[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

chương 1: chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại quán cà phê ZB, bầu không khí tại một góc quán bỗng nhiên trầm xuống hẳn, khác xa với không khí ấm cũng trong quán thì tại nơi đó không khí vừa trầm lặng xen lẫn chút lạnh lẽo.

Nơi ngồi phía góc quán, một cặp nam nữ đang ngồi đối diện nhau.

Người con gái thì cúi gầm mặt, bờ vai mỏng manh ấy không ngừng run rẩy, gương mặt xinh đẹp thì lấm lem nước mắt.

Trái lại đó, người con trai diện bộ âu phục đen vẫn ngồi thẳng lưng, cao ngạo, gương mặt vô cảm nhưng ánh mắt vẫn có chút não lòng cứ tưởng rằng người con trai đang ăn hiếp người con gái ấy nhưng đâu ai biết rằng phía dưới bàn, bàn tay người con trai ấy đang nắm chặt thành quyền, nơi tiếp xúc với móng tay còn rỉ chút máu đỏ.

- Không định cho tôi một lời giải thích sao ?

Người con trai lên tiếng, ánh mắt cậu nhìn chăm chăm vào người con gái dường như có chút hy vọng lẫn thất vọng.

- Nhất Bác à, em...em..em xin lỗi, em cũng không muốn vậy đâu, nhưng gia đình em sắp phá sản rồi, em phải lấy anh ta để cứu...cứu gia đình em.

Người con gái ngước lên nhìn, đôi mắt đẫm lệ thật khiến người ta đau lòng, cô cố gắng đối diện với đôi mắt đối diện nhưng càng nhìn cô càng đau lòng.

Vương Nhất Bác tràn ngập thất vọng nhưng mặt cậu vẫn thật lạnh lùng, cậu chuyển ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ vì nếu càng nhìn vào cô, cậu lại cảm thấy bản thân thật bức.

Điều tiết hơi thở trở lại bình thường nhưng trái tim cậu gần như đã ngừng đập, cậu mới chậm rãi mở miệng nhưng vẫn có điệu kích động.

- Em không mở miệng nhờ tôi ? Em cũng có thể lấy tôi ? Tôi có thể cứu gia đình em mà, em đang khinh thường khả năng của tôi với cái công ty cỏn con kia sao ?

Càng nói, cô gái trước mặt càng khóc lớn, căn bản không phải vì cô không muốn lấy cậu mà là gia đình cô vốn dĩ không thích cậu vì chính ba cô đã gián tiếp hại chết ba cậu.

Khi biết được điều đó gần như cô cảm thấy mình thật xa cách với cậu.

- Nhất Bác à, em xin..lỗi...xin lỗi anh.

Cô chỉ biết lập đi lập lại lời xin lỗi, Vương Nhất Bác bỗng bật cười, lạnh lùng nhưng thê lương, cậu bỗng đứng dậy đặt tiền nước lên bàn, cậu nhẹ nhàng lướt qua cô rồi buông những lời cuối.

- Em yên tâm, tôi không để ai đụng vào em.

Nói rồi, cậu quay lưng bước đi.

Giấu mọi cảm xúc trong lòng, Nhất Bác lấy điện thoại gọi cho ai đó.

" Thưa tổng giám đốc, có việc gì sao ạ ? "

" Điều tra xem ai là người đang hợp tác với công ty của gia đình Chúng Huyền "

" Vâng "

Vương Nhất Bác cúp máy, cậu đội mũ bảo hiểm vào leo lên chiếc motor đậu trước cửa tiệm, cậu liếc nhìn thân ảnh Chúng Huyền đang ngồi trong rồi phóng đi.

Bao nhiêu uất ức, buồn bực trong lòng, cậu lên ga chiếc xe băng vun vút trong làn đường, cậu khôn khéo lách mọi chiếc xe một mạch phóng đến Bar, nơi cậu thường xuyên giải sầu.

Đến nơi, cậu mở mũ rồi hất nhẹ mái tóc ra sau, cậu đặt mũ lên xe rồi lạnh lùng bước vào.

Cậu cao ngạo đút tay vào túi quần, thu hút biết bao nhiêu người nhất là các nàng tiếp rượu nhưng cậu không quan tâm, đôi chân thon dài sải bước đến quầy pha chế.

- Ấy cha cha, sao nay Vương Tổng đến mà không báo trước ấy nhỉ ?

Vu Bân bất ngờ nhưng rồi cũng vui vẻ pha cho cậu một ly cocktail màu đỏ thẩm mang tên thật nhẹ nhàng "Tears".

Đây là thức uống cậu hay uống.

Vu Bân là chủ quán Bar Vuban này, hắn chỉ mới tuổi nhưng đã sở hữu chuỗi Bar lớn nhất ở đây, còn rất nổi tiếng bên nước ngoài nhưng đây nổi tiếng vì làm ăn có tiếng sòng phẳng, không ma túy, mại dâm chỉ có tiếp rượu nhưng không được tiếp xúc thân thể vì ở đây bang hắc đạo Thiên Vương một trong những bang hắc đạo khét tiếng nhất bảo kê bao trọn tất cả.

Và món rượu đặc sản ở đây không thể nào không kể đến.

Cầm chiếc ly cocktail trên tay, cậu lắc nhẹ để dòng chất lỏng đỏ di chuyển xung quanh chiếc ly, chiếc ly ánh nhẹ lên ánh sáng từ dòng chất đỏ ấy.

Nhất Bác đưa ly lên môi, cậu nhấp nhẹ rồi nuốt.

Dòng chất lỏng ấy trôi xuống cổ họng, tuy lúc đầu rất đắng nhưng hậu thì rất ngọt giống con người cậu vậy.

Đặt chiếc ly xuống bàn, cậu đưa tay day day trán, cậu hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi thấy vậy Vu Bân mới lo lắng.

- Nhất Bác à, anh thấy em có bao giờ mệt mỏi thế đâu ? Sao vậy có chuyện gì sao ?

- Không có gì đâu.

Nhất Bác phục hồi lại dáng vẻ ban đầu, lạnh lùng cao ngạo, Nhất Bác liếc nhẹ Vu Bân rồi lại tiếp tục uống cocktail.

- Đừng gạt anh, anh đây cũng chơi với nhóc được năm rồi từ lúc nhóc con đi học kìa anh đây còn hiểu rõ nhóc nhưng cái bà hàng xóm của nhóc đấy.

- Vô vị..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio