- Bởi nếu để tên Hạo Hiên kia biết, hắn sẽ mang tôi lên bàn mổ ngũ mả phanh thây mất.
Tiêu Chiến gật đầu có lệ nhưng trong thâm tâm anh lại muốn đem tất cả phơi bày ra ngoài, để hắn bị ngũ mả phanh thây.
Nói thế Uông Trác Thành không quên nghiêm túc lại an ủi anh, không biết tại sao hắn càng an ủi anh lại càng cảm thấy khẩn trương, lo lắng gấp bội.
Sau đó Uông Trác Thành vì việc công ty nên hắn phải đi ngay không thể để người ngoài biết việc cậu đang nằm trong bệnh viện, có khi là sắp đi chăng ?
Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích đứng trước tấm kính, ngây ngốc đứng nhìn cậu không rời một giây phút nào bởi vì anh sợ dù có thể chỉ rời một giây cậu có thể xảy ra chuyện vì vậy anh rất sợ.
Tiêu Chiến không có ý định đi đâu, nửa bước cũng không rời ánh mắt đen láy vẫn gắt gao nhìn cậu lại có chút mông lung, mơ hồ.
Cho mãi đến khi trời đã trưa, ông Tiêu cùng dì Lý trên tay xách vài túi đồ bước đến bên anh, kêu anh đến ăn vì khi sáng anh chưa có kịp ăn sáng, cả hai đều sợ anh đói.
Tiêu Chiến lại lắc đầu cự tuyệt, anh không có tâm trạng muốn ăn chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, yết hầu như cháy bỏng nên chỉ uống một ngụm nước rồi thôi.
Thấy anh kiên quyết không ăn cả hai chỉ thở dài không cưỡng ép anh thêm.
Tiêu Chiến đứng đến mức chân đã tê dại, đành phải chống tay lên kính để gượng gạo chống đỡ thân thể.
Y tá cứ ra ra rồi vào vào, ai cũng đều thấy người con trai đứng như chôn chân bên ngoài phòng nhưng chẳng một ai đến hỏi han chỉ có thể thầm an ủi trong lòng.
Đến chiều, Vương Hạo Hiên quyết định sẽ cho cậu ra phòng dưỡng sức lúc này Tiêu Chiến mới thầm thở ra nhẹ nhõm nhưng vẫn lon ton chạy theo sau giường bệnh.
Vương Hạo Hiên cùng một người y tá đằng sau đang kiểm tra lại những thiết bị dành cho Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến vẫn đứng ngoài cửa không dám vào.
Bởi anh biết Vương Hạo Hiên đang ghét anh, đến anh thở thôi cũng đã thấy cáu rồi nên anh sợ quấy rầy đến hắn đành phải đứng ở ngoài chờ hắn xong việc.
- Được rồi, cô đi làm việc đi.
Vương Hạo Hiên giọng nghiêm như bao ngày nói với người y tá còn hắn đưa tay chỉnh mức ống truyền nước.
Người y tá gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài, khi đi qua anh còn phải phép gật đầu chào hỏi anh rồi mới rời đi.
- Vào đi anh định đứng đó đến khi nào ?
Vương Hạo Hiên nghiêng mặt nhìn anh đang rụt rè bên ngoài.
- Tôi..tôi..
Tiêu Chiến có chút khó nói, không phải là anh muốn đứng đây chẳng qua là anh có chút sợ hắn thôi.
Vương Hạo Hiên hừ một tiếng không nói gì nhưng lại ngấm ngầm ra hiệu bảo anh vào.
Tiêu Chiến không hiểu sao lại có chút gượng gạo nắm chặt lấy góc áo lững thững đi vào đứng bên cạnh giường bệnh.
- Anh có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân chứ ?
Vương Hạo Hiên đút hai tay vào túi áo, ánh mắt thâm sâu nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn hôn mê trên giường bệnh.
- Tôi không nhưng tôi có chăm qua thỏ chắc cũng sẽ giống thôi.
Tiêu Chiến gật gù, anh đây chính là thật thà trả lời.
Vương Hạo Hiên nhất thời cứng lưỡi, sau gáy nhẹ nhàng chảy vài vạch hắc tuyến.
Hắn có chút giật khoé môi nhìn sang anh, rồi lại nhìn sang cậu ánh mắt loé lên sự chia buồn.
- Anh cứ ở trong phòng, nếu cậu ta có vấn đề gì thì hãy ấn cái nút đỏ trên đầu giường.
Vương Hạo Hiên giọng nói vẫn lạnh nhạt như khi sáng đối với anh nhưng lại vài phần nhẹ nhàng hơn hẳn không có ý thù địch như trước.
Tiêu Chiến gật đầu.
- Tôi có việc phải đi trước, còn anh tôi sẽ kêu người mang cơm với quần áo lên cho anh.
Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh, khó hiểu nhìn Vương Hạo Hiên nhưng vẫn không quên buông lời cảm ơn.
- Không cần khách sáo, dù gì anh cũng là người của cậu ta.
Nói rồi Vương Hạo Hiên rời đi, đúng là hắn có thể ghét anh nhưng hắn không xấu đến nỗi đem người của Vương Nhất Bác ra dày xéo.
Hắn có thể có liêm sỉ thấp nhưng hình tượng vẫn phải luôn được duy trì.
Tiêu Chiến kéo một cái ghế đến cạnh bên giường bệnh rồi ngồi xuống.
Hai chân cuối cùng mới có thể thả lỏng, từng đợt tê dại cứ thế kéo dài.
Tiêu Chiến buồn bã nắm lấy bàn tay to lớn không bị băng bó nhưng lại lạnh buốt kèm theo vài vết trầy của cậu mà bao bọc lấy, anh rất cẩn thận để không đụng phải ống kim trên mu bàn tay cậu.
- Cậu nhất định phải hồi phục, lúc đó cậu muốn làm gì tôi đều thực hiện.
Tiêu Chiến rủ mắt, anh không có dũng cảm để nhìn cậu.
Anh không thể nhìn hình ảnh cậu xanh xao trong bộ đồ trắng của bệnh việc càng làm cậu thêm yếu ớt.
Bên ngoài, ánh chiều tà dường muốn an ủi cậu, nhẹ nhàng từ cửa sổ trải dài trên bóng lưng anh làm lộ rõ vẻ u sầu.
Một lúc sau có người mang đến cho anh một phần cơm của bệnh viện, tuy là cơm của bệnh viện nấu nhưng thực đơn lại chính là do Vương Hạo Hiên tùy theo mỗi trường hợp mà kê theo nên một phần cơm ở đây đặc biệt chất lượng.
Với Tiêu Chiến, người đã để bụng rỗng một khoảng thời gian thì phần cơm của anh đa phần là những món dễ tiêu hoá nhưng cũng rất đầy đủ dinh dưỡng.
Lấy bộ đồ được mang đến mang đi thay, bộ đồ ngủ lấm lem máu được anh giặt sơ rồi treo trong phòng vệ sinh.
Ăn uống vệ sinh xong thì người anh cũng có sức trở lại.
Anh đến ngó nghiêng cậu vài cái, còn đặc biệt hôn lên mí mắt cậu rồi lao nhao đi sắp xếp đồ mà dì Lý đã mang đến.
Xếp vài bộ quần áo vào tủ, bày ra một ít trái cây rồi lại lon ton xách bình nước đi lấy nước.
- Chú !
Một giọng nói mềm mại bỗng từ đâu vang lên, Tiêu Chiến trên tay cầm bình nước ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy ai.
Mãi đến khi cảm nhận được ống quần mình đang bị ai đó kéo, anh mới nhìn xuống liền bắt gặp một cục nho nhỏ đang ôm lấy chân anh.
- Chú !
Tiểu Củ Cải lặp lại lời gọi, đôi mắt to tròn có chút cau lại.
- A ? Bé bị lạc sao ?
Tiêu Chiến nhìn cô bé tầm tuổi dưới chân, trên người còn mặc đồ bệnh rộng thùng thình cảm thấy tâm tình trở nên mềm mại nhưng lại rất là lạ mắt, hình như anh chưa từng gặp qua.
- Chú quên cháu rồi sao ?
Tiểu Củ Cải buông chân Tiêu Chiến ra, giọng nhi nhí hờn dỗi.
Cặp má trắng mềm nhô lên trông rất bồng bềnh, nhìn là chỉ muốn cắn Tiêu Chiến cũng không ngoại lệ.
Tiêu Chiến trên đầu xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi.
- Bé quen chú sao ?
Tiêu Chiên ngồi xổm xuống để ngang tầm với Tiểu Củ Cải, trên môi không nhịn được treo lên nụ cười tươi rói.
Anh ôm bình nước vào lòng, đưa một tay chọt chọt vào cái má non mềm của con bé.
Tiểu Củ Cải chưa kịp trả lời thì từ xa đã vang vọng đến tiếng của một phụ nữ.
Anh chưa kịp phản ứng thì Tiểu Củ Cải đã bị người ta kéo đi ôm vào lòng ngực rồi.
- Mẹ đã dặn con không được đi lung tung rồi mà.
Bạch Đan cất giọng dễ nghe nhưng lại nghèn nghẹn, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp bê bết mồ hôi chắc là do cô vừa mới hoạt động mạnh.
- Do con thấy chú.
Tiểu Củ Cải dụi cái đầu nhỏ vào lồng ngực Bạch Đan, giọng nói thập phần xoa giận.
- Chú ?
Bạch Đan lúc này mới ngẩng mặt lên, liền thấy Tiêu Chiến đang ôm bình nước ngồi xổm trên mặt đất.
Ánh mắt vẫn còn có chút tiếc nuối nhìn cặp má của Tiểu Củ Cải.
- A...xin chào anh.
Bạch Đan nhìn thấy anh thì trở nên cuống quýt, dù gì anh cũng có ơn rất lớn đối với cô.
- Cô...cũng đi lạc sao ?.