúc hoảng loạn hắn vẫn bình tĩnh rút bội kiếm ra dùng sức đâm vào cạnh bên vách đá.

Thân kiếm và vách đá cọ xát làm chậm lại tốc độ Vương Nhất Bác rơi xuống, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đứng vững trên đất.

Đây là một địa cung rất lớn, nhìn dấu vết khắc đá, chắc đã tồn tại trên trăm năm.

Vương Nhất Bác ý thức được nơi này hẳn là không thuộc về nữ nhân kia, ả chỉ là tu hú chiếm tổ.

Vương Nhất Bác không biết địa cung cổ xưa như vậy rốt cuộc giấu giếm bao nhiêu nguy hiểm.

Địa hình bên trong địa cung cũng không quá phức tạp, nơi này tổng cộng có tám đường hầm, cửa đá trước mỗi đường hầm đều được phong bế.

Trên mỗi cánh cửa đá đều có những sợi xích to bằng cánh tay người, những sợi xích ấy thông đến tám cột đá bên trong địa cung.

Trên tám cột đá cẩm thạch trắng có tám con cự long hình thái khác nhau, tám cột đá ấy quay xung quanh một bậc đá trông như tế đàn, thoạt nhìn có một sự quỷ dị không nói nên lời.

Đột nhiên Vương Nhất Bác nhăn mày, phản xạ nhanh nhạy nhảy lên, khó khăn lắm mới né được một mũi tên.

"Răng rắc răng rắc", một loại âm thanh như xương cốt cọ xát rơi vào tai Vương Nhất Bác, còn chưa đợt hắn phân biệt xem đây rốt cuộc âm thanh gì, tám cột đá trong địa cung đã đột nhiên chuyển động.

Tám con cự long trên cột đá cũng chuyển động như sống dậy, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng biết âm thanh sởn tóc gáy kia đến từ đâu.

Tám cây cột đá, mỗi cây đều tương đương với một đường hầm tử môn, tử môn chuyển động mở ra, những thứ từ bên trong vọt ra ngoài đều là hoạt tử nhân trong Phù Sinh Lâu khác với ở hố ngàn người.

Giọng nói của nữ nhân truyền từ đỉnh đầu đến: "Đám hoạt tử nhân thứ hai một khắc nữa sẽ được thả ra, giết hết bọn chúng, trả trấn thạch ở tế đàn trung tâm về, ta sẽ đem một Tiêu Chiến hoàn hảo vô tổn đến trước mặt ngươi."

Vương Nhất Bác không có thời gian để ý đến ả điên kia, đại khái có khoảng ba mươi hoạt tử nhân chui từ dưới đất lên, những người này vọt đến chỗ Vương Nhất Bác như tang thi, hắn không dám tưởng tượng bên dưới đất còn bao nhiêu quái vật thế này nữa, hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết những kẻ này rồi đưa Tiêu Chiến rời đi.

Nhưng một khắc bắt đầu giao thủ với đám hoạt tử nhân này, Vương Nhất Bác lập tức ý thức được tình hình có biến, đám hoạt tử nhân này đã được thăng cấp! Bọn chúng hiểu được chiêu thức tiến công, biết né tránh, thậm chí trừ phi Vương Nhất Bác đồng thời chém hết cả đầu và tứ chi của chúng xuống, không thì đám hoạt tử nhân này vẫn còn tính công kích như cũ.

Lợi kiếm trong tay chém vào xương trắng, chấn động khiến mức bàn tay Vương Nhất Bác tê dại.

Hắn thừa lúc chém một hoạt tử nhân, cắn răng xé một mảnh vải trên vạt áo xuống, buộc chặt chuôi kiếm vào cổ tay lại, sau đó lại giống như một con sư tử không biết mệt mỏi, lao vào vật lộn với đám hoạt tử nhân.

Phía trên địa cung, Tiêu Chiến không chút do dự dùng chủy thủ rạch một vết thương sâu đến tận xương giữa khoé mắt và hàm dưới, huyết châu bám trên chuỷ thủ lạnh lẽo, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Tiểu, nữ nhân cười ha ha, thậm chí cười ra nước mắt.

"Tiêu Chiến à, ngươi thật sự cho rằng Vương Nhất Bác ở thuỷ lao sao? Ta không có cái bản lĩnh ấy đâu."

Trong nháy mắt, cảnh tượng trong thuỷ lao biến mất hoàn toàn, thay vào đó là hình ảnh Vương Nhất Bác đang đánh nhau với hoạt tử nhân.

Tiêu Chiến không phải chưa từng hoài nghi thuỷ lao là thật hay giả, y không dám lấy Vương Nhất Bác ra đánh cược, nhưng bị trêu đùa như thế, Tiêu Chiến giận không thể át.

Nhưng y còn chưa nói lời nào, nữ nhân lại mở miệng: "Đừng vội, lần này thật sự cho ngươi đi gặp hắn, rốt cuộc hiện tại ngươi đã thành cái bộ dạng ấy rồi, ta cũng rất chờ mong các ngươi gặp nhau."

Tiêu Chiến tiến lên một bước, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu, có đúng không?"

Hoặc là nói, người thao túng tất thảy cũng không phải là Tô Tiểu Tiểu.

Tiêu Chiến đã nhận ra, lúc y ở Đại Yến chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tô Tiểu Tiểu này, chuyện tới nước này, sau khi mình bệnh chết, Tiêu Chiến cũng hoàn toàn tin tưởng Vương Nhất Bác sẽ không sinh ra khúc mắc tình cảm gì với người khác nữa, nữ nhân điên này chỉ có thể là một người nào đó vốn lớn lên trong thâm cung Tề quốc.

Một khắc ảo cảnh biến mất, Tiêu Chiến chợt thở dài nhẹ nhõm một hơi, có một vài chi tiết nên để ý từ sớm đến lúc này mới ghi tạc trong lòng, y cẩn thận quan sát cách Tô Tiểu Tiểu nói chuyện, dây thanh quản của ả không rung! Thế nên tất cả đều được giải thích, hoàng thất tỷ từng bị chính y hạ độc mất giọng nói, lại vì yêu sinh hận với Vương Nhất Bác, mấy năm ở hoàng cung Đại Yến, ả cũng đã có cơ hội tiếp xúc với những thứ thư tịch Đại Yến mà Vương Nhất Bác từng nhắc đến.

Ả muốn trả thù Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, nhưng ả không nói được, lại không có cách xuất đầu lộ diện, thế nên lựa chọn con rối Tô Tiểu Tiểu này, ả học tiếng bụng, lại mượn Tô Tiểu Tiểu để lừa y và Vương Nhất Bác vào tròng, tra tấn y và Vương Nhất Bác còn khiến ả vui sướng hơn là hai người bọn họ chết.

Tiêu Chiến từng bước đến gần Tô Tiểu Tiểu, chuỷ thủ lạnh lẽo nhắm ngay đến cần cổ yếu ớt của nữ nhân, trong nháy mắt lưỡi dao cắt đứt động mạch cổ nữ nhân, Tiêu Chiến nói: "Thất công chúa, ra đây gặp mặt xem nào."

Tiêu Chiến một bên chu toàn với Tiêu Mẫn, một bên lo lắng nhìn tình hình chiến đấu của Vương Nhất Bác, cũng may tuy rằng hoạt tử nhân hung hãn, nhưng sức chiến đấu cũng kém xa Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đối đầu với chúng tuy không dễ nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.

Lúc này Vương Nhất Bác đã tới bên cạnh tế đàn, còn sót lại mấy hoạt tử nhân không có cách nào ngăn được Vương Nhất Bác thân pháp linh hoạt.

Tế đàn giống như một cái hồ nước tròn, bên trong có một cục đá phiếm lục quang, đáy hồ có một cái khe lõm hình lục giác, hình dạng vừa vặn khớp với cục đá kia.

Tất cả hoạt tử nhân đều bất động, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều nhẹ nhàng thở ra.

Còn chưa đợi bọn họ phản ứng lại, dưới tế đàn đã truyền đến âm thanh càng đáng sợ hơn, giống như dã thú rít gào, cũng giống như lệ quỷ ai oán.

Tám cây cột đá màu trắng nhanh chóng chuyển động, vây quanh tế đàn trung tâm như vũ bão, một trận gió dâng lên xốc Vương Nhất Bác ra ngoài.

Sau khi Vương Nhất Bác rơi xuống đất liền nhổ ra một ngụm máu, không đợi hắn đứng dậy, tám sợi dây xích cuốn vào làm một giữa sự chuyển động của cột đá, ngay sau đó một loạt cửa đá ầm ầm mở ra, hơn trăm hoạt tử nhân trào ra ngoài.

"Nhất Bác!" Trái tim Tiêu Chiến run lên.

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, như thể muốn tìm kiếm vị trí của Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến? Ngươi ở đâu?! Trốn cho kĩ, đừng tới đây!"

Cửa đá một lần nữa đóng lại, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn tất thảy trước mắt, vừa rồi cửa đá mở ra hắn nhìn thoáng qua, bên trong một mảnh đen kịt, tuyệt đối không dừng lại ở một trăm hoạt tử nhân.

Tổng cộng có tám cánh cửa, rốt cuộc nữ nhân điên này còn giấu bao nhiêu hoạt tử nhân dưới mặt đất nữa?

Cổ tay Vương Nhất Bác vì trận đánh ác liệt vừa rồi mà hơi run, hắn cuộn mảnh vải trên tay chặt lại, mặt không biểu cảm nhìn đám hoạt tử nhân hướng về phía hắn.

Lợi kiếm trên tay Vương Nhất Bác là một cây kiếm hoa xinh đẹp, hắn vọt vào trong đám người, từng chiêu thức vô cùng hung mãnh.

Số lượng quá lớn, Vương Nhất Bác chỉ có thể không ngừng đề phòng chính mình bị bao vây, tốc độ của hắn nhanh hơn hoạt tử nhân, đây là điểm duy nhất hắn có thể lợi dụng được.

Nhưng sức người cũng phải có lúc hao kiệt, sư tử có hung mãnh nữa cũng không thắng nổi thiên quân vạn mã.

Mồ hôi chảy xuống thái dương Vương Nhất Bác, cổ tay hắn càng ngày càng đau, Vương Nhất Bác không thể không gắt gao cắn chặt răng không ngừng chém giết, hắn sợ chính mình chỉ cần thả lỏng một hơi sẽ không thể đứng lên nổi.

"Nhất Bác, ta đến giúp ngươi!"

Giọng nói của Tiêu Chiến lại truyền đến, kẻ điên khiến để Tiêu Chiến nhìn thấy hắn nhưng lại không thả y ra, mục đích chính là muốn Tiêu Chiến giao dịch với ả.

Thái dương Vương Nhất Bác nảy lên, hắn thậm chí không dám mở miệng thở dốc, khiến Tiêu Chiến nhìn ra được hắn đã lực bất tòng tâm.

Nơi này có tám đường hầm, hơn một ngàn hoạt tử nhân, Vương Nhất Bác biết chính mình không ra được, nhưng hắn ít nhất cũng muốn đổi Tiêu Chiến ra ngoài.

Vương Nhất Bác đang đợi, ả điên kia tuyệt đối không muốn nhìn thấy mình chết ở đây, hắn đang đợi ả ra điều kiện.

"Chiến Chiến, ta không sao cả, ngươi đừng xuống đây."

Cục diện này, một người hay hai người cũng không giết hết được đám hoạt tử nhân ấy được.

"Y không tới, một mình ngươi giết được nhiều hoạt tử nhân như thế sao?" Nữ nhân quả nhiên không chịu bỏ qua, ả dụ hoặc Vương Nhất Bác, "Ngươi muốn để y sống sao?"

Thần sắc Vương Nhất Bác điềm nhiên: "Điều kiện của ngươi là gì?"

Tề đàn bỗng nhiên đột nhiên bị một lực đạo mãnh liệt kéo ra, để lộ một cánh cửa tối đen, một nữ nhân thân hình tương tự Tiêu Chiến bước ra từ bên trong, tề đàn lại trở về vị trí cũng trong tiếng gẩm rú.

"Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin ta thì ta sẽ không để đệ đệ ta đi xuống."

Vương Nhất Bác dùng một kiếm kết liễu hoạt tử nhân xong, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo kia: "Tiêu Mẫn!"

Biểu cảm của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Mẫn cảm thấy thống khoái, nàng lại nói: "Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bò từ chỗ ngươi đứng đến đây, ta sẽ không để Tiêu Chiến xuống."

"Vương Nhất Bác! Ngươi đừng tin ả!" Tiêu Chiến vẫn bị nhốt ở tầng trên địa cung, Tiêu Chiến không biết từ khi nào Vương Nhất Bác có thể nghe tiếng y nói, y không thể để Vương Nhất Bác bị Tiêu Mẫn làm nhục như thế được!

Đầu Vương Nhất Bác hơi cúi thấp nhìn kiếm trong tay, cổ tay của y căng đến cực hạn, hiện tại đã đau đến mức không cảm nhận nổi, chỉ còn thấy tê mỏi.

Ánh mắt khẽ nâng lên, con ngươi sắc bén nhìn chăm chú vào Tiêu Mẫn: "Như vậy, là có thể buông tha y sao?"

"Đương nhiên, ta nói lời giữ lời."

Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn Tiêu Mẫn hai giây, tay không cầm kiếm vén vạt áo lên, đầu gối bên phải hơi cong xuống.

"Vương Nhất Bác, con mẹ nó ngươi dừng lại cho ta! Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta tới!" Tiêu Chiến đột nhiên có một nỗi ấm ức và hoảng hốt không rõ lý do, y không phải không nghĩ tới cứ tuỳ tiện đi xuống thì cả hai người có lẽ sẽ đều chết ở đây, nhưng y không cần Vương Nhất Bác bảo vệ như thế, thật giống như, thật giống như mình lại phải ở lại một mình.

"Chiến Chiến", giọng nói Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, đầu gối bên phải của hắn đã quỳ xuống đất, thật giống như biết được Tiêu Chiến khổ sở mà nhẹ nhàng dỗ dành y, "Đừng buồn, ta không sao cả."

"Ngươi thả rắm, ngươi đứng lên cho ta!" Nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống từng hạt, giống như một đứa trẻ hoàn toàn không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, y nhìn Yến đế đứng trên vạn người cúi cái đầu đầy kiêu ngạo xuống, vì y, dùng đầu gối từng bước đến chỗ Tiêu Mẫn.

Tiêu Mẫn cũng nhìn Vương Nhất Bác, móng tay ả gắt gao ghim vào lòng bàn tay.

Rõ ràng nam nhân này đã quỳ với ả, nhưng Tiêu Mẫn lại vẫn cảm thấy như mình đã thua, trong ánh mắt Vương Nhất Bác căn bản không có thuần phục, hắn vẫn là Đế vương Đại Yến, tất cả thoả hiệp và hèn mọn của hắn chỉ là vì Tiêu Chiến!

"Ha ha ha ha ha", Tiêu Mẫn giận đến ngược lại bật cười, "Đều đi chết hết đi, các ngươi đều chết hết đi, ai cũng đừng hòng sống được, đều đi chết hết đi!"

Không biết ả chuyện động cơ quan gì, tám cánh cửa đá đều bắt đầu chậm rãi khởi động, hoạt tử nhân giam giữ bên trong ngo ngoe rục rịch.

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Mẫn thoát nhuốm đỏ: "Ngươi điên rồi!"

"Ha ha ha ha ha, Yến đế thì sao, Thừa tướng thì sao nào! Các ngươi muốn cứu đối phương, cứu người trong thiên hạ, chỉ có dùng máu thiên tử rót đầy tế đàn này thôi! Ha ha ha ha ha, không phải các ngươi đều muốn chết vì đối phương sao, một là thiên tử Đại Yến, một là Tề quốc chi chủ tương lai, chỉ có máu của các ngươi mới có thể dừng hết mọi thứ lại thôi.

Muốn giết ta sao? Có giết ta cũng vô dụng, giết ta rồi đám hoạt tử nhân này cũng sẽ không dừng lại, ha ha ha ha ha."

"Tiêu Mẫn, ngươi thả ta xuống! Vương Nhất Bác, dừng tay!"

Tốc độ cửa đá mở ra rất chậm, trước mắt còn chưa có hoạt tử nhân đi ra, Vương Nhất Bác nắm chặt tay, cơ hồ không hề do dự đi về phía tế đàn.

Hắn kéo y phục một bên vai xuống, ánh mắt phức tạp lại bình tĩnh nhìn về phía giọng nói Tiêu Chiến truyền tới: "Chiến Chiến, đạo làm vua, ngươi cũng không thua kém ta, sau này Đại Yến và Tề quốc giao cho ngươi.

Tề quốc có Quý Hướng Không và Trần Vũ, Đại Yến có Tạ Doãn, bọn họ sẽ phụ tá ngươi..."

"Vương Nhất Bác ngươi câm miệng! Ngươi muốn làm gì!"

Vương Nhất Bác dùng sức khép mắt lại, nỗ lực không để mình rơi nước mắt trước mặt Tiêu Chiến: "Chiến Chiến à, thật xin lỗi, lần này lại phải phụ lòng ngươi rồi."

Tiêu Chiến khóc không thành tiếng, kiếm trong tay Vương Nhất Bác đã nhắm thẳng ngực mình, ngay một khắc mũi kiếm sắp đâm thủng da thịt, một viên đá chuẩn xác đẩy văng thân kiếm ra.

Cùng một tiếng ầm vang lên, Tiêu Chiến ngã trên đất dưới địa cung.

Tiêu Mẫn mỉm cười vỗ tay nói với Vương Nhất Bác: "Sao có thể không để đôi tình nhân các ngươi gặp nhau lần cuối được, không phải cảm ơn ta đâu."

"Ngươi đã đồng ý sẽ buông tha cho y rồi!"

Tiêu Mẫn vừa buồn cười vừa nhìn Vương Nhất Bác một cách đáng thương: "Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân khó ở chung, lời ta nói làm sao là thật được?"

"Chiến Chiến, đi mau!"

Không đợi đến khi Vương Nhất Bác nhắm mũi kiếm về phía mình lần nữa, không ai ngờ được Tiêu Chiến lại nhanh chóng bóp chặt cổ Tiêu Mẫn kéo ả đến bên cạnh tế đàn.

Lực đạo ngón tay y cơ hồ như muốn cắt đứt cần cổ yếu ớt của Tiêu Mẫn ngay lập tức, Tiêu Mẫn không thể ngọ nguậy chỉ có thể dùng tiếng bụng đứt quãng cảnh cáo Tiêu Chiến: "Ta mà chết, đám hoạt tử nhân kia sẽ mất khống chế!"

Trên trán Tiêu Chiến có mấy sợi tóc rơi ra, máu trên sườn mặt không những không khiến người ta cảm thấy kinh khủng mà ngược lại khiến y tăng thêm vài phần tà khí, đến cả Vương Nhất Bác cũng bị Tiêu Chiến làm cho kinh sợ, y sợ ngộ nhỡ Tiêu Chiến thật sự giết Tiêu Mẫn cho hả giận, hai người bọn họ sẽ đều không ra ngoài được.

Đã có hoạt tử nhân bò ra từ trong tám cánh cửa đá kia, Vương Nhất Bác không thể không nắm lấy bội kiếm một lần nữa che chở Tiêu Chiến.

Tiêu Mẫn còn muốn giãy giụa, Tiêu Chiến không hề do dự, y lấy chuỷ thủ đã giết Tô Tiểu Tiểu kia cắm vào ngực Tiêu Mẫn không chút lưu tình, tựa hồ như ngại máu chảy quá chậm, lại tựa hồ như trả thù ả vì đã làm nhục Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ném ả vào tế đàn, cắt đứt động mạch cổ, cổ tay, và đùi ả.

Tiêu Chiến lạnh nhạt nhìn Tiêu Mẫn đã sắp chết, tế đàn giống như con dơi hút máu nhanh chóng hấp thụ máu của Tiêu Mẫn.

Cử động của hoạt tử nhân vây quanh Vương Nhất Bác trở nên chậm rãi, mãi đến khi Tiêu Mẫn bị hút thành một khối thây khô, tất cả hoạt tử nhân trong nháy mắt cũng biến thành xương khô như ban đầu, tinh thần Tiêu Chiến mãnh liệt chống đỡ thả lỏng trong nháy mắt, trước mắt tối sầm ngã xuống mặt đất.

Đợi đến khi Tiêu Chiến mở mắt ra lần nữa, y đã ở trong phủ của mình, trong phòng châm ánh nến không tính là quá sáng, Vương Nhất Bác ngồi ở bàn bên cạnh chống thái dương ngủ.

Tiêu Chiến vừa mở mắt ra, Vương Nhất Bác tựa như cảm nhận được cái gì, lập tức đứng dậy đi đến mép giường, Tiêu Chiến há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết mơ hồ.

Vương Nhất Bác rót một chén nước rồi đỡ Tiêu Chiến chậm rãi ngồi dậy, một chén nước xuống bụng, Tiêu Chiến mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Y trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, hơn nửa ngày mới như thể nhớ ra cái gì, lập tức nghiêng đầu vào vách tường, một bàn tay che kín sườn mặt.

Vương Nhất Bác cười nhẹ một tiếng, lồng ngực chấn động phát ra khí âm khiến Tiêu Chiến có chút không biết phải làm sao.

"Chiến Chiến, cảm thấy ngươi bị như vậy là ta sẽ không thích ngươi nữa sao?" Lúc ở địa cung đã thẳng thắn hết thảy, Vương Nhất Bác cũng không giả bộ gọi y là Tiêu Tán nữa.

Lúc này hắn cảm thấy vừa bực vừa buồn cười, nhẹ nhàng búng một cái lên trán Tiêu Chiến, "Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ giận đấy."

Tiêu Chiến vẫn nghiêng đầu không muốn nhìn hắn, miệng đóng rồi lại mở, cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Khó coi."

Vương Nhất Bác kéo y vào trong lòng, trân trọng hôn lên trán y: "Không khó coi, sẽ nhanh khỏi thôi.

Thân thể ngươi yếu đuối, ngủ thêm vài ngày nữa, Tạ tiên sinh đã bôi thuốc cho ngươi, đã đỡ nhiều rồi, nửa tháng nữa là hoàn toàn nhìn không ra đâu."

Tiêu Chiến không nói lời nào, chỉ tựa trán lên vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lại hôn lên đỉnh đầu y: "Chiến Chiến, ta không muốn giả bộ với ngươi nữa.

Ta yêu ngươi, lúc trước là do ta không biết nặng nhẹ, từ lúc chính mình không nhận ra thì đã yêu ngươi rồi, kết quả...!Hiện tại ông trời lại cho ta một cơ hội nữa, ta không muốn thả ngươi đi, chúng ta thành thân đi."

"Mơ đẹp nhỉ." Tiêu Chiến vẫn còn vùi trong ngực hắn, giọng nói rầu rĩ.

"Đã mơ thì phải mơ cho đẹp chứ, đám người trong phủ ngươi ấy, tốt nhất nên thành thân thì thành thân hết đi."

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng cười thành tiếng: "Vương Nhất Bác, nhà ngươi ủ dấm đấy à?"

Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến cười, xoa xoa tóc y, ngữ khí lại trở nên nghiêm túc: "Vậy khi nào ngươi muốn thành thân thì nói với ta.

Những khổ đau ngày trước không xoá được, ta nợ ngươi không chỉ có một lần đại hôn, ta sẽ dùng cả đời để từ từ chuộc hết tội." Vương Nhất Bác nghiêng đầu hôn lên vành tai y, nói nhỏ bên tai y, "Tiêu Chiến, ta rất yêu ngươi, không có ai yêu ngươi hơn ta đâu."

Hoạt tử nhân đã bị huỷ hoàn toàn, người Liêu vốn dĩ hợp mưu với Tiêu Mẫn có lẽ cũng không nghĩ tới ả sẽ vì tình yêu của mình mà huỷ hoại đại kế của bọn họ.

Quân Yến và quân Tề thế như chẻ tre, một đường thu phục đất đã mất ở biên quan, thậm chí còn xâm nhập biên quan của người Liêu, ba tháng sau quân Liêu đầu hàng.

Cuộc chiến kháng Liêu đại thắng, trận chiến cuối cùng, trước khi thu binh, Tiêu Chiến dùng một thanh đao nâng cằm Yến đế trước mặt toàn quân, ánh mắt bễ nghễ: "Vương Nhất Bác, ngươi có muốn thành thân với bản tướng quân không?"

Mùi máu tươi còn sót lại trên sống đao xông thẳng vào khoang mũi Vương Nhất Bác, lang sói trên chiến trường máu sôi cuồn cuộn, bị kích thích mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt nổi tơ máu của người trẻ tuổi mặc bộ chiến giáp màu đen kia.

Nam nhi bảo vệ quốc gia không nhận quyền quý, chỉ chịu theo chân vị anh hùng đã dẫn họ bước qua mũi đao biển máu.

Hai nam nhân ở bên nhau thì có sao, đó là thủ lĩnh dẫn bọn họ đi xua đuổi thiết kị của địch, bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục, thật tâm thật ý chúc phúc cho hai người họ.

Lập lời thề với người trước ngàn vạn người chứng kiến, có thiên hạ làm mối, có núi sông cùng vui mừng.

Nam nhân dáng người cao dài bỏ lợi kiếm vào vỏ, dẫm lên yên ngựa bay lên không trung, vững vàng dừng trên lưng U Hoàng, hắn ôm lấy nam nhân vừa dùng đao chỉ vào mình từ phía sau, mặt mày mỉm cười, bàn tay to hữu lực nắm dây cương quay đầu ngựa lại.

Con ngựa phát ra tiếng hí vang sung sướng, Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến nói với tướng sĩ Tề quốc ở phía sau: "Đêm nay mượn tướng quân của các ngươi dùng một chút!" Cái chữ "dùng" kia đặc biệt nhấn mạnh, dứt lời không màng tiếng cười vang của hai bên quân mà ôm lấy người, thúc ngựa chạy như điên.

Chạy mãi đến khi U Hoàng cũng sắp kiệt sức, hai người đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển ngã từ trên lưng ngựa xuống mặt cỏ.

Nơi này ranh giới người Liêu, cỏ dại trên sườn núi sinh trưởng tốt, nam nhân với một đôi mắt thuỵ phượng bị đè trên mặt cỏ, tay bị một nam nhân khác gắt gao chế ngụ.

Bọn họ triền miên hôn môi bên dưới bầu trời, mãi đến khi liệt hoả thiêu cháy toàn thân.

Tiêu tướng quân quát tháo trên chiến trường đã sớm không thấy đâu, chỉ để lại mỹ nhân hai mắt đầy hơi nước.

Mấy ngày liền bôn ba khiến khoé mắt y mệt mỏi phiếm hồng.

Đôi môi y khẽ động phun ra nhiệt khí, giây tiếp theo, nam nhân đè trên người y đột ngột cứng đờ, lại điên cuống cùi đầu gặm cắn cổ y.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi muốn ta sao?"

Nhưng cuối cùng cũng chỉ mới có gặm cắn rồi hôn môi thôi.

Thân phận Tiêu Chiến đã sớm không còn là bí mật nữa, những năm gần đây triều đình Tề quốc đã sớm nằm trong sự khống chế của Tiêu Chiến, tướng sĩ Tề quốc một đường đánh cùng Tiêu Chiến lại càng chỉ nhận chủ soái không nhận hoàng đế, chuyện về Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng đã truyền hết trong quân doanh.

Rõ ràng tất cả đều rất thích hợp, nhưng Vương Nhất Bác chính là không chịu thân cận với Tiêu Chiến.

Sau khi quân Liêu đầu hàng, Tề đế đã như chim sợ cành cong, liên tục thúc giục Tiêu Chiến khải hoàn hồi triều.

Nhưng sói con đã thả về thảo nguyên rồi thì dễ dàng mà nuôi được nữa.

Một khi Bác Tiêu quân giết quân Liêu đến sợ mất mật, tu chỉnh nửa tháng xong liền xông thẳng đến kinh thành Tề quốc.

Tề quốc trọng văn khinh võ, chủ lực lại đều ở trong tay Tiêu Chiến.

Mấy năm nay Tề đế ngu ngốc vô đạo, từ lúc làm tướng Tiêu Chiến đã rất được lòng dân, hiện tại khôi phục thân phận hoàng tử để xuất binh, đại quân một đường thế như chẻ tre, chỉ hơn một tháng đã đánh tới kinh sư.

Phái bảo vệ hoàng đế Tề quốc cơ hồ bị diệt sạch, toàn bộ hoàng thành chỉ còn cấm quân, thành bại đã định, Vương Nhất Bác lại đột nhiên hạ lệnh chỉnh đốn ba ngày rồi mới công thành.

Hai quân Tề, Yến tổ chức khánh công yến ở ngoại thành, Vương Nhất Bác coi biệt viện hữu thừa như phủ đệ của mình, toàn bộ biệt viện giăng đèn kết hoa.

Tiêu Chiến cười mắng, nói Vương Nhất Bác ra chiêu này, lão cha hoàng đế của y nhất định sẽ tức chết, Vương Nhất Bác không tỏ ý kiến.

Mãi đến ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tiêu Chiến bị một đám người đột nhiên xâm nhập vào làm cho sợ đến nhảy dựng từ trên giường dậy.

Tiểu tư nha hoàn dỗ dành Tiêu Chiến một vẻ ngơ ngác mặc hỉ phục vào, binh lính ngoài cửa ồn ào lên: "Chủ thượng nhanh lên, tân lang quân đã đợi lâu rồi!"

Hỉ bà một bên buộc tóc cho Tiêu Chiến, một bên khen ngợi: "Ai yo, chủ tử của chúng ta thật là anh tuấn."

Toàn bộ phủ đệ từ trên xuống dưới vô cùng náo nhiệt, hỉ khí dương dương, chỉ có Tiêu Chiến vẫn còn mê man phảng phất như thể mình rơi vào ảo ảnh.

"Ngươi nói cái gì? Hôm nay ta thành thân á?"

Đàn sáo lễ nhạc vang cả một ngày, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm dây kết màu đỏ hoàn thành lễ bái.

Trong yến tiệc Nguyệt nhi kéo tay Toả nhi hỏi: "Ca ca, về sau Nguyệt nhi liền có hai phụ thân rồi sao?"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ăn mặc hỉ phục cùng kiểu dáng thay phiên kính rượu trong yến tiệc, cố nhân đều ở đây, mỗi người một câu chúc liến tiếp không ngừng.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau cười, từ đó không còn phân biệt với nhau nữa.

Đợi đến đêm khuya tĩnh lặng, hai người đều uống không ít rượu.

Sắc mặt Tiêu Chiến ửng đỏ, bị Vương Nhất Bác mạnh mẽ đè lên giường mà hôn.

Y phục cởi hết, hai tay y bị người dùng lụa đỏ trói chặt trên đầu giường, Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi ngậm lấy cần cổ thịt non của y: "Ai bảo là ta không muốn ngươi, ta muốn đến sắp điên rồi."

Nói xong câu này, môi răng lại thả lỏng, Vương Nhất Bác trân trọng hôn lên những nơi hắn vừa cắn: "Không thành thân trước, cứ sợ làm nhục ngươi, muốn giữ đêm nay làm đêm tân hôn, chính là muốn nói với ngươi, ta để ý, ta chỉ để ý đến ngươi."

Một ngày trước khi công thành, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đứng trên cao lầu nhìn về phía hoàng thành.

Hai người sóng vai mà đứng, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến: "Thành thân trước khi công thành là bởi vì một khi phá toà thành này, ta và ngươi sẽ không chỉ đơn giản là tướng quân hai nước Tề, Yến nữa.

Ta tái hôn tức là lập hầu, sợ ngươi không thích, thế nên chỉ muốn làm một đôi phu thê dân gian với ngươi thôi."

Đôi mắt Tiêu Chiến khẽ động, hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Gió trên lầu rất nhẹ, giọng Tiêu Chiến cũng rất nhẹ: "Ai nói ta không thích.

Vương Nhất Bác, ta cũng yêu ngươi mà."

Một ngày sau, Hoàng thành Đại Tề phá, Tề đế thoái vị, rất nhiều quan lại ủng hộ lập Cửu hoàng tử Tiêu Chiến làm Tân đế.

Trong một năm sau đó xảy ra không ít đại sự, đầu tiên là Tề quốc và Đại Yến đồng thời dời đô, xây dựng tân cung ở trung gian hai nước.

Trong tân cung có hai triều đình, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phân chia nam bắc, cũng xưng nhị thánh, sắc lập Toả nhi là Hoàng thái tử Nam triều, Nguyệt nhi làm Hoàng thái nữ Bắc triều.

Trong một năm ấy hai triều cũng có rất nhiều hỉ sự.

Nhiếp Chính Vương và Vương phi bổ sung đại hôn, Quý Tướng quân cưới Trương gia tiểu công tử vào cửa, Trác gia và Bắc Đường gia kết thành thông gia, Trần Vũ tứ hôn cho Cố gia Nguỵ công tử.

Mà Tạ tiên sinh lấy giúp đỡ thiên hạ làm nhiệm vụ cũng đã hoàn thành sứ mệnh, sau khi quy ẩn bị sư tôn dạy cách đu cp.

( CHÍNH VĂN HOÀN)

___________

Tác giả:

Động phòng sẽ ở phiên ngoại, nếu không cứ phải tách ra trong chính văn thì phiền quá.

Gần đây phải làm hậu kỳ hiện trường, giờ sáng mới đi ngủ, trưa lại phải đến, update không ổn định, chắc là còn phải tuần nữa mới update hàng ngày được.

(Cái đợt bả up đúng là chậm thật, nhưng tôi edit còn chậm hơn nên tôi cũng không để ý luôn =)))

Giang Sơn cuối cùng cũng kết thúc rồi, mỗi người đều có kết thúc tốt đẹp.

Tiếp sau đây sẽ là phiên ngoại và bản chỉnh sửa, tôi sẽ từ từ up bản chỉnh sửa lên.

Câu chuyện này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, thật ra mỗi người đều thay đổi rất nhiều, tình cảm của Chiến Chiến với người khác từ mang theo tính kế đến chân thành, từ biếng nhác đến lòng mang thiên hạ.

Nhất Bác cũng từ thô bạo, kiêu ngạo, không biết thấu hiểu đến tôn trọng rồi hối hận, học được cách yêu và hy sinh, đến cuối cùng dùng hết toàn lực trao cho người mình yêu sự bình đẳng và tôn trọng.

Nhiếp Chính Vương cũng đến được với người có thể coi là tốt nhất với hắn, Tạ Chiêu đại khái có thể trở thành một con rùa, mỗi người đều thay đổi để trở nên ngày càng tốt hơn!

Editor: Và thế là Giang Sơn cũng đã hoàn chấm nước mắt Lúc tôi bê về nó mới có hơn chương tưởng hết rồi mà cuối cùng chạy đến tận chương.

May mà lôi được Nee về beta cho không thì chắc còn khướt mới xong =)))

He he, cảm ơn mọi người đã đi cùng chúng tôi đến tận đây, phiên ngoại (có cái mà ai cũng biết, đảm bảo nặng đô =))) sẽ xong sớm thui.

Mọi người cũng đừng quên ủng hộ cho bộ "Tôi tự tay làm CP mình đu BE" và "Tình yêu của tôi, chỉ dành cho người" mà chúng tôi đang làm nhớ, iu mọi người ~.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio