Tham gia đủ loại hoạt động không ngừng nghỉ trong hai ngày liên tiếp khiến năm thành viên nhóm Bạc Hà Đen vô cùng mệt mỏi, nhưng đây chỉ là mở đầu tour tuyên truyền toàn quốc mà thôi. Để duy trì trạng thái tốt, công ty cho họ nghỉ ngơi một đêm ở thành phố D, buổi sáng hôm sau phải bay đến thành phố khác.
Đầu tháng biết được Du Vụ sẽ quay về thành phố D, ba cậu gọi điện thoại đến bảo cậu nhất định phải về nhà.
Mặc dù một năm trước vì chuyện bước vào giới giải trí, Du Vụ và ba mẹ, nhất là mẹ cậu, trở nên bất hòa, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, hơn nửa năm không gặp ba mẹ, dù cậu không nói ra nhưng trong lòng rất nhớ họ.
Sau buổi ký tặng trở lại khách sạn, thừa dịp Lê Tử Tịnh đi tắm, cậu nghĩ ngợi một lát rồi gọi điện thoại cho ba cậu trước.
Từ bé đến lớn, đòi hỏi của ba cậu đối với cậu tương đối dễ dàng. Chỉ cần cậu không phạm pháp không gây sự, cậu thích sống thế nào thì sống, ba cậu không quản lý nhiều. Không giống mẹ cậu, chuyện lớn chuyện bé gì đều phải lải nhải vài câu. Mỗi thiếu niên đều có tính phản nghịch, Du Vụ lại càng cực kỳ ghét bị người khác thuyết giáo. Thỉnh thoảng nghe mẹ cậu cằn nhằn cậu không nhịn được mà cãi lại, hai mẹ con thường xuyên cãi nhau ầm ĩ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Tuy nhiên, kì lạ là mặc dù quan hệ của cậu và ba cậu hài hòa hơn, nhưng cậu lại thân thiết với mẹ hơn.
Ba Du cũng nhận thức rõ điều này, cho nên khi ông nghe Du Vụ nói ăn tối cùng gia đình xong cậu sẽ đến chỗ ông ngủ, ông vừa ngạc nhiên vừa lúng túng nói, ”Ba còn tưởng con muốn ngủ ở chỗ mẹ, cũng chưa bảo dì thu dọn phòng cho con, bây giờ trong phòng con chất đống toàn đồ chơi của em bé…”
Du Vụ không sao cả dạ một tiếng, ”Quên đi, con ăn với ba xong sẽ quay về khách sạn.”
Ba Du thở dài, ”Tiểu Vụ, con vẫn còn trách mẹ con sao? Mặc dù ba và mẹ con đã ly hôn nhưng ba mẹ đã chung sống nhiều năm, ba hiểu mẹ con nghĩ gì. Mẹ con chỉ có một đứa con, tất cả những chuyện bà làm đều vì muốn tốt cho con. Bà không cần con giàu có thăng quan tiến chức, bà chỉ hi vọng con học xong đại học, sau đó tìm một công việc ổn định mà sinh sống qua ngày… Bà đánh con chỉ là do giận dữ trong chốc lát, trong lòng bà chắc chắn còn khó chịu hơn con…”
Du Vụ im lặng lắng nghe, đáy trong hỗn loạn.
Làm sao cậu không biết ba mẹ đều quan tâm đến cậu, thế nhưng họ mãi mãi không có khả năng thỏa mãn cậu. Cậu muốn có được tình yêu trọn vẹn của họ và một gia đình hoàn chỉnh, không có bố dượng mẹ kế, không có em gái cùng cha khác mẹ, không có người anh trai biến thái con của bố dượng, không có những người khác chen ngang vào, chỉ có một nhà ba người họ.
Đáng tiếc, đó vĩnh viễn chỉ là trong tưởng tượng của cậu. Tính hướng của cậu đã định trước cậu sẽ không có con, tình yêu dị giới còn rất khó lâu dài huống hồ họ là đồng tính. Cậu tin tưởng có tình yêu vĩnh cửu trên thế giới này, chẳng qua nó sẽ không xảy ra với cậu mà thôi.
Gia đình đã trở nên quá xa xôi đối với cậu.
Cuối cùng ba Du đề nghị đi ăn ở một nhà hàng có phòng riêng, hai nhà cùng nhau dùng bữa tối.
Du Vụ không ý kiến, ”Mọi người không cảm thấy xấu hổ là được.”
”Con gọi cho mẹ con hỏi ý kiến của bà xem sao.”
”Dạ.”
Du Vụ gọi điện đến, đổ chuông một tiếng, mẹ cậu liền nhận điện thoại, giọng nói có sự kích động không thể che dấu, ”Tiểu Vụ…”
Cả hai đều tự ái nên mấy tháng không liên lạc, lúc này nghe được giọng nói của bà, mũi Du Vụ hơi chua xót, cho dù bà đánh hay mắng mình, bà vẫn là người mẹ duy nhất của cậu. Mẹ con không nên oán giận nhau.
Mẹ Du Vụ không đề cập đến công việc của cậu, chỉ hỏi cậu ăn uống có ngon miệng không, nghỉ ngơi có đầy đủ không.
Du Vụ hít hít mũi, ”Mẹ, con rất ổn…”
Cậu nói với bà chuyện hai gia đình tổ chức ăn uống cùng nhau, mặc dù bà có chút không vui nhưng nghe Du Vụ nói cậu chỉ rảnh vào buổi tối hôm nay, bà liền đồng ý.
Đối thoại vài câu, mẹ Du lưỡng lự nói, ”Quân Nặc đang ở nhà, nó cũng rất nhớ con…”
Du Vụ không muốn mẹ con thật vất vả mới hòa thuận lại tiếp tục cãi nhau, cậu cũng biết không sớm thì muộn, cậu phải đối mặt với Cố Quân Nặc.
Vì thế cậu nhẹ nhàng nói, ”Dạ, vậy mẹ gọi anh ta cùng đi đi.”
Chấm dứt cuộc gọi, Du Vụ đứng ở trước cửa sổ sát sàn đờ người ra, tầng họ ở không cao nhưng có thể thấy rất rõ xe cộ và dòng người nườm nượp đi lại trên đường.
”Tiểu Vụ, cậu đang nghĩ gì thế, vẻ mặt là lạ, thoạt nhìn có chút… ừm… buồn bã?” Lê Tử Tịnh ra khỏi phòng tắm, mở to mắt hỏi cậu, ”Anh không nhìn lầm phải không, cậu mà cũng biết buồn? Quá kì lạ rồi, ha ha!”
Thằng anh này lần đầu tiên đến quê nhà của Mạch Tử, sau khi hưng phấn cực độ thì miệng nói không ngừng lại được.
Nhìn hình dạng vô tư thoải mái của Lê Tử Tịnh, Du Vụ cũng nhếch môi cười. May mà cậu còn có bè bạn, có người hâm mộ yêu quý cậu, có ước mơ muốn hoàn thành, cuộc sống của cậu đã không còn quá cô đơn.
Mạch Tử vì khai giảng nên đã đến thành phố Y, Lê Tử Tịnh muốn Du Vụ cùng anh đi thăm quan thành phố, cảm thụ không khí nơi bạn gái sinh ra và lớn lên.
Du Vụ lắc đầu, ”Em phải đi họp mặt gia đình, không rảnh.”
Lê Tử Tịnh ỉu xìu, ”Vậy anh đi nhờ Khuất Hàn…”
”Cậu ấy?” Du Vụ khẽ cười, ngồi trên sofa bật TV lên, đốt một điếu thuốc lá, ”Cậu ấy đã ra ngoài với Trạm Tuyền rồi.”
”Sao cậu biết?” Lê Tử Tịnh ngạc nhiên.
”Em đứng bên cửa sổ gọi điện thoại thì vừa lúc thấy họ lên một chiếc taxi.”
Lê Tử Tịnh bất mãn lầm bầm, ”Thật quá đáng, ra ngoài mà không thèm nói một tiếng! Họ bí mật như vậy là muốn đi tận hưởng thế giới của hai người hay muốn bỏ trốn?”
Thuốc lá trên tay Du Vụ khẽ run lên, bụi thuốc rơi xuống đùi cậu, cậu nhẹ nhàng phủi đi, không nói gì.
Một lát sau Tô Trạch Vũ gõ cửa.
Mỗi khi họ ở khách sạn đều là Du Vụ và Lê Tử Tịnh một phòng, Trạm Tuyền và Khuất Hàn một phòng, Tô Trạch Vũ và Milk ở chung một phòng, không theo quy định, chỉ là một lần rồi thì thành thói quen. Không có ai đề nghị thay đổi, chỉ mình Tô Trạch Vũ có mưu mô cố gắng lừa gạt Du Vụ đổi phòng cho Milk, kết quả là Du Vụ hời hợt từ chối. Cậu không muốn đã mệt muốn chết còn phải đối mặt với chuyện Tô Trạch Vũ dùng hết sức quyến rũ, bản thân thì xoắn xuýt nên hay không nên thuận theo dục vọng sinh lý.
Tô Trạch Vũ cũng không muốn quá ép buộc, sau đó cậu ta cũng từ bỏ ý định.
Sau khi vào phòng, Tô Trạch Vũ ngáp ngắn ngáp dài, ”Rõ ràng rất mệt nhưng không ngủ được…”
”Miu Miu đâu?” Lê Tử Tịnh hỏi.
”Ngáy khò trên giường rồi.”
Hai mắt Lê Tử Tịnh lập tức tỏa sáng, ”Vậy à, Miu Miu vất vả rồi, để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tô Trạch Vũ biết tâm tư của anh, mỉm cười nói, ”Đừng vội mừng, trước khi ngủ Mil đã đặt đồng hồ báo thức mười một giờ. Anh ấy nói sau khi tỉnh dậy sẽ kiểm tra từng phòng, nếu ai ở bên ngoài chơi, không chịu trở về nghỉ ngơi, chương trình ngày mai anh ấy sẽ bảo MC bắt người đó sủa như chó trong năm phút đồng hồ…”
”…” Lê Tử Tịnh và Du Vụ ngao ngán.
Nửa giờ sau Lê Tử Tịnh lôi kéo Tô Trạch Vũ – người duy nhất nhàn rỗi lại có tâm trạng muốn đi thăm thú thành phố D ra ngoài. Du Vụ mặc một chiếc áo sơ mi và quần tối màu lịch sự thoải mái đến nhà hàng Times.
Nhìn thấy ba mẹ, tâm trạng cậu rất tốt nhưng bữa cơm này không được tự nhiên.
Xuất phát từ tâm lý vi diệu nào đó, ba mẹ cậu và bố dượng mẹ kế rất ăn diện. Mẹ Du Vụ và mẹ kế của cậu gần như không có giao lưu ánh mắt và ngôn ngữ, một người ân cần hỏi han con trai, một người không xem ai ra gì chỉ tập trung dùng bữa. Du Vụ và bố dưỡng cũng nói chuyện với nhau khá nhiều, tuy nhiên, cuộc đối thoại khách sáo của họ nghe rất giả tạo.
May mắn duy nhất của Du Vụ là mẹ kế không mang theo người em gái ồn ào ầm ĩ kia đến.
Về phần Cố Quân Nặc, hôm nay hắn khiến Du Vụ rất bất ngờ. Hắn không hỏi nhiều như ba Du mẹ Dụ, cũng không nói những lời cao sang giống bố dượng mẹ kế cậu. Hắn đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ lúc ngồi xuống nói một câu ”Tiểu Vụ, em đã về” thì không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào Du Vụ.
Bị hắn nhìn như vậy, nhớ đến cử chỉ ve vãn tán tỉnh của hắn vào buổi ký tặng, Du Vụ rất tức giận, hận không thể ném đôi đũa đâm mù đôi mắt hắn.
Đừng tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt kinh tởm đó!!
“Biết đâu còn có một khả năng, anh ta vẫn luôn yêu thầm cậu, nhưng anh ta cảm thấy nhục nhã và không thể tiếp thu tính hướng của bản thân, nên mới trút giận sang cậu…”
Một câu Mạch Tử đã từng nói đột nhiên vang lên trong đầu Du Vụ. Cậu bị hù dọa, ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
Hơn một tiếng đồng hồ ăn xong bữa chính, sau khi ăn món tráng miệng, người mẹ kế vẫn còn trẻ kia bắt đầu không ngừng nhìn đồng hồ, quay sang thì thầm với ba Du, ”Không biết con gái ở nhà có ngoan ngoãn ăn uống không, ngủ có ngon không.”
Du Vụ hiểu rõ ý nghĩ của bà ta, cầm khăn ăn lau miệng, thản nhiên nói, ”Ngày mai con còn phải đến thành phố C, muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm, mọi người cũng về nhà đi.”
Ba Du vỗ vai cậu, vẻ mặt hơi xấu hổ và bất đắc dĩ, ”Lúc rảnh nhớ về nhà, tuổi trẻ nhiệt huyết là tốt, nhưng phải chú ý thân thể.”
Du Vụ nhìn khuôn mặt bắt đầu có nếp nhăn của ba, chua xót nở nụ cười, ”Con biết rồi, ba cũng phải chú ý giữ sức khỏe.”
Ra khỏi nhà hàng, nhìn xe ba Du đi xa, mẹ Du lôi kéo tay Du Vụ, vẻ mặt lưu luyến không rời, ”Con ở khách sạn nào, mọi người lái xe đưa con về.”
”Dạ.”
Đến cửa khách sạn, mẹ Du để bố dượng và Cố Quân Nặc xuống xe, dặn dò Du Vụ hết lần này đến lần khác. Khác với trước đây, Du Vụ chắc chắn đã sớm thấy phiền, bây giờ lại kiên trì lắng nghe.
Mãi cho đến khi bà nói chuyện Cố Quân Nặc quan tâm đến cậu như thế nào, cậu mới nhăn mặt, ”Mẹ, mẹ không biết những chuyện xảy ra giữa con và anh ta, mẹ đừng nói tốt cho anh ta nữa. Con không muốn nói nhiều, có nói mẹ cũng sẽ không tin. Con chỉ muốn nói với mẹ một câu, con người của anh ta không lương thiện như anh ta biểu hiện đâu.”
Mẹ Du thở dài, ”Mẹ thấy rất lạ, lúc còn bé các con vẫn thân nhau mà, người ngoài không biết còn tưởng các con là anh em ruột, sao bây giờ lại trở thành thế này…”
Thỉnh thoảng Du Vụ nhớ đến những ngày tháng tốt đẹp với người anh trai tên Cố Quân Nặc, trong lòng thổn thức, chẳng bao lâu sau, cậu thật sự mất hết cảm giác thật lòng coi anh ta như anh trai ruột.
Cố Quân Nặc khiến cậu sớm hiểu được hàm nghĩa của bốn từ lòng người khó đoán. Bị hắn quái gở dằn vặt nhiều năm, cậu đã nhanh chóng trưởng thành, học được cách bảo vệ bản thân, không còn ngạc nhiên hoảng sợ khi gặp bất kỳ sự dối trá và lừa gạt nào.
Hắn cũng làm cậu không dễ dàng tin tưởng người khác.
Vẻ ngoài Du Vụ tỏ vẻ tùy tiện phóng khoáng nhưng kì thật cậu rất phòng vệ người khác. Ở trong giới giải trí hơn một năm, cậu quan hệ rộng, hòa mình vào đủ các loại người khác nhau, nhưng bạn bè chân chính trong lòng cậu chỉ có Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ. Về phần Trạm Tuyền, cảm xúc của Du Vụ đối với cậu hơi kì lạ. Du Vụ không ghét Trạm Tuyền, thời gian đầu tham gia cuộc thi ‘Ngôi sao tương lai’ quan hệ của họ vẫn rất tốt, tuy nhiên, sau đó bởi vì tình cảm với Khuất Hàn, Du Vụ không thể thân thiết quá mức với Trạm Tuyền.
Du Vụ vừa đi trên hành lang khách sạn vừa nghĩ vẩn vơ, đến cửa phòng, cậu cầm thẻ phòng định mở cửa vào nhà thì đột nhiên có người từ phía sau kéo cổ tay cậu.
Cảm xúc ấm áp khiến Du Vụ giật mình hoảng hốt, cứng nhắc quay đầu, cậu thấy Cố Quân Nặc.
Kinh hãi trong chớp mắt qua đi, cậu giãy khỏi tay Cố Quân Nặc, lạnh lùng nói, ”Không phải anh đi rồi sao?”
Cố Quân Nặc nhìn cậu, tỏ vẻ tổn thương, ”Tiểu Vụ, em không muốn thấy anh sao?”
Du Vụ cười lạnh, ”Anh nói đấy nhé?”
Cố Quân Nặc im lặng một lát, ”Tiểu Vụ, anh có lời muốn nói với em, em có thể cho anh vào phòng không?”
Du Vụ dựa vào khung cửa, vẻ mặt hờ hững, ”Nói luôn ở đây đi.”
Cố Quân Nặc lẳng lặng nhìn cậu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Trong trí nhớ của Du Vụ, hắn luôn tao nhã tuấn tú, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp nhưng lại mang theo sự ác ý. Cậu chưa từng thấy hắn do dự và căng thẳng.
Hắn như thế khiến Du Vụ cảm thấy xa lạ, lại có chút lo âu và hoảng sợ.
Đợi rất lâu, Cố Quân Nặc vẫn không nói chuyện, Du Vụ tức giận nói, ”Không nói thì anh nhanh biến đi.”
”Tiểu Vụ…” Cố Quân Nặc cuối cùng cũng mở miệng, ”Chuyện trước đây đều là lỗi của anh, mới bắt đầu bởi vì anh ghét mẹ em nên mới làm những chuyện đó với em, sau đó…”
Ánh mắt Cố Quân Nặc phức tạp, hắn ngừng lại nhìn Du Vụ một chút.
Đôi mắt chạm nhau, không hiểu sao Du Vụ mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì, cậu vô thức muốn ngăn cản hắn, ”Được rồi, đừng nói nữa…”
Cố Quân Nặc không chịu dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào cậu, nói nhanh, ”Sau đó anh phát hiện anh thích em, anh không thể chấp nhận sự thật này, nên mới ngày càng thậm tệ giày vò em… Tiểu Vụ, anh biết em sẽ không tin, bởi vì trong nhiều năm qua, chính anh cũng không tin, nhưng điều này là sự thật. Anh thích em, không phải là tình cảm của anh trai với em trai mà là…”
”Đủ rồi, im đi!”
”Mà là tình cảm của đàn ông với đàn ông.”
Âm thanh của hai người đồng thời vang lên.
Trên hành lang yên tĩnh kì lạ, Trạm Tuyền vừa ra ngoài trở về ngây ngẩn tại chỗ, ngạc nhiên nhìn họ.
Khuất Hàn đứng ở phía sau Trạm Tuyền, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào người Cố Quân Nặc, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp.