[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

chương 80: chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Nhất Bác thu xếp xong phủi tay đi ra ngoài, tuy nói hôm nay cậu cực kì hảo tâm nha nhưng vẫn không thể nào không đen mặt được.

Ra ngoài liền trưng ngay cái bản mặt não nề của Tiêu Chiến.

- Đói...đói.

Tiêu Chiến đói đến rụng rời tay chân, đầu óc trở nên bủn rủn thả mình dựa trên thành giường.

Anh giơ cánh tay run lẩy bẩy lên muốn cho cậu thấy mình đói đến mức nào còn không mau phục vụ thức ăn dâng tận miệng.

Vương Nhất Bác run mí mắt, cậu tiến đến lấy khay thức ăn rồi mang để lên đùi anh.

- Đừng để nghẹn nhé !

Vương Nhất Bác cong khoé miệng, tặng anh ánh mắt phải gọi rất thân thiện..à không là cực kì thân thiện nha rồi thả mình lên sofa lấy laptop tùy tiện gõ phím.

- Cậu làm việc không biết mệt à ?

Tiêu Chiến bỏ một muỗng vào miệng, ngậm đó nhìn về phía cậu, đôi mắt đen láy ngây thơ.

Vương Nhất Bác tay chống lên tay vịn sofa đỡ lấy bên đầu, cậu không có ý định di dời tầm mắt khỏi màn hình để chuyển sang anh.

- Em thử làm chủ tịch sẽ biết, mà theo tôi nhớ em cũng làm giám đốc Tiêu Thị mà em có vẻ nhàn nhỉ ?

Tiêu Chiến như bị chọt ngay thần kinh liền giật một cái, anh nhìn cậu cười hơ hơ rồi ngoảnh mặt đi gương mặt trở nên trông rất khó nhìn.

- Tôi cũng định đến công ty đây nhưng hết đau tôi sẽ đi.

Tiêu Chiến mơ hồ nói, nhưng lúc này anh mới ngẫm lại là từ khi nhập viện đến giờ hình như anh chưa từng đoái hoài gì đến công ty, mọi chuyện đều thông qua ông Tiêu và dường như ông Tiêu cũng không nói gì về công việc trước mặt anh.

Tuy biết là chính ông đang lo cho anh sau thời kì chấn động bởi Bạo Hoàng nhưng dù gì ông cũng đã có tuổi, anh cũng đã lớn nên ông không thể ôm hết công việc vào mình được.

Có lẽ mai hoặc ngày kia anh sẽ bắt đầu trở lại làm việc càng sớm càng tốt bởi anh chính là người thừa kế tập đoàn sau này.

Nhìn tia phức tạp trong mắt anh, Vương Nhất Bác cũng không nói gì chỉ lẳng lặng đợi anh ăn xong thì mang chén dĩa xuống rồi rót cho anh ly nước, trước khi đi cậu còn dặn dò.

- Em thay quần áo rồi ra sofa đợi tôi nhớ không được nằm ngay lập tức, hại dạ dày.

Đợi tiếng đóng cửa vừa vang lên, Tiêu Chiến liền bĩu môi khinh khỉnh anh là muốn ăn xong sẽ nằm chơi điện thoại vậy mà cậu nói thế thì còn ai dám nằm.

Tiêu Chiến khoa tay múa chân lung tung rồi cũng đành la lết đến tủ đồ, lấy quần cậu thay vào rồi lại lăn lông lốc sang sofa banh chân ngồi xuống, dáng ngồi tránh đau cấp tốc.

Tiêu Chiến buồn chán ngồi nghịch nghịch mái tóc có vẻ đã dài của mình thì Vương Nhất Bác cũng trở về phòng, trên tay còn có chiếc laptop được trang trí bằng rất nhiều sticker đa dạng đủ màu sắc.

- Em ngồi coi phim hay gì đi.

Nhận laptop rồi gật gật đầu, Tiêu Chiến không nghĩ ngợi gì nhiều ngoan ngoãn làm theo, có lẽ anh sẽ coi phim trong thời gian đợi bữa sáng tiêu vậy.

Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống cạnh bên, cậu vươn lấy laptop để lên đùi một tay vòng ra sau thắt lưng anh nhẹ nhàng xoa lấy.

Bị đụng bất ngờ làm Tiêu Chiến khẽ giật nảy mình nhưng rồi nhận thức được cậu đang giúp anh giảm đau nên mới ngồi xích ra tạo khoảng trống giữa lưng anh và lưng ghế.

Động tác của cậu rất ôn nhu nhưng cũng rất thoải mái, cơn đau của anh cũng có thể coi như đang được bàn tay thần thánh chữa lành.

- Nhất Bác à.

- Ừ.

- Khi nào hôn lễ kia mới tổ chức ?

Bàn tay nơi thắt lưng anh bỗng khựng lại trong giây lát rồi lại tiếp tục xoa như chưa có gì nhưng cảm xúc cậu lại có vài phần không rõ ràng.

- Tầm nửa tháng nữa, mà Tiêu Chiến à tôi nghĩ tôi sẽ về nhà của mình.

Thanh âm Vương Nhất Bác không bổng cũng không trầm lọt vào tai Tiêu Chiến.

Anh nghe thấy thì hơi cau mày nhìn sang cậu, trước mặt chỉ là góc nghiêng nên anh không hoàn toàn có thể hiểu được cậu đang nghĩ gì thông qua ánh mắt.

- Cậu lại giở chứng à ? Đừng nói cậu còn vướng bận gì cái hôn lễ này chứ tôi đã nói là không sao mà.

Tiêu Chiến vòng tay chụp lấy bàn tay đang xoa loạn nơi thắt lưng mình, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn cậu.

Vương Nhất Bác rút tay ra khỏi Tiêu Chiến, cậu dựa người ra sau thở hắt một hơi.

Mắt hơi híp đưa sang anh thoạt đang giận, cậu lại thấy buồn cười.

Vương Nhất Bác yêu kiều đưa tay vuốt dọc sóng mũi anh nhích sang kéo anh ôm vào lòng.

- Em lại suy nghĩ lung tung rồi.

Tiêu Chiến không nói gì chỉ chôn đầu vào sâu trong hõm vai cậu, nhắm mắt hưởng thụ khoảng thời gian "cuối cùng" còn bên nhau chung một nhà.

Dù có chuyện gì xảy ra chỉ cần nằm trong lồng ngực cậu anh lại cảm thấy rất an toàn.

Cậu với anh chung nhà một khoảng thời gian có thể gọi là ngắn tuy nhiên nó lại bất tận những kỉ niệm, những niềm vui thậm chí là nỗi đau mà Tiêu Chiến anh lần đầu có thể nếm trãi.

Và anh cũng đã biết định nghĩa của hai chữ "hạnh phúc" dù mới chỉ hiểu được một khía cạnh nhưng vậy cũng đã đủ thoả mãn.

- Được rồi, tôi sẽ dọn đồ cho cậu.

Đưa điện thoại cho tôi.

Vương Nhất Bác buông anh ra với lấy cái điện thoại trên bàn ném sang anh.

- Không phải điện thoại cậu đang nằm bên phòng tôi sao ?

Tiêu Chiến nhìn cái điện thoại trong tay lại nhớ đến cái điện thoại được cậu dùng để ném cái điều hoà của anh.

Nhớ lại cảnh đó lòng anh lại quặn thắt, anh thành thật thương tiếc số phận của cả hai, nước mắt trong tâm bling bling tuôn trào.

- Tôi còn có vài cái dự phòng.

Em muốn không ?

Vương Nhất Bác nói như đó là điều hiển nhiên, Tiêu Chiến không biết nói gì chỉ ngồi há hốc cười hơ hơ hơ hơ.

Anh mở điện thoại lên ta nói nó còn hơn mức nhàm chán, cậu vẫn để hình nền mặc định của Iphone.

Tiêu Chiến lấy điện thoại bắn hình của mình qua máy cậu đặt luôn làm màn hình khoá.

Là hình anh cầm cây kẹo bông siêu to đó chính là tấm cậu thấy được trên weibo.

Anh tin chắc rằng chỉ cần cậu thấy hình mình liền cảm thấy khoẻ hẳn ra.

Tiêu Chiến mở đến phần danh bạ, ban đầu anh nghĩ rằng danh bạ cậu sẽ chi chít tên bởi dù gì cậu cũng là chủ tịch một tập đoàn nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với điều anh nghĩ.

Danh ba cậu chỉ vỏn vẹn: Vu Bân, Vu Hân, Vương Hạo Hiên và Uông Trác Thành.

- Cậu có ít số thật nha ! Như thế làm sao cậu có thể làm việc được ?

Tiêu Chiến vừa nói tay là vừa bấm bấm.

- Chỉ cần em ghi nhớ giọng nói căn bản không cần lưu số.

Vương Nhất Bác gõ gõ bàn phím.

Tiêu Chiến bỗng dừng lại nhìn vào điện thoại cậu mà cười, sau đó điện thoại anh reo lên vài tiếng rồi tắt hẳn.

Tiêu Chiến cong mắt đưa điện thoại đến trước mặt cậu.

Trong điện thoại là là ba chữ "Tiêu Lão Công" rất rõ ràng phía cuối còn lấp lánh một trái tim màu đỏ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio