Bạc Hà Đen

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ca khúc mà Du Vụ và Khuất Hàn biểu diễn lần cuối cùng ở Loạn Sắc do ông chủ đích thân chọn, vũ đạo thực hiện bởi A Luân. Hai người vui vẻ ca hát và nhảy múa làm mẫu cho Du Vụ và Khuất Hàn xem. Nhờ thế Du Vụ mới biết hóa ra giọng hát lẫn vũ đạo của ông chủ rất tốt. Cậu nghĩ thầm nếu ông chủ trẻ lại khoảng bảy, tám tuổi, có lẽ anh ta còn có thể cạnh tranh với hai cậu trai bao nổi tiếng nhất DM là Khỏa Khỏa và Minh Ngạn.

Tuy nhiên bây giờ cậu không có tâm trạng để trêu ghẹo ông chủ, trái lại không biết nên mắng anh ta hay cảm ơn anh ta. Bài hát này rất trầm bổng và tràn đầy kích thích. Đó là bài ca đồng tính mà mọi người trong giới đều biết đến, gọi là ”Thuyền đêm”. Vũ đạo về cơ bản rất khiêu gợi, hai người có rất nhiều động tác tiếp xúc cơ thể mờ ám và ánh mắt tương tác nóng bỏng.

Xem ông chủ và A Luân trình diễn, khuôn mặt của Khuất Hàn lập tức đen xuống.

Trái tim Du Vụ ngứa ngáy, rất muốn nhân cơ hội này để thân thiết với Khuất Hàn, nhưng cậu càng sợ khiến anh chán ghét, quan hệ của họ gần đây khó khăn lắm mới hài hòa một chút, cậu không muốn chỉ vì việc nhỏ mà mất mát càng lớn.

Vì thế cậu đảo tròn tròng mắt nói với ông chủ, ”Lần cuối cùng rồi, tôi van anh để chúng tôi biểu diễn tiết mục bình thường thôi được không?”

”Cậu cũng biết đây là lần cuối cùng cơ à! Đương nhiên phải là màn trình diễn đặc biệt, phải kiếm được thật nhiều tiền!” Ông chủ hùng hồn nói, vẻ mặt, giọng điệu giống như xem Khuất Hàn và Du Vụ là kỹ nữ lầu xanh nổi tiếng chuẩn bị chuộc thân, mà anh ta chính là tú bà lòng dạ nham hiểm không cam tâm thả người.

Khuất Hàn lạnh lùng thản nhiên nói, ”Tôi sẽ không thực hiện màn trình diễn như vậy.”

A Luân cười châm chọc, ông chủ mất hứng nói lầm bầm.

Du Vụ thấy bầu không khí không tốt, vội vã nói, ”Ông chủ, anh cũng biết tôi và Khuất Hàn tham gia cuộc thi ‘Ngôi sao tương lai’, bây giờ đã lọt top người mạnh nhất, chúng tôi miễn cưỡng cũng được xem như là người của công chúng, trong bar có rất nhiều người biết chúng tôi, thậm chí còn có một số fan hâm mộ đến nơi này chỉ vì muốn xem chúng tôi biểu diễn, anh để chúng tôi lên khán đài biểu diễn màn này, còn không cho chúng tôi suy nghĩ sao?”

Cuối cùng vì lời thuyết phục của A Luân và khuôn mặt nhăn nhó tội nghiệp của Du Vụ, ông chủ mềm lòng nhường một bước, đổi thành một ca khúc sống động tương đối bình thường, sửa lại vũ đạo và lời bài hát một chút, sau đó bỏ đi một số động tác mập mờ.

Du Vụ thở phào nhẹ nhõm nhưng Khuất Hàn lại cảm thấy thân thể hai người lúc nhảy vẫn tiếp xúc quá nhiều.

”Cả hai đều là đàn ông, có gì phải để bụng?” A Luân nhíu mày, cố ý nói, ”Hay là… cậu sợ Tiểu Vụ sẽ nhân cơ hội sàm sỡ cậu, hoặc sợ bản thân không cưỡng lại được sức hút của cậu ấy?”

Du Vụ giả vờ không nghe thấy, ánh mắt phiêu lãng ở nơi khác nhưng tai lại dựng thẳng.

Khuất Hàn bị A Luân nói đến nghẹn lời, im lặng một lát, anh chỉ nói, ”Bắt đầu luyện nhảy đi.”

A Luân biểu diễn mẫu động tác nhảy hai lần xong liền đi nghỉ ngơi, để mặc hai người họ tự mình chậm rãi tập luyện.

Khuất Hàn rất ít khi nhảy, trong những cuộc thi đấu anh gần như chỉ ôm đàn guitar lẳng lặng đàn hát. Khi anh nhảy rất khác với lúc bình thường, cả người anh giống như được lửa thắp sáng, tràn ngập đam mê mãnh liệt và tỏa ra sự nhiệt huyết đầy khiêu gợi.

Phòng tập luyện ở hậu trường của Loạn Sắc có một chiếc gương rất lớn, ánh mắt của Du Vụ thường thường thông qua chiếc gương mà len lén rơi vào người Khuất Hàn. Khi cậu thấy anh mang vẻ mặt lạnh lùng thực hiện động tác lắc ngực và hông một cách dứt khoát thì cậu lại bất giác nhớ đến những cái ôm hôn nồng nhiệt và triền miên an ủi nhau vào ban đêm, trong mũi bỗng chốc nóng rát, dường như bất cứ lúc nào chất lỏng màu đỏ cũng sẽ chảy xuống. Du Vụ ép buộc bản thân tập trung vào vũ đạo, không nhìn anh nữa.

Khuất Hàn thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn Du Vụ, nhìn những bước nhảy tự nhiên đầy lưu loát mang theo vẻ đẹp không sao tả xiết của cậu. Khuất Hàn là một người đàn ông cao ngạo, mặc dù trong lòng biết khả năng vũ đạo của mình không bằng Du Vụ nhưng bất giác lại cạnh tranh với cậu.

Du Vụ từng thi nhảy với nhiều người, bỗng chốc cậu đã hiểu ánh mắt của Khuất Hàn có hàm nghĩa gì. Mặt mạnh hiếm có mà giỏi hơn Khuất Hàn, Du Vụ tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội chèn ép anh, cậu nhảy rất chăm chú.

Đoạn vũ đạo phối hợp với bài hát này có phong cách nhạc jazz, kèm theo một ít poping và wave. Mới bắt đầu hai người mang mũ cúi đầu xuống, khi âm nhạc vang lên, cả hai sẽ cùng xé toạc áo sơ mi, vừa hát vừa nhảy theo nhịp điệu cực nhanh.

Hát đến đoạn điệp khúc cả hai mới bắt đầu tương tác, Du Vụ ca hát, nhảy múa, uốn người quay quanh Khuất Hàn, vẻ mặt quyến rũ nhìn chằm chằm vào anh. Khuất Hàn lạnh lùng nhìn lại, khi tay Du Vụ bắc lên vai anh thì anh nhẹ nhàng đẩy cậu ra, sau đó phủi phủi vai áo căn bản không có bụi. Du Vụ ngạc nhiên sững người, Khuất Hàn nheo mắt khiêu khích nhìn về phía cậu mà tiếp tục hát. Du Vụ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, ngẩng đầu lên thì ném mũ trên đầu cậu xuống, nhếch miệng để lộ nụ cười mỉm lạnh lẽo với Khuất Hàn.

Lời bài hát đến đây là hết, chỉ còn nhạc đệm sống động, hai người lập tức trình diễn một màn đọ nhảy tuyệt vời.

Du Vụ, Khuất Hàn đều tự luyện tập động tác của mình trước khi kết hợp.

Du Vụ có năng lực tiêu hóa và lĩnh hội rất tốt trong lĩnh vực vũ đạo, chỉ chốc lát sau cậu đã nhớ kỹ toàn bộ bước nhảy, càng nhảy càng quen, mà Khuất Hàn vẫn cảm thấy có vài động tác anh thực hiện không đúng lắm, tuy nhiên anh không rõ không đúng ở chỗ nào. Anh hơi nhíu mày, có chút buồn khổ mà luyện tập trước gương nhiều lần, tự mình kiểm tra.

Mặc dù trong phòng tập có điều hòa, sau mấy lần luyện nhảy, cả người Khuất Hàn mướt mồ hôi, tóc ẩm ướt, áo phông cũng ướt dính sát vào trước ngực và sau lưng anh. Tiếng thở dốc vang vọng trong phòng ngày càng to nhưng Khuất Hàn không quan tâm, anh chỉ nhìn chằm chằm vào gương mà tiếp tục tập luyện chăm chỉ.

Du Vụ lần đầu tiên phát hiện hóa ra Khuất Hàn cũng là một người rất bướng bỉnh và hiếu thắng. Nếu không luyện đến mức anh hài lòng, anh có lẽ sẽ không ăn cơm tối. Nghĩ đến đây, Du Vụ không tự chủ được bước về phía anh, thực hiện một động tác trước mặt anh, cậu nói, ”Khi cậu nhảy phần này, cánh tay phải thế này này…”

Khuất Hàn lau mồ hôi trên trán, lặng lẽ nhìn cậu.

Du Vụ làm mẫu hết động tác, nói cũng nói xong rồi nhưng Khuất Hàn vẫn không có phản ứng, anh đi về phía máy lọc nước.

Du Vụ bỗng chốc hơi ngượng, cậu ấy sẽ không nghĩ cậu tự mãn, thích xen vào việc của người khác chứ?

Không ngờ Khuất Hàn lại bưng một cốc nước ấm cho cậu, ”Làm lại một lần nữa cho tôi xem.”

Ngoài mặt Du Vụ cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim lại sung sướng ngất ngây tiếp nhận cốc nước uống một ngụm lớn, sau đó tận tình sửa chữa uốn nắn động tác cho Khuất Hàn.

Một người chăm chú dạy học, một người siêng năng luyện tập. Nửa giờ sau, hai người cuối cùng cũng thành công ráp tất cả các động tác vào với nhau.

”Bật nhạc lên tập nhảy đi.” Du Vụ nói.

Khuất Hàn gật đầu.

Cảm giác âm nhạc của hai người đều rất tốt, rất dễ dàng theo kịp nhịp điệu, nhưng khớp lời bài hát và điệu nhảy lại mất thêm công sức. Vừa hát vừa nhảy, Khuất Hàn dễ quên vũ đạo, hơi thở của Du Vụ lại có chút gấp gáp. Sáu giờ hai người ăn cơm tối xong, quay lại luyện tập đến hơn tám giờ mới xem như tạm được.

Ở lần tập cuối cùng, Du Vụ làm động tác kết thúc thì chân cậu bị chuột rút một chút, cả người lảo đảo, ngã về phía sau.

Khuất Hàn vươn tay muốn kéo cậu.

Dưới cơn sợ hãi do thân thể mất đi khống chế, Du Vụ vô thức giơ tay túm anh, kết quả cơ thể Khuất Hàn cũng mất thăng bằng, Du Vụ ngã trên mặt đất, ngay sau đó Khuất Hàn đè lên người cậu.

Bởi vì nóng họ đều mặc quần đùi và áo ba lỗ. Chiều cao và cơ thể của hai người đều không khác nhau lắm, ngực ép ngực, eo nhấn eo, chân ép chân, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi không có khe hở dính chặt lấy nhau.

Một tiếng rên ban đầu qua đi, rõ ràng cảm nhận được thân thể bởi vì nhảy múa mà tạo ra nhiệt độ khác thường, hai người đều có ảo giác bị thiêu đốt.

Du Vụ đã quên cơn đau ở trên lưng và sau mông, sững sờ nhìn Khuất Hàn.

Khuất Hàn cũng hơi ngạc nhiên mà nhìn cậu.

Khuôn mặt hai người cách nhau không đến mười cen-ti-met, hơi thở phả vào mặt đối phương, nóng bỏng, ngứa ngáy. Trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó rất nhanh lên men trong trái tim.

Khuất Hàn ngẩn ngơ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, là chuyện xảy ra đêm hôm đó ở thành phố D? Hình như không phải, anh luôn cảm thấy ở thời gian không rõ nào đó, tại một nơi bí ẩn, chuyện thế này dường như đã xảy ra.

Trong nháy mắt hoảng hốt qua đi, Khuất Hàn lại nhìn Du Vụ nằm dưới thân mình.

Anh thấy cậu tức giận vì bị chính mình đè ép đến khó chịu, khuôn mặt cậu đỏ bừng, cậu cắn môi, ánh mắt phức tạp trừng Khuất Hàn, hung dữ gầm gừ, ”Cậu còn không chịu đứng dậy!”

Khuất Hàn hoàn hồn từ sự rối loạn, anh nhanh chóng đứng lên, sau đó anh cúi người vươn tay phải hướng về Du Vụ, kéo cậu lên.

Bàn tay của Du Vụ ấm áp, tay Khuất Hàn lại mát lạnh. Cả hai bàn tay đều mang chút mồ hôi dính dấp do vận động kịch liệt vừa qua, khoảnh khắc hai tay chạm nhau, thân thể cả hai đều run rẩy.

Đột nhiên, tim đập còn nhanh hơn lúc tập nhảy.

Âm nhạc đã ngừng, Loạn Sắc đã mở cửa từ lâu, bên kia sân nhảy truyền đến vô số âm thanh ầm ĩ, càng làm sự tĩnh lặng bên trong căn phòng thêm nổi bật. Nhìn khuôn mặt của Khuất Hàn ở cự ly gần, Du Vụ bất chợt có xúc động muốn nói điều gì đó với anh.

Chạm đến ánh mắt nóng rực khác thường của cậu, Khuất Hàn theo trực giác cảm thấy nguy hiểm, anh nhẹ nhàng buông lòng tay ra, xoay người đi đến máy nghe nhạc nhấn nút play, sau đó mặt không đổi sắc quay đầu nói với Du Vụ, ”Tiếp tục luyện tập thôi.”

Vì ánh mắt lạnh lẽo của anh, tất cả những lời Du Vụ muốn nói bỗng chốc bị nuốt ngược trở lại.

Ông chủ đã sớm dùng show biểu diễn cuối cùng của Du Vụ và Khuất Hàn làm mánh lới quảng cáo tuyên truyền rộng rãi ra ngoài. Trên trang web do fan hâm mộ họ lập cũng đăng tin tức. Hôm nay, khách đến Loạn Sắc nhiều hơn bình thường, mọi người đã đặt hết chỗ có tầm nhìn tốt như băng ghế dài và ghế ngồi ở quầy bar, sau đó người đông đến mức ngay cả đứng cũng không có chỗ.

Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền, Tô Trạch Vũ, Jason và Mạch Tử đều đến cổ vũ.

Không giờ sáng, Du Vụ và Khuất Hàn đúng giờ lên sân khấu.

Xung quanh rơi vào đêm đen, DJ lớn tiếng tuyên bố, ”Sau đây là show time của ngôi sao tương lai”, hai vầng ánh sáng màu xanh lam chiếu vào hai chàng trai trên sân khấu. Họ hơi mở chân ra, hai tay khoanh trước ngực, mặc áo sơ mi một đen một trắng và quần jean, đội mũ có màu tương phản với màu quần áo, đầu hơi cúi xuống, mũ che khuất mắt. Âm nhạc vang lên, động tác của cả hai đồng đều, tay trái đè lên mép mũ, tay phải phóng khoáng bật ngón tay, cơ thể nhẹ nhàng đung đưa, hát những câu đầu tiên của bài hát, ”Hey boy…”

Trong chớp mắt ngẩng đầu để lộ khuôn mặt, họ bất ngờ kéo nút buộc duy nhất của chiếc áo sơ mi, mặc dù phía trong vẫn còn mặc áo lót, nhưng hành động này mang theo lực cám dỗ quá mạnh, phối hợp với sự quyến rũ của Du Vụ và vẻ lạnh lùng của Khuất Hàn, vẻ mặt có sự tương phản sắc nét, khán giả dưới khán đài bỗng chốc phát ra tiếng thét điên cuồng.

Khi Du Vụ xoay vòng quanh Khuất Hàn, ánh mắt hai người bắt đầu chạm nhau thì bầu không khí càng sôi sục mãnh liệt.

Kết thúc phần hát đến trận chiến cuối cùng, bước nhảy của hai người nhanh đến chóng mặt, họ dường như được sạc điện, cơ thể thoát khỏi ý thức, không ngừng nhảy múa, nhảy múa.

Trải qua tôi luyện trong các vòng thi của ‘Ngôi sao tương lai’, kỹ năng của họ đã thành thạo hơn nhiều. Họ trong thời điểm này, dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt và cơ thể mướt mồ hôi của họ tỏa sáng rực rỡ, hai mắt họ giống như bầu trời đầy sao, giống như ngôi sao chân chính, sáng chói lọi đến mực không ai dám nhìn thẳng, rồi lại không thể dời mắt.

Màn trình diễn chấm dứt, trong Loạn Sắc vang lên tiếng hoan hô inh ỏi, có người hét, ”Các cậu rất đẹp trai”, ”Em yêu anh”, cũng có người hét, ”Encore (một lần nữa)”, ”Thêm lần nữa”. Dần dần, các loại tiếng kêu ầm ĩ trở nên đồng nhất, tất cả mọi người hét tên của cả hai người.

”Khuất Hàn, Khuất Hàn -”

”Du Vụ – Du Vụ -”

Bởi vì là tiết mục biểu diễn cuối cùng, trong quán bar có rất nhiều người. Được sự cho phép đặc biệt của ông chủ, sau khi màn trình diễn kết thúc, mấy người Trạm Tuyền đến hậu trường.

Tô Trạch Vũ cười hỏi Du Vụ, ”Thế nào, có cảm giác biểu diễn trong buổi hòa nhạc không?”

Du Vụ cười hì hì, ”Đừng nói, thật là có chút.”

”Các cậu hát siêu hay, nhảy cũng siêu đẹp!” Trạm Tuyền dựng ngón tay cái ca ngợi, Lê Tử Tịnh và Jason cũng liên tục phụ họa.

Mạch Tử cũng nói, ”Nếu các cậu tiếp tục duy trì được trạng thái này, lọt vào top người là tuyệt đối không thành vấn đề!”

”Em cũng muốn giữ được phong độ như vậy vào cuộc thi đấu.” Du Vụ nhún vai, ”Nhưng ca hát và nhảy múa trong quán bar và trước camera là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Ở nơi đối thủ mạnh đông đảo, phải đối mặt với hàng triệu khán giả toàn quốc, đối mặt với ban giám khảo khắc nhiệt và các phương tiện truyền thông, chính là ở trong tình trạng bạn chết tôi sống, không thể hát sai nhạc, không thể quên lời bài hát, không thể làm ra động tác và vẻ mặt không thích hợp, đối mặt với camera, phải mỉm cười, phải tự nhiên, phải trang nhã… Ngoại trừ Khuất Hàn không quan tâm đến kết quả cuộc thi, không ai có thể thật sự không lo lắng và căng thẳng.

Bởi vì lời nói của Du Vụ, Jason chợt chán nản, mọi người đều nghĩ đến chuyện hắn bị loại và chuyện Thương Hạo Giai, bỗng chốc tất cả đều im lặng.

Tô Trạch Vũ hỏi mọi người, ”Tại sao các cậu tham gia thi hát?”

Trạm Truyền gãi đầu thẹn thùng nói, ”Em thích hát, em muốn làm ca sĩ để có nhiều người có thể nghe em hát.”

Lê Tử Tịnh gật đầu, ”Anh cũng vậy, anh cũng vậy!”

So với họ, đáp án của Du Vụ rất thẳng thắn, ”Bởi vì tôi muốn làm ngôi sao, tôi muốn phát hành đĩa nhạc, bắt đầu đi lưu diễn, lên TV, đóng phim, chụp ảnh quảng cáo… Tôi muốn nổi tiếng, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền!”

Tất cả mọi người đều bật cười, kì thật ai mà không muốn thế. Nếu như thật sự chỉ đơn thuần thích ca hát, có thể ở công viên, ở quảng trường cố gắng mà hát, tự nhiên có người làm khán giả của bạn, hoàn toàn không cần phải bỏ nhiều thời gian, tập trung sức lực và tiền bạc đến tham gia cuộc thi ‘Ngôi sao tương lai’. Dù sao tất cả mọi người đều có tham vọng, đều mơ ước có một ngày trở thành siêu sao giống như ông hoàng âm nhạc Qua Duệ.

”Khuất Hàn, cậu thì sao, tại sao tham gia thi hát?” Tô Trạch Vũ quay đầu hỏi người duy nhất không mở miệng.

Tất cả mọi người đều nhìn anh.

Ánh mắt Khuất Hàn xoẹt qua mặt Trạm Tuyền, hờ hững trả lời, ”Bởi vì đại ca của tôi.”

”Đại ca cậu?” Tô Trạch Vũ không hiểu, muốn hỏi tiếp thì thấy Du Vụ đưa mắt ra hiệu cho cậu, cậu nhận thấy bản thân hình như đã mạo phạm nên không hỏi nữa.

Trở lại căn hộ, Du Vụ vọt vào phòng tắm tắm rửa, đặt mình xuống giường liền chìm sâu vào giấc ngủ. Tối hôm qua Khuất Hàn dọn trở về, cậu mong chờ hơn nửa đêm, kết quả Khuất Hàn không có hành động gì, cậu thất vọng cho rằng tật xấu hôn người lung tung lúc mộng du của Khuất Hàn đã khỏi.

Không ngờ, đêm nay, anh lại lần nữa trèo lên giường Du Vụ, đè cậu mà hôn lấy hôn để, khiến cậu choáng váng đầu óc, cả người nhũn ra. Nếu không phải sáng mai phát hiện môi mình sưng đỏ và tê dại, Du Vụ quả thật cho rằng đêm qua cậu đã có một giấc mơ ướt át.

Người này, kỹ thuật hôn càng ngày càng tốt… Nhờ mộng du mà luyện kỹ năng hôn, thật sự là chưa từng thấy.

Du Vụ vuốt môi cười ha ha.

Ban ngày, cậu nhạy cảm phát hiện, Khuất Hàn cố tình vô ý tránh tiếp xúc cơ thể với cậu.

Cậu cay đắng nghĩ, có lẽ bởi vì tai nạn lúc tập nhảy kia khiến Khuất Hàn mất tự nhiên, có lẽ là ánh mắt quá mức mãnh liệt của cậu đã làm anh nhận ra điều gì đó. Từ lâu anh đã biết tính hướng của cậu, không muốn tiếp xúc thân mật với cậu, cho nên mới trốn tránh cậu như vậy.

Ban ngày lạnh nhạt, ban đêm lại nhiệt tình như lửa, chênh lệch thật sự rất lớn.

Hơn bốn ngày băng lửa đối nghịch trôi qua, Du Vụ quả thật bị Khuất Hàn dồn ép đến phát điên, cậu trả thù mà tạo một dấu hôn dưới xương quai xanh của anh.

Sáng sớm Khuất Hàn đánh răng, nhìn trong gương phát hiện trên người mình có một vết đỏ hồng, nhưng anh căn bản không nghĩ đến đó là ”dấu hôn”, chỉ cho là mình bị muỗi cắn hoặc đang ngủ thì gãi ngứa.

Ăn trưa, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền nhìn thấy, hai đồ ngốc này cũng nghĩ như anh.

Chỉ có Tô Trạch Vũ sau khi nghiêm túc nhìn vết đỏ trên người Khuất Hàn, lại nhìn Du Vụ mà cười vô cùng bí hiểm.

Du Vụ chột dạ trừng mắt với cậu ta, ”Nhìn cái gì!”

Tô Trạch Vũ cười mà không nói.

Du Vụ thẹn quá hóa giận, trong miệng bất giác bật ra khẩu hiệu quảng cáo trên TV, ”Nhìn nữa tôi ăn sống cậu!”

”Come on, baby~” Tô Trạch Vũ cố ý mở hai tay chào đón, làm bộ sẵn sàng bị người chà đạp.

Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền cười hì hì, không hiểu rõ bí ẩn, ngây thơ ồn ào nói với Du Vụ, ”Ăn cậu ấy, ăn cậu ấy đi!”

Tô Trạch Vũ vẫn mỉm cười hớn hở, Du Vụ nhìn cậu ta, bất giác nhớ đến nụ hôn ướt át với cậu ta không lâu trước đây, có chút mất tự nhiên mà vội vàng đổi chủ đề câu chuyện, hỏi trận đấu vào thứ bảy sắp tới, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền chuẩn bị hát bài gì.

Khuất Hàn bỗng nhiên đứng lên, ”Tôi no rồi, tôi về phòng trước.”

Anh không hòa hợp với mọi người, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đều biết anh không thích nói chuyện phiếm, Du Vụ vì chột dạ nên vắt óc tìm chủ đề, ngoại trừ Tô Trạch Vũ, không ai nhận ra được khuôn mặt rất lạnh lẽo của Khuất Hàn lúc rời đi.

Tô Trạch Vũ có chút suy ngẫm nhìn bóng lưng anh.

Du Vụ phát hiện, nhìn theo ánh mắt cậu ta, vẻ mặt bỗng ngượng ngùng, ”Cậu nhìn cái gì?”

Tô Trạch Vũ nháy mắt mấy cái, đùa dai, ”Đột nhiên tôi thấy Khuất Hàn vô cùng đẹp trai.”

”…” Nếu Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền không có ở đây, Du Vụ thiếu chút nữa đã bật lên câu không cho phép cậu ta có ý định với Khuất Hàn.

Chờ Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đi rồi, Du Vụ chán nản phát hiện bản thân không có lập trường để cảnh cáo Tô Trạch Vũ. Cậu căn bản không là gì của Khuất Hàn. Tô Trạch Vũ là người khiến người ta không nhận ra thật giả, ai biết cậu ta có nảy sinh hứng thú với Khuất Hàn không. Nếu như cậu ta chỉ đùa thôi, bản thân cậu chẳng phải là bại lộ tình cảm với Khuất Hàn rồi?

Miên man suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng Du Vụ không dễ chịu, giận chó đánh mèo nói, ”Này, không phải cậu đang ở khách sạn rất sung sướng sao, sao lại tự nhiên chạy đến căn hộ?”

Tô Trạch Vũ buông tay, ”Tự dưng cảm thấy ở một mình rất buồn, đến đây góp vui.”

”Vậy thứ bảy tới cậu phải thể hiện cho tốt, nếu không mới chuyển đến chưa được một tuần đã phải dọn ra ngoài, đến lúc đó người bị mất mặt là cậu đấy.” Du Vụ nói.

Tô Trạch Vũ mỉm cười, ”Cám ơn sự quan tâm và cổ vũ của Tiểu Vụ, tôi nhất định sẽ thể hiện tốt.”

”Ai quan tâm cổ vũ cậu? Đừng có tưởng bở!” Du Vụ đảo tròn mắt.

”Tiểu Vụ cậu xấu hổ à.”

”Ai xấu hổ, cả nhà cậu mới xấu hổ!”

Du Vụ phát hiện nói chuyện với Tô Trạch Vũ thật tức muốn chết.

Buổi tối hôm đó, Khuất Hàn viết lời bài hát đến mười một giờ rưỡi. Anh vô cùng chăm chú, cả một đêm không nói một câu.

Du Vụ vừa xem TV vừa ngáp dài ngáp ngắn, ngã vào trên giường mơ màng ngủ. Mơ hồ cảm giác có người đứng ở bên giường mình lẩm bẩm gì đó, sau đó có một bàn tay mát lạnh vén khóm tóc dính trên mí mắt của cậu.

Dù ý thức không rõ, cậu cũng biết đó là Khuất Hàn.

Cảm thấy nóng trong người, cậu không kìm lòng được mà nắm lấy tay anh áp vào gò má mình, cảm giác mát mẻ khiến cậu rất thoải mái.

Người nọ bỗng dưng cứng đờ ra, giãy dụa giống như muốn rút tay về.

Du Vụ hơi hờn giận, trong mơ nói thầm, hôm nay sao động tác của Khuất Hàn lại chậm chạp như thế?

Cậu cau mày dùng sức kéo, người nọ lập tức ngã lên người cậu. Cậu không chút chần chừ vươn hai tay ôm lấy cổ đối phương, đem đôi môi mình dán lên môi anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio