Ngoài cửa sổ mưa rơi càng ngày càng to, những giọt mưa này dường như đang rơi thẳng vào trong lòng, rung động đến mức làm trái tim tê dại, tay chân mềm nhũn. Trong phòng tối om như mực, ngọn lửa tình mãnh liệt đốt cháy từ phòng tắm lan tràn đến phòng ngủ, trên người cả hai không một mảnh vải, da thịt mượt mà nóng bỏng dính chặt lấy nhau không có khe hở.
Một tay Khuất Hàn ôm eo Du Vụ, tay kia mơn trớn trước ngực cậu, theo những đợt hôn sâu nồng nàn, tay anh dần lướt xuống. Khi anh chạm đến điểm nhạy cảm của Du Vụ, cậu khẽ ưỡn người lên và bật ra một tiếng rên nhẹ, hai tay cậu ôm lấy vai anh, trả đũa mà cắn mạnh vào đầu lưỡi anh.
Khuất Hàn bị đau, tách khỏi đôi môi mềm mượt ẩm ướt như cánh hoa hồng của cậu. Anh hơi nhổm người dậy, hai người thở hổn hển nhìn đối phương trong bóng đêm dày đặc.
Đôi mắt của Du Vụ long lanh ánh nước, giọng cậu khàn khàn hỏi anh, “Cậu đã từng làm với phụ nữ chưa?”
“Không có.” Khuất Hàn trả lời.
“Vậy… Đàn ông thì sao?”
Khuất Hàn nhớ lại lần đầu gặp nhau của họ, anh không thể nhịn cười.
Du Vụ bối rối, “Cậu cười cái gì?”
“Sau này sẽ nói cho cậu…” Khuất Hàn lần nữa cúi xuống hôn cậu.
Du Vụ né tránh đôi môi của anh, trừng mắt nhìn anh, cậu không vui nói, “Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
Cậu giãy dụa khiến bộ phận nào đó của Khuất Hàn bỗng chốc thay đổi nhanh hơn. Khuất Hàn chịu đựng, khe khẽ thì thầm, “Không có phụ nữ, cũng không có đàn ông, chỉ có cậu thôi…”
Nói thế, cậu ấy cũng là lần đầu tiên?
Du Vụ vui vẻ cười, đang muốn nói tiếp thì bị Khuất Hàn hôn lên. Nụ hôn cuồng say này dùng toàn bộ kỹ xảo của anh, kéo dài đến bảy tám phút, cuồng dại đến mức Du Vụ mê mẩn, thiếu chút nữa cậu không thể giữ được mà trực tiếp đầu hàng.
Sau nụ hôn này, Khuất Hàn rốt cục cũng buông tha làn môi bị chà đạp đến sưng đỏ của cậu, chuyển sang hôn vành tai và cổ cậu.
Cảm giác ngứa ngáy, Du Vụ khẽ khàng rên rỉ, mặc dù biết rằng rất ngờ nghệch nhưng cậu không nhịn được chua chát mà hỏi anh, “Này… Có phải trước đây cậu hôn rất nhiều người rồi không?”
Khuất Hàn ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Tại sao lại hỏi vậy?”
“A…” Du Vụ nói không nên lời.
Khuất Hàn cố ý thổi vào trong tai cậu, tay phải của anh vươn ra bắt lấy vật yếu ớt của cậu, “Nói.”
Du Vụ không chịu được dằn vặt, hừ một tiếng, “Kỹ thuật hôn của cậu rất tốt…”
Khuất Hàn nhớ đến buổi tối vừa khiến anh sung sướng và đau khổ đó, cơn ghen tuông bốc lên đỉnh đầu, tay phải cố tình bóp chặt thêm, cười lạnh nói, “Chỉ sợ vẫn kém một chút so với Tô Trạch Vũ đúng không?”
Vào thời điểm này đầu óc Du Vụ không tỉnh táo, cậu không nghĩ đến ngày đó vô tình nói thầm lại bị Khuất Hàn trong trạng thái tỉnh táo nghe được. Du Vụ ngớ ngẩn hỏi, “Cậu từng nhìn thấy tôi và cậu ấy hôn nhau?”
Khuất Hàn đang ghen tị, nghe thấy Du Vụ nói câu này thì bị cơn ghen tuông làm choáng váng đầu óc, sự tàn bạo bùng nổ trong lòng, lý trí bỗng chốc chạy đến đảo Java, mười con ngựa cũng không kéo lại được. Anh thầm nghĩ muốn làm chuyện mà Tô Trạch Vũ chưa thể làm với Du Vụ để chứng minh trong lòng Du Vụ anh khác với cậu ta, ngón tay trực tiếp tìm kiếm thăm dò phía sau cậu…
Khi anh cảm nhận được chỗ mềm mại chặt sít đó, anh ngây người, Du Vụ cũng sững sờ.
Bế tắc trong vài giây.
Du Vụ giận dữ, “Khốn khiếp, không phải nói tôi ở trên sao? Cút ra ngoài cho tôi…”
Khuất Hàn mím môi nhìn Du Vụ, muốn khiêu khích dục vọng của Du Vụ để chiến thắng tất cả, vừa đè nén kích động giải phóng, thong thả và cẩn thận tiếp tục làm công tác mở rộng, vừa dùng giọng điệu làm nũng nghe xong cả da đầu anh đều tê dại mà dịu dàng dỗ dành Du Vụ, “Ngoan, lần này cho tôi được không, tôi nhịn không được…”
Du Vụ hung tợn trừng mắt nhìn anh, không nói câu nào, bởi vì tức giận và khó chịu, đôi mắt cậu có nước tràn lên.
Trái tim Khuất Hàn đột ngột bị bóp chặt, anh rốt cuộc đang làm cái gì?
“Xin lỗi, Tiểu Vụ…” Anh dừng động tác, hôn lên mắt cậu, hút lấy nước mắt rỉ ra, sau đó xoay người xuống phía dưới thay đổi vị trí cho Du Vụ, đặt cậu lên trên người anh, khẽ khàng nói với cậu, “Cậu làm đi.”
Khuất Hàn căng thẳng chờ đợi, Du Vụ vẫn không có bất kì hành động nào, cậu vẫn im lặng nằm trên người anh.
Điều này khiến Khuất Hàn càng căng thẳng hơn, cậu ấy còn đang tức giận sao?
Im lặng kéo dài, Du Vụ vươn ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa xương quai xanh của Khuất Hàn, mở miệng nói, “Tôi và Tô Trạch Vũ đã hôn nhau vài lần nhưng tôi và cậu ấy không có gì…”
Khuất Hàn nắm lấy tay cậu, “Tôi biết…”
“Tôi chỉ xem cậu ấy là bạn mà thôi… Người tôi thích chỉ có mình cậu…” Trong âm thanh của Du Vụ có chút oan ức nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Đau xót và cảm động đan vào trong lòng Khuất Hàn, “Tôi biết, tôi biết, đừng nói nữa…”
Du Vụ hít sâu một hơi, lo sợ bản thân sẽ hối tiếc, nhanh chóng nói, “Tôi biết cậu không giống tôi, nếu không phải vì tôi, cậu căn bản sẽ không yêu đương với đàn ông, muốn cậu ở phía dưới thật sự là làm khó cậu… nên, cậu làm đi…”
Khuất Hàn không ngờ Du Vụ lại nhượng bộ lớn đến thế, không hiểu sao có thôi thúc muốn khóc, “Nếu là cậu, tôi không quan tâm đâu…”
“Ít nói nhảm! Làm hay không làm? Không làm thì tôi ngủ!” Du Vụ tức giận cắt ngang lời anh.
Lúc này nếu tiếp tục nhường thì quá đạo đức giả, cơn nóng thiêu đốt kéo dài cũng không tốt đối với ham muốn sắp bùng nổ của hai người họ, Khuất Hàn không nói gì nữa, trực tiếp hành động.
…
Khi tất cả kết thúc, Khuất Hàn ôm Du Vụ đi tắm rửa. Trở lại giường, anh ôm cậu từ phía sau, sự ngọt ngào tràn đầy nhanh chóng nhấn chìm anh. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Du Vụ, hôn phần gáy láng mịn của cậu, anh không nhịn được mà nói ra câu nói anh đã từng cho rằng cả đời này không có cơ hội nói với người nào, “Tôi yêu cậu…”
Cả người Du Vụ đau nhức mệt mỏi, không có tâm trạng nói chuyện, nhưng lúc ngủ khóe miệng cậu vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.
Đến nay, dù bên ngoài lạnh lùng thờ ơ hay ngang bướng, sâu trong trái tim họ đều là cô đơn, cho đến khi gặp được đối phương. Ngực được lấp đầy, không còn trống rỗng.
Cuộc sống tương lai, họ sẽ tay trong tay đi cùng nhau, không bao giờ phải đơn độc một mình nữa.
Sáng sớm, Khuất Hàn tỉnh lại đầu tiên.
Tay phải nhức mỏi, anh quay đầu lại thấy Du Vụ nghiêng mặt sang một bên gối ngủ say sưa. Giật mình một vài giây anh mới nhớ được toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua, tỏ tình, giận dỗi, hẹn ước, phát sinh quan hệ…
Nếu không phải hô hấp và nhiệt độ cơ thể của Du Vụ vô cùng chân thực, Khuất Hàn gần như cho rằng anh đang nằm mơ. Nhìn gương mặt trẻ con lúc ngủ của Du Vụ, anh không nhịn được, cúi đầu xuống hôn lên má phải của cậu.
Giống như trong câu chuyện cổ tích “Nàng công chúa ngủ trong rừng”, sau một nụ hôn, Du Vụ liền mở mắt.
Trong ánh ban mai hai người nhìn sâu vào mắt nhau, Khuất Hàn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Du Vụ thì nở nụ cười, trong ngực đầy tràn hạnh phúc.
Sau nụ hôn triền miên chào buổi sáng, anh hỏi Du Vụ, “Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua.”
Du Vụ không trả lời, đôi mắt mù sương đã trở nên rõ ràng và sắc nét, cậu bình thản nhìn Khuất Hàn, hỏi, “Khi nào cậu bắt đầu không mộng du nữa?”