Bắc Cung Huyền Vũ

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người kia không có ở lại Trương gia tiêu cục, Tào Thúc phái người đi xem xét hiện trường cũng không có phát hiện được bất kỳ đầu mối nào, Vô Danh quyết định tự mình đi một chuyến.

Vì sợ Lam Tuyết nhàm chán, Vô Danh để lại mấy tấm bản đồ để cho nàng xem, mỗi bản đều có dấu hiệu khác nhau, những thứ kia chỉ người của Vân Lưu Cung mới có thể nhìn hiểu được, để khi có chuyện biết thông báo như thế nào.

“Sau khi xem xong, liền đem bản đồ thiêu hủy, không được lưu lại.” Hắn dặn dò. Nếu những thứ này rơi vào trong tay những người khác, thì đó là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với Vân Lưu Cung.

“Ừ.” Nàng ghi nhớ.

“Nếu như muốn mở cửa ra ngoài, nhất định phải dùng cái khăn che mặt lại, nếu có chuyện gì thì cứ tìm Tào thúc nói, ta sẽ mau chóng trở lại.” Hắn không yên tâm lại tiếp tục dặn dò.

“Được.” Nàng lại gật đầu, Vô Danh lúc này mới đi ra ngoài.

Dĩ vãng Vô Danh rất tự tại thoải mái, chưa từng có một thứ gì có thể làm cho hắn quan tâm, ngay cả Diễm Kha một tay hắn nuôi dạy lớn lên cũng vậy. bởi vì thân là người của Vân Lưu cung, hắn đối với Diễm Kha chỉ dạy mục đích là cho nàng có năng lực tự bảo vệ, cũng để cho nàng có đầy đủ năng lực ứng biến. Nhưng bây giờ lại khác, hiện tại hắn mang theo “ Viên” lo lắng trên người, muốn hắn thoải mái tâm tưởng là điều không thể, nhưng Vô Danh không oán không hối vui vẻ chịu đựng loại lo lắng này.

Lam tuyết cũng hiểu Vô Danh lo lắng cho nàng.

Phương pháp tốt nhất để cho hắn yên tâm chính là nghe lời hắn nói… không được chạy loạn, cho nên Lam Tuyết ngoan ngoãn ở trong phòng, nhìn kỹ bản đồ Vô Danh để lại. mỗi lần xem xong một phần, nàng liền đem phần đó ném vào lò than, chỉ chốc lát sau nàng đã xem xong, cũng đã đốt xong tất cả, thì lại đột nhiên nghe co thanh âm đánh nhau ngoài cửa.

Xảy ra chuyện gì?

Nàng nhìn bản đồ đã đốt xong, mới cầm khăn lụa che kín mặt, mở ra một chút xíu cửa sổ, xem tình trạng ở ngoài một chút.

Là Tào Thúc đang đánh nhau với những người kỳ quái. Chỉ chốc lát sau, những người đó đều bị Tào Thúc đánh lui, có một vị cô nương vội vàng chạy về phía Tào thúc.

Tào thúc không để ý tới nàng ta, chỉ thẳng tắp đi tới cửa phòng nàng.

“Lam Tuyết cô nương.”

Thượng Quan Lam Tuyết vội vàng đóng cửa sổ lại, chạy đi mở cửa.

“Tào thúc, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, Lam Tuyết cô nương không cần phải lo lắng, cứ trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Tào thúc cung kính nói.

“Được.” Nàng gật đầu một cái, ngoan ngoãn làm theo.

“Lam Tuyết cô nương, ta có thể cùng cô nói chuyện một chút không?” cô gái đứng ở sau lưng Tào thúc đột nhiên lên tiếng, thái độ hết sức thành khẩn.

“ Trương phu nhân, Đường chủ không muốn Lam Tuyết cô nương bị bất kỳ ai quấy rầy!!!” Tào thúc cau mày.

“Lam Tuyết cô nương cùng Đường chủ. . . . . .” Trương phu nhân suy nghĩ một chút, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, lập tức xin lỗi nói: “ Thì ra là vậy, cô là Đường chủ phu nhân, xin thứ lỗi cho Như Song đã bất kính!”

“Ta. . . . . . Ta không phải là. . . . . .” đột nhiên bị người ta cung kính, Lam Tuyết luống cuống lui về phía sau một bước, ánh mắt cầu xin trợ giúp hướng về phía Tào Thúc.

“Trương phu nhân, ngươi quấy rầy đến Lam Tuyết cô nương rồi, mời ngươi về phòng nghỉ ngơi.” Tào thúc mạnh mẽ nói.

Đường chủ để cho Lam Tuyết cô nương che mặt là đúng, nhìn thấy thần thái của nàng nam nhân mà có thể không động tâm thật quá ít!!!!

“ Được, được! Ta trở về phòng, ta chỉ muốn… sau khi mất đi trượng phu, ta nghĩ có thể cùng Lam Tuyết cô nương nói chuyện một chút, làm bạn bè, nhưng…ta sẽ trở về phòng!” Trương phu nhân lẩm bẩm, vẻ mặt buồn bã xoay người chuẩn bị rời đi.

“Chậm đã” Lam tuyết chợt gọi lại, do dự nhìn về phía Tào thúc: “Tào thúc, ta muốn. . . . . . Cùng nàng nói chuyện một chút có được không, ngươi… . . . .”

“Đường chủ phu nhân, cám ơn ngươi.” Trương phu nhân lập tức cảm kích nói.

“Lam Tuyết cô nương nếu đã nói như vậy, như vậy ta liền canh giữ ở cửa, xin cô nương đừng đóng cửa.” Nàng quá thiện lương, Tào thúc chỉ có thể đồng ý.

“Cám ơn tào thúc.” Lam tuyết xoay người đi trở về trong phòng, Trương phu nhân cũng đi theo vào trong.

“ Đường chủ phu nhân, cảm ơn ngươi đã chịu nghe ta tâm sự. kể từ khi tướng công… Ta chỉ còn có một mình, rất buồn cũng rất sợ hãi!” Trương phu nhân buồn bã nói.

“ Xin đừng gọi ta là Đường chủ phu nhân, tên của ta là Lam Tuyết!” nàng thật không quen được bốn chữ kia.

“Lam Tuyết cô nương.” Trương phu nhân lập tức thay đổi.”Chỉ có một mình ngươi sao?”

“Ừ.” Lam tuyết gật đầu một cái.

“còn Đường chủ đâu?”

“Hắn có chuyện đi ra ngoài, trễ một chút mới có thể trở lại.” Lam Tuyết rót một chén nước cho nàng.

“Cám ơn.” Trương phu nhân cầm chén nước, chần chờ hỏi: “Lam Tuyết cô nương, xin thứ cho ta mạo muội, ngươi cùng Đường chủ. . . . . . đã thành thân sao?”

“Không có.” Thành thân? Nàng chưa từng nghĩ tới.

“Vậy cô cùng Đường chủ ở cùng một gian phòng, đối với danh dự của cô sẽ có tổn hại.” Trương phu nhân thần sắc có chút nghiêm trọng.

“Không sao, ta không thèm để ý.” Nàng lắc đầu một cái, có thể cùng Vô Danh ở chung một chỗ mới là quan trọng nhất.

“Lam Tuyết cô nương biết võ công không?” Trương phu nhân thấp giọng hỏi.

“Không biết.” Nàng thành thật trả lời.

“Vậy cô có biết làm cái gì hữu dụng giúp cho đường chủ không?”

Hữu dụng? Lam tuyết suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.”Không có.” Vô Danh rất lợi hại, cái gì cũng làm được, không cần nàng giúp nha!

“ Như vậy…” Trương phu nhân thì thầm tự nói “ Như vậy sợ là không tốt lắm. vậy không phải đường chủ vẫn luôn phải chăm sóc cho cô sao? Trên vai đường chủ đã có rất nhiều việc, bây giờ lại còn có thêm cô làm gánh nặng, vậy đường chủ thật quá đáng thương!”

“Ngươi nói cái gì?” Lam tuyết nghe không hiểu lắm, nhưng nghe được hai chữ —— gánh nặng! ?

“Ách, không có gì.” Trương phu nhân lập tức lắc đầu, uống trà che giấu.

“Ta nghe thấy, ngươi mới vừa nói. . . . . . Gánh nặng?” Lam Tuyết không hiểu, nàng rõ ràng nghe được, tại sao Trương phu nhân lại không không thừa nhận.

“Ách. . . . . .” Trương phu nhân do dự , có chút lo lắng.”Lam Tuyết cô nương, cô sẽ không cố ý đi nói cho Đường chủ, để cho Đường chủ tới xử phạt ta chứ?”

“Xử phạt ngươi cái gì?” Lam tuyết không hiểu.

“Xử phạt lời nói của ta nha!” Trương phu nhân khẽ nói, cẩn thận quay đầu lại nhìn một chút, xác định Tào thúc không có đặc biệt chú ý các nàng, mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Là ta nói lung tung , ta không nên nói Lam Tuyết cô nương là gánh nặng của Đường chủ, Lam Tuyết cô nương ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng, nếu không Đường chủ nhất định sẽ tức giận.”

“Ta? Gánh nặng. . . . . .” Lam tuyết vẻ mặt ngẩn ngơ, nàng thật sự là gánh nặng củaVô Danh sao?

“Lam Tuyết cô nương, cô ngàn vạn lần đừng nói cho Đường chủ biết, ta van cầu cô. Ta không có tướng công, nếu như Đường chủ không chứa chấp ta, ta thật không biết nên đi nơi nào. . . . . .” Trương phu nhân khóc lóc nói.

“Ách. . . . . . Ta. . . . . .” Lam Tuyết có chút không biết nên làm sao, nàng chưa từng gặp qua người mau khóc như vậy. Ở Thượng Quan gia, nam nhân thì không nói đến, ở trong số nữ nhân nàng là người thích khóc nhất, nhưng thoạt nhìn Trương phu nhân so với nàng còn khóc mau hơn.

“Lam Tuyết cô nương, ta van cầu cô, ta không thể mất đi sự bảo vệ của Đường chủ . . . . .” Trương phu nhân tiếp tục van xin.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta không nói là được chứ gì, ngươi đừng khóc nữa!” Lam tuyết luống cuống trả lời, sợ hãi nước mắt của nàng ta.

“Thật cám ơn cô, Lam Tuyết cô nương, cô thật là tốt bụng!” Trương phu nhân cảm kích nói, nước mắt chỉ chốc lát sau liền ngừng rơi.

“Không cần cám ơn ta, nhưng mà . . . . . Tại sao ngươi lại cảm thấy. . . . . . Ta là gánh nặng?” Nàng thật sự là gánh nặng sao?

“Ta nói thẳng, cô cũng đừng nên tức giận nha!” Trương phu nhân yêu cầu nói.

“Ta sẽ không tức giận.” Lam tuyết bảo đảm nói.

“ Được rồi!” Trương phu nhân nói “ Lam Tuyết cô nươn, cô không biết võ công, đối với Đường chủ không thể giúp đỡ được gì, khi mà Đường chủ có chuyện cô căn bản là không thể giúp được gì. Như hiện tại, Đường chủ đi ra ngoài làm việc, còn phải đặc biệt lưu lại Tào Thúc bảo vệ cô, chuyện này không phải là mang đến phiền toái cho Đường chủ sao? Còn có, ta xem bộ dạng của Lam Tuyết cô nương, cũng không giống như người có thể quản lý công việc gia đình, vậy không phải đường chủ phải chăm sóc cho cô mọi thứ sao, rất khổ cực nha…” Trương phu nhân mở miệng huyên thuyên nói.

Lam Tuyết kinh ngạc lắng nghe.

Nàng thật sự là gánh nặng của Vô Danh sao? Chăm sóc nàng thật sự rất khổ cực sao?

Nhưng mà lúc Vô Danh ra ngoài luôn lo lắng cho nàng là sự thật, lưu lại Tào Thúc bảo vệ cho nàng cũng là sự thật.

“ Người mà Đường chủ cần phải là một người văn võ song toàn, có thể độc lập tự chủ, nếu như ta là Lam Tuyết cô nương ta đã sớm rời khỏi Đường chủ rồi!”

Lam Tuyết nghe thấy thực sự chấn động.

Rời. . . . . . Rời đi?

“ Bất quá, ta nghĩ Đường chủ cũng không thích cô lắm nên mới không quan tâm!” Thấy sắc mặt nàng càng lúc càng xanh, Trương phu nhân lại bồi thêm.

“Tại sao?” Lam Tuyết lấy lại tinh thần, lập tức phản bác. Vô Danh rất thích nàng nha!

“ nếu như Đường chủ thật sự thích cô, tại sao không thành thân với cô?” Trương phu nhân liếng thoắng nói “ Ngủ chung với cô nhưng lại không cưới cô, Đường chủ căn bản là coi giống như những nữ nhân ở Bách Hoa Viện kia mà thôi!”

“Bách Hoa Viện?”

“Chính là kỹ viện. Lam Tuyết cô nương, cô cái gì cũng không hiểu, Đường chủ nhất định cho rằng cô là một phiền toái, chẳng qua là không muốn tổn thương cô, cho nên mới không nói…” Bất kể sự mâu thuẩn trong lời nói của nàng ta, Trương phu nhân cố gắng chê bai nàng, muốn cho nàng khổ sở, nàng khổ sở thì Trương phu nhân lập tức trở nên cao hứng.

Kế tiếp Trương phu nhân có nói thêm cái gì nữa Lam Tuyết cũng không nghe thấy, bởi vì chuyện nàng vừa nghe được đã đủ đả kích nàng rồi.

Vô danh không cưới nàng cũng không sao, nàng không tin Vô Danh là loại người như Trương phu nhân vừa nói, nhưng mà nàng thật sự là phiền toái của Vô Danh sao?

Thừa dịp nàng đang khổ sở, Trương phu nhân đến gần bên nàng, một mùi hương đặc thù bay ra từ trên người của Trương phu nhân…

Tiết trời mùa xuân đang ấm lại, nhưng Lam Tuyết lại ngã bệnh.

Vô Danh trở về rất muộn, Lam Tuyết vẫn chờ hắn, đợi đến khi ở trên ghế lim dim, khi Vô Danh trở lại, nàng đã gần như hôn mê rồi.

Hắn vốn không muốn đánh thức nàng, trực tiếp ôm nàng về giường ngủ, nhưng vừa tiếp xúc với thân thể của nàng, lại phát hiện thân thể của nàng nóng lên dị thường.

Chuyện gì đã xảy ra! ?

Vô Danh đem nàng đặt lên giường, kêu Tào thúc lập tức đi mời đại phu tới.

Nàng nửa tỉnh nửa mê, sắc mặt đỏ thắm vô cùng không bình thường, Vô Danh cảm thấy lo lắng không dứt.

“ Tôn phu nhân chẳng qua là gặp lạnh, cẩn thận giữ ấm và nghỉ ngơi tốt, uống thuốc đúng giờ sẽ rất nhanh khỏi thôi!” sau khi chẩn bệnh, đại phu viết đơn thuốc đưa cho hắn.

“Đa tạ. Tào thúc, ngươi đưa đại phu trở về, hốt thuốc rồi sau khi trở lại thì lập tức nấu thuốc đi” Vô Danh nói.

“Dạ! Đại phu xin mời!” Tào thúc đưa đại phu rời đi.

Vô Danh lập tức ngồi bên mép giường.

“Ho khan, ho khan.” Nàng thấp giọng ho hai tiếng, mở ra đôi mắt nửa tỉnh nửa mê thì đã nhìn thấy Vô Danh lo lắng nhìn nàng.

“Vô Danh. . . . . .” Nàng thấp giọng kêu lên một tiếng, sau đó khó chịu rên lên “ Ta… thật là khó chịu….” Toàn thân nàng đều nóng lên, đầu cũng đau, cổ họng cũng đau.

“ Nàng bị lạnh!” Vô Danh nhíu mày lại, bất đắc dĩ nhìn nàng “ nàng nên ở trên giường nghỉ ngơi, chứ không phải là ngồi ở trên ghế lim dim như vậy!”

“Đúng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng đỏ hoe vành mắt.

Vô Danh tức giận, nàng. . . . . . Nàng thật sự là một phiền toái sao?

Vô Danh thở dài, không thể trách cứ nàng được.

“Vô Danh. . . . . . Ngươi đừng dựa vào ta quá gần” Nàng che miệng, lui cách xa hắn một chút.

“Tại sao?” Quan tâm biến thành cau mày, hắn đem nàng vào trong lòng.

“Không được. . . . . .” Nàng khước từ , gương mặt không dám nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng cự tuyệt hắn ôm, Vô Danh nhíu mày lại khó hiểu.

Nàng buồn bực ho khan vài tiếng,sau đó mới lại thật thấp giọng mở miệng: “Sẽ. . . . . . Sẽ lây bệnh. . . . . .” Nàng lại ho khan một cái.

Chân mày Vô Danh lập tức dãn ra.

Thì ra là nàng đang lo lắng cho hắn. Cô bé ngốc này!!!

“ Không sao cả!!!” hắn vững vàng ôm nàng vào trong ngực, để nàng nằm vững vàng trong ngực hắn, nhìn dung nhan nàng vì bệnh mà ửng đỏ “ Ta sẽ không bị bệnh đâu!”

“Nhưng mà. . . . . .”

“Ta không có dễ dàng ngã bệnh như vậy, không cần lo lắng cho ta.” Thanh âm hắn mềm mại, để nàng dựa vào trên vai hắn “ ngược lại nàng lại không có chiếu cố mình thật tốt!”

“Đúng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Nàng níu lấy áo hắn “Choáng váng đầu. . . . . . Muốn ngủ. . . . . . Nhưng mà vẫn muốn ho khan.” . . . . . . Thật là khổ sở.

Thời điểm này, võ công của hắn có cái thế cũng vô dụng, chỉ có thể ở bên chăm sóc nàng, trơ mắt nhìn nàng khổ sở.

“Nhẫn nại một chút, chờ ăn rồi uống thuốc, ngươi sẽ khỏe hơn một chút.” Hắn an ủi, đôi mắt hắn hoàn toàn mất đi lạnh lùng bình tĩnh, chỉ còn lại quan tâm cùng với đau lòng.

Hắn mới rời nàng đi một ngày, nàng đã để mình biến thành như vậy, hắn thật là không yên tâm.

“Ta. . . . . . Rất vô dụng. . . . . .” Nàng khép hờ đôi mắt, dựa vào hắn, đột nhiên thật là muốn khóc.

“Chớ suy nghĩ lung tung.” Hắn nhẹ nhàng khiển trách, ôm nàng vào trong lồng ngực, đắp chăn lên cho nàng.

“Nhưng mà. . . . . . Ta rất ngu ngốc. . . . . . Vẫn cần ngươi chiếu cố. . . . . .” Nàng thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói áy náy không dứt.

Vì nàng hành trình của hắn chậm hơn, vì nàng hắn làm bất cứ chuyện gì cũng không thoải mái, cái gì cũng phải suy tính tới nàng. Nếu như hắn có chuyện phải rời đi thì phải có Tào thúc chăm sóc nàng, mà hắn cũng phải trở lại trong thời gian ngắn nhất…

Trương phu nhân nói không sai, nàng thật sự là một gánh nặng, là phiền toái của hắn.

“ Người nào đã nói gì với ngươi?” Hắn cảnh giác hỏi

Trong người có bệnh sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung, nhưng cũng không phải vừa mới bắt đầu. Nét mặc của nàng rõ ràng là đã bị khổ sở lâu rồi, nếu như không có người nói bậy với nàng thì nàng sẽ không suy nghĩ lung tung.

“ Không có, không có” nàng cúi đầu buồn bực ho khan hai tiếng. Bởi vì cảm lạnh, nên giọng nói của nàng vốn mềm mại trở nên trầm khàn hẳn đi, nói chuyện giống như phải dùng hết sức lực.

“Lam Tuyết.” Hắn thấp giọng kêu lên, vỗ lưng của nàng. Thấy nàng khổ sở, hắn so với nàng càng khổ sở hơn.

“Vô Danh, ta muốn với ngươi. . . . . . Ở chung một chỗ. . . . . .” Nàng thật thấp giọng bày tỏ.”Nhưng là. . . . . . Ta giống như luôn mang đến phiền toái cho ngươi. . . . . .”

“Nàng không phải là phiền toái, không cho nàng nói mình như vậy.” Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói cùng vẻ mặt rất cương quyết.

“Nhưng là. . . . . .”

“Nếu như hôm nay người ngã bệnh là ta, nàng đều nghe theo lời nói của ta sao?”

“Sẽ.” Nàng không chút do dự liền gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi.” vẻ mặt hắn dịu lại, cúi đầu hôn lên môi nàng “ không cho nàng suy nghĩ lung tung nữa, cũng không cho phép coi bản thân mình là phiền toái, biết không?”

“Đừng. . . . . .” Nàng tránh qua, sợ đem bệnh lây bệnh cho hắn.

“ Nàng là của ta…” hắn dứt khoát chế trụ cái ót của nàng, không cho nàng quay đi, hôn nàng càng lúc càng sâu.

Nàng thấp giọng ho khan bị hắn nuốt vào trong cổ, hắn hôn nàng thật sâu, không hề giống như bình thường chỉ phớt nhẹ lên cánh môi nàng. Trogn khi hắn hôn nàng, có một loại kích cuồng mà nàng không hiểu, cũng không cách nào chịu đựng được, rồi lại không có cách nào kháng cự, chỉ có thể bị động để cho hắn lấy đi hết tri giác của nàng.

“Vô Danh. . . . . . Ho khan. . . . . .” Lam Tuyết dùng sức hô nhỏ, toàn thân mềm nhũn, đầu óc choáng váng , nhưng không biết là bởi vì bệnh hay bởi vì kích cuồng vừa rồi.

“Không sao.” Hắn khống chế được mình, lật người lại, đem nàng ôm vào trong ngực, khẽ trấn an. Đáng chết, hắn cư nhiên quên mất nàng vẫn còn đang bệnh, hắn hù dọa nàng rồi!!!

“Vô Danh. . . . . .”

Nàng dùng sức muốn ôm chặt hắn, nhưng mà lại không có chút sức lực nào.

“ Đừng suy nghĩ bậy nữa, chờ nàng khỏi bệnh sẽ không có chuyện gì!”

Hắn an ủi.

“Nhưng ta là. . . . . Gánh nặng. . . . . .” Vành mắt nàng đỏ hoe, bộ dáng rất đau lòng “ ta… làm trễ nãi ngươi… ho khan…” Nàng vừa muốn khóc thì một cơn ho lại ập đến.

“ Nàng không phải là gánh nặng!” Ngữ khí hắn kiên định, nghiêm nghị nhìn nàng “ Nàng là nữ nhân của ta, Bắc Cung Vô Danh ta cả đời này chỉ có một nữ nhân duy nhất!”

“ Ta?” nàng mơ hồ nhìn hắn, bởi vì đầu nàng đang choáng váng, cũng bởi vì nước mắt.

“ Bất kể nàng mang hình dáng gì, đều là nữ nhân duy nhất ta gắn bó, cho là tâm trí của nàng vĩnh viễn cũng không lớn lên thì nàng vĩnh viễn cũng là nữ nhân mà ta yêu nhất, nàng có biết không?” Hắn tỉ mỉ nói.

“ Yêu?” Nàng nháy mắt, muốn nhìn hắn cho rõ, nhưng đầu nàng thật đau, mũi cũng rất khổ sở. Nàng không nhịn được níu lấy áo hắn, nước mắt tự nhiên rơi xuống, thân thể mềm nhũn té trên người hắn.

“Lam Tuyết!” Sờ sờ cái trán nóng hổi của nàng, Vô Danh chỉ có thể ôm chặt nàng.

Đáng chết, gió rét đáng ghê tởm!!!

Liên tiếp hai ngày, Lam Tuyết cứ chìm trong hôn mê không tỉnh.

Vô Danh ở bên giường nàng canh giữ hai ngày, một tấc cũng không rời, trừ Tào thúc và đại phu ai cũng không cho phép vào phòng. Mà những lời nói nàng nói trước khi hôn mê bây giờ ở trong mộng cũng toàn bộ nói ra.

Những lời đó nhất định là đã tổn thương nàng rất sâu, cho nên ngay cả trong lúc ngủ cũng không thể quên, làm thành ác mộng.

Hai ngày trôi qua, cơn sốt của nàng rốt cục cũng hạ, không còn sốt nữa. Mà giấc ngủ của nàng, rốt cục cũng vững vàng lại, không bất an giãy dụa nữa.

“Đường chủ.” Tào thúc lặng lẽ vào phòng.

“Tra ra được chưa?”

Vô Danh ngồi ở mép giường, dựa lưng vào cột giường, tay trái cầm lấy tay phải của nàng, cho dù ngủ, tay của nàng vẫn chủ động nắm lấy tay hắn.

“ Là bọn người còn sót lại của Phùng trại, chúng chọn Trương gia tiêu cục là muốn thị uy với ngài!” Tào Thúc trả lời.

“Là phùng trại tập hợp lại, chọn Trương gia tiêu cục, chính là muốn hướng người thị uy.” Tào thúc trả lời.

“ Bọn họ làm sao biết được Trương gia tiêu cục là một trong những cứ điểm của Huyền Vũ Đường?”

“ Điều này ta cũng chưa suy nghĩ ra được!”

Giọng nói của Tào thúc hơi chìm xuống “ Khả năng duy nhất ta nghĩ đến đó là có nội gian. Có lẽ có người của Phùng trại lẫn vào trong Huyền Vũ Đường, nên đã biết được về Trương gia tiêu cục. Cũng có thể là trong Trương gia tiêu cục có người của Phùng Trại!”

Vân Lưu Cung làm việc không hề lộ liễu, để bảo đảm sự an toàn của tổng bộ Vân Lưu Cung, các điểm chi nhánh chỉ có hai người biết, một người trên, một người dưới, muốn vượt cấp báo cáo ra ngoài là chuyện không thể xảy ra.

“ Ngươi cho là khả năng đó tương đối cao sao?” Vô Danh khép mắt suy nghĩ, chỉ mong Lam Tuyết được ngủ ngon. Hai ngày hai đêm hắn không ngủ không nghỉ canh giữ bên cạnh nàng cũng không để lại dấu vết quá rõ ràng trên mặt hắn.

“ Chuyện này… Thuộc hạ không dám kết luận!” Tỷ lệ một nửa một nửa.

“ Còn lại lịch của Trương phu nhân thì sao?”

“ Thuộc hạ vô năng, không có cách nào hoàn toàn tra ra!” Tào Thúc áy náy trả lời.

“ Như vậy thủ lĩnh của Phùng Trại bây giờ là ai? Công việc chủ yếu là làm cái gì?” Vô Danh lại hỏi.

“ Cũng giống như trước kia vậy, chỉ bất quá bây giờ to gan hơn, cướp bóc giết người, không gì là không làm. Chuyện khác, chính là lấy Huyền Vũ Đường làm mục tiêu, muốn ám sát Đường chủ!” Tào Thúc hơi ngừng lại một chút “ Hai ngày trước Đường chủ không có ở đây có người chạy tới gây phiền toái, thuộc hạ bắt được một người nhưng chưa kịp tra hỏi cái gì thì người kia đã phát độc mà chết!”

“ Phát độc?”

Vẻ mặt của Vô Danh nghiêm nghị lại.

“ Dạ!” Đây cũng là chuyện Tào thúc tương đối lo lắng một chút “ Căn cứ vào số người chúng ta phái ra hồi báo, hiện tại thủ lĩnh của Phùng trại là một cao thủ dụng độc!”

“ Độc ư, vậy thì ta hiểu rồi!” Vô Danh khẽ bật cười một tiếng. Hắn cười, bày tỏ hắn đã hiểu rõ ra chuyện gì đó!

“ Đường chủ?”

“ Ta đã xem qua thi thể của Trương tiêu đầu, ở trên vết thương có đọng lại vết máu biến đen, đôi môi cũng có hiện tượng biến đen, ta hoài nghi Trương tiêu đầu bị trúng độc trước, sau đó mới bị giết.” Trúng độc không nhiều, nên cũng không dễ dàng phát hiện ra, đây cũng là lý do tại sao hắn phải tới nhìn qua thi thể một lần.

“Trúng độc? Tại sao Trương phu nhân lại không nói cho chúng ta biết?”

Tào thúc khiếp sợ.

“ Bởi vì nàng là người khả nghi nhất” Vô Danh không vì đối phương là nữ nhân mà xem thường năng lực của nàng.

“ Khả nghi?” Tào Thúc cẩn thận nhớ lại “ Ngày hôm đó Đường chủ không có ở đây, Trương phu nhân từng yêu cầu cùng Lam Tuyết cô nương nói chuyện phiếm, Lam Tuyết cô nương thương hại nàng ta mới mất đi trượng phu, cho nên đáp ứng trò chuyện cùng nàng ta. Nhưng thuộc hạ vẫn luôn quan sát, thấy Trương phu nhân cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào làm thương tổn Lam Tuyết cô nương!”

“Có lúc, tổn thương không nhất định là do hành động gây ra, lời nói cũng có thể tạo ra tổn thương lớn!.”

Hơn nữa, nếu người kia bắt được nhược điểm của đối phương thì sẽ có thể công kích vào trọng điểm, hoàn toàn không lưu lại dấu vết.

Lam Tuyết quá thiện lương, cũng quá đơn thuần, nếu như lời nói của nàng ta thân thiện một chút thì Lam Tuyết cũng sẽ không hoài nghi đối phương là có dụng tâm khác, chỉ biết tự trách mình mang đến phiền toái cho hắn, sau đó nàng sẽ không ngừng tự trách.

Nếu như dụng ý của nàng ta là muốn mượn sự thương tâm của Lam Tuyết để ảnh hưởng tới hắn thì như vậy nàng ta đã thành công rồi.

“ Ý của Đường chủ là…”

Tào thúc bỗng nhiên hiểu ra, hắn thật sơ suất quá!!!

“ theo dõi sát sao nàng ta!” Vô Danh nhàn nhạt ra lệnh.

“ Dạ, thuộc hạ lập tức đi ngay!” Tào thúc hiểu ý lập tức cáo lui.

Nhìn dung nhan Lam Tuyết nhợt nhạt yếu đuối, trong lòng của Vô Danh giống như bị ai đó nhéo một cái. Có lẽ nàng yếu ớt, dễ dàng bị thương tổn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hối hận vì đã mang nàng vào thế giới của hắn!!!

Bởi vì… hắn đã sớm không thể mất đi nàng!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio