Bực thật, rất bực, cổ họng giống như bị hóc một vật gì đó…
“Ôi ôi ôi, khụ khụ khụ…” Sau một trận ho khan mãnh liệt, tôi cảm giác có một vật tròn tròn, dẹt dẹt từ trong cổ họng bật ra ngoài, cuối cùng cũng thở hắt ra suôn sẻ.
Mắt vừa mở ra, vẫn còn chưa kịp nhìn cẩn thận xung quanh, chợt bên cạnh lỗ tai đã vang lên một giọng nữ cao đến mấy đê-xi-ben: “Lục tiểu thư ra đời rồi, Lục tiểu thư ra đời rồi! Trong miệng Lục tiểu thư lại ngậm một chiếc nhẫn!”.
Ngay sau đó, một giọng nữ yếu ớt tiến đến sát tai tôi: “Mau, mau đưa cho ta xem.”
Nhoáng một cái, tôi có cảm giác mình bị truyền từ một cái ôm ấm áp này sang một cái ôm ấp ám khác có mùi thơm. Tôi cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt mỹ nữ cổ trang dịu dàng phóng đại bị đảo ngược ở trước mắt tôi, nhìn tiếp ra xung quanh, thì thấy hình như đây là một căn phòng bị đảo ngược, một đám người cổ trang đứng chổng ngược trong phòng. Chẳng lẽ đây là một gánh tạp kỹ biểu diễn xiếc sao? Hay là lực hút trái đất tiến hành bãi công? Hay là tôi rốt cuộc đang đi bộ ngoài hành tinh không thể quay trở về?
Tôi sợ hãi đến mức nhắm mắt khóc ầm lên: “Oa oa oa oa oa …” Trời ạ! Đây là âm thanh của tôi sao? Sao tiếng tôi khóc lại giống hệt tiếng của một đứa trẻ thế này?
Một bàn tay lạnh lẽo mềm mại xoa lên hai má tôi, thay tôi lau đi nước mắt: “Ngoan, đừng khóc, mẫu thân ở đây”. Sự tiếp xúc từ bàn tay ấy lên má tôi thật dễ chịu cùng giọng nói mềm mại, dịu dàng khiến cho tôi lập tức ngừng khóc, mở mắt ra. A, những người vừa rồi còn đứng chổng ngược, giờ đều đang ở trước mặt tôi, trông rất quỷ dị. Vẫn là mỹ nữ vừa rồi, một đôi mắt phượng hẹp dài long lanh ướt át, một sống mũi thanh tú cao ngất, đôi môi mỏng manh không có huyết sắc, khuôn mặt trái xoan tái nhợt trong suốt. Rất đẹp! Tuyệt đối đẹp! Mặc dù có chút ốm yếu nhưng khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm.
Vào giờ phút này, nàng ấy đang ôm tôi vào lòng nhẹ nhàng đưa đi đưa lại, làn da mềm mại, mịn màng khiến tôi không nhịn được đưa tay muốn chạm vào. Nhưng ngay khi tay tôi sắp chạm được vào mặt của nàng ấy, thì phát hiện ra một hình ảnh khiến tôi ngay lập tức phải dừng tay lại. Tay của tôi! Quá nhỏ! Trời ạ! Cúi đầu nhìn thân thể của mình, tôi phát hiện ra một sự thật, tôi đã biến thành một đứa trẻ con cộng thêm xuyên qua không gian…
Khó trách vừa rồi tôi nhìn thấy mọi người đều đứng chổng ngược, xem ra các vị giáo sư sinh vật cũng không lừa dối tình cảm của chúng ta, những nghiên cứu của khoa học cho thấy, khi trẻ con mới sinh ra, những hình ảnh của thế giới bên ngoài mà chúng nhìn thấy đều là hình ảnh bị đảo ngược, bất quá theo thời gian, đại não tự mình điều chỉnh lại chức năng của thị giác nên chúng ta lại có thể nhìn được một cách bình thường.
(Nữ trư: Leng keng! Phổ cập khoa học: khi ánh sáng đi vào phía sau mắt trẻ, chúng kích thích tế bào thị giác, chuyển hóa thành tín hiệu đưa đến đại não, đại não lại đem tín hiệu vẽ lại thành hình ảnh như lúc ban đầu. Trong quá trình này, đại não luôn tự động đối chiếu với hình ảnh thu được để điều chỉnh chức năng của thị giác. Có người đã từng làm thí nghiệm như sau: cấp cho những tình nguyện viên đeo kính mắt đặc thù, khiến cho ánh sáng khi đi vào sau mắt sẽ bị thay đổi độ, nói cách khác, sau khi ánh sáng đi vào mắt họ sẽ khiến cho hình ảnh họ nhìn thấy bị đảo ngược hoàn toàn. Khi mới bắt đầu, những tình nguyện viên này đều không thích ứng được, nhưng sau một tháng, thì họ lại có thể có một cuộc sống hoàn toàn bình thường, nói một cách khác, là đại não đã tự động điều chỉnh chức năng của thị giác để giúp cơ thể thích ứng. Sau một tháng làm thí nghiệm, họ lại bỏ kính ra, tình trạng hình ảnh bị đảo ngược lại lặp lại, và phải mất một thời gian sau thì mắt họ mới nhìn bình thường trở lại được. Thí nghiệm này đã chứng minh được rằng đại não của chúng ta có sự tự đối chiếu với hình ảnh để điều chỉnh chức năng của thị giác.)
Đang lúc tôi đang tận tình ngao du trong thánh địa của khoa học thì một trận ho khan đã đem tôi quay trở về thực tại. “Khụ khụ… Vú nuôi, đem khụ…đứa nhỏ khụ… bế ra cho khụ…lão gia nhìn. Khụ khụ khụ…” Mỹ nhân cổ trang (tác giả: đó là mẹ của ngươi==) sau khi hoàn thành một loạt cao độ của bản opera ho khan, rốt cuộc một lần nữa lại đem giao tôi cho cái thân thể mềm mại vừa nãy ôm ấp (phỏng chừng giống như F Cup, đá qua đá lại a).
Vú nuôi ôm tôi lĩnh mệnh đi ra ngoài, đồng thời làm một tràng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, khiến đất rung, núi chuyển: “Lão gia, chúc mừng ngài! Tứ phu nhân vừa hạ sinh một thiên kim tiểu thư, tiểu thư vừa sinh ra trong miệng đã ngậm một chiếc nhẫn. Nô tỳ nghĩ đây chính là điềm đại cát a!” Nữ Pavarotti ngân lên một chuỗi âm điệu cao, thấp, phập phồng, trầm bổng, du dương.
(Pavarotti: nam danh ca opera nổi tiếng thế giới người Italia)
Ngay tại lúc tôi đang cân nhắc xem nên nói như thế nào để thuyết phục nàng ta đừng úp mặt tôi vào ngực nàng, thì một giọng nam vang lên: “Ôm lại đây cho ta xem nào!”. Giọng nói uy nghiêm ấy cùng với một khuôn mặt đẹp như mộng áp sát vào tôi. Oa! Âm thanh này tuyệt đối có sức hút nha, có thể so sánh với Dương Hoàng Cơ lão nhân gia.
Vì thế, tôi lại một lần nữa bị rơi vào một cái ôm khác, rốt cuộc có thể thông nhuận hô hấp (nữ trư: không thể hiểu được vì sao có nhiều đồng bào nam của chúng ta lại thích những bộ ngực vĩ đại, từ thực tiễn của chính mình, tôi có thể chứng minh rằng, trừ phi anh muốn tự sát, bằng không thì một bộ ngực vĩ đại của nữ nhân có khả năng vô ý ám sát chồng cao hơn rất nhiều so với những nữ nhân có ngực nhỏ!).
Tôi hít sâu một ngụm không khí, dưỡng khí dạo một vòng qua các phế nang trong phổi, chuyển hóa thành carbon diocid rồi theo miệng của tôi tông cửa xông ra ngoài, mở mắt ra —- bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của một oa nhi! Thừa dịp hắn đoan trang nhìn tôi, tôi cũng thuận tiện nhìn hắn một lượt — cặp môi hồng mượt mà, sống mũi tuấn tú cao ngất, đôi con ngươi thâm thúy trong suốt, làn da mềm mại, nhẵn nhụi như bơ, toàn bộ hình dáng khuôn mặt thoạt nhìn ước chừng khoảng tuổi, oa nhi này thật là đẹp mắt, chỉ là biểu hiện hơi nghiêm túc một chút, tuy là đang mỉm cười, nhưng ánh mặt lại phản bội lại, vì trong con ngươi thâm thúy kia lộ ra cảm giác hoàn mỹ, rõ ràng trên khuôn mặt oa nhi không giận mà uy, khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.
(Oa nhi: trẻ con. Ở đây ám chỉ người còn trẻ).
“Tướng gia, Lục tiểu thư có lẽ bị lạnh, để thiếp thân sai bọn hạ nhân mang một tấm chăn nhỏ đến.” Lúc này tôi mới phát hiện ra trong đại sảnh này đầy những người là người, kẻ vừa nói chuyện chính là một vị thiếu phụ ngồi bên phải của oa nhi (tạm thời gọi là thiếu phụ A, vì nếu ai cũng gọi là mỹ nữ thì thật thiếu sáng tạo). Thiếu phụ A dịu dàng nghiêng người, theo góc nhìn của tôi thì không thể thấy được mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy cái trán trơn bóng của mỹ nhân và một kiểu tóc phức tạp, phía trên đính mã não rườm rà, bên cạnh cài một chiếc trâm vàng có đính mấy hạt trân châu hồng nhạt, phong cách cổ xưa không mấy trang trọng hào phóng. Nghe lời của nàng thì đoán chừng nàng chính là phu nhân của tên có khuôn mặt oa nhi… Tên có khuôn mặt oa nhi vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi tôi, chỉ khẽ gật đầu một cái, thiếu phụ A liền gọi Pavarotti đem chăn lại.
Tên có khuôn mặt oa nhi dùng tay ôm chặt lấy tôi, chắc là sợ tôi bị lạnh, tôi cảm kích nhìn hắn, không hiểu sao, trực giác nói cho tôi biết hắn không có khả năng hay làm những chuyện chăm sóc cho người khác như thế này, vì thế, tôi báo đáp bằng cách đưa tay lên xoa mặt hắn và mỉm cười.
Theo phán đoán của tôi, tên có khuôn mặt oa nhi này có lẽ là ca ca của mình, nếu tôi là Lục tiểu thư, thì ca ca của mình khoảng chừng tuổi cũng không có gì là lạ, người xưa thực sự có thể sinh đẻ như vậy a. Thực là cảm khái.
“Lục tiểu thư vừa cười với lão gia, Lục tiểu thư nhất định là vui mừng vì được gặp phụ thân rồi”. Ngay vào lúc tôi đoán chắc về mối quan hệ thân thích của tên có khuôn mặt oa nhi với mình, thì bỗng thiếu phụ A nói ra một câu kinh người.
“Ôi! Cha??!!” Tôi không khỏi buộc miệng kêu lên, oa nhi này hóa ra lại là cha của tôi.
Âm thanh của tôi nghe có chút quái dị, giống như một đứa trẻ vừa sinh ra không có lý gì đã mọc sẵn một hàm răng, nên tiếng “Cha” của tôi tựa như một tiếng sét giáng xuống đất bằng, khiến tên có khuôn mặt oa nhi cũng phải kinh ngạc trợn trừng mắt, tiện đà nhìn tôi chăm chú và kỳ quái, sau lại chuyển thành ý cười sủng nịnh, tất cả những biểu tình đó chỉ diễn ra trong nháy mắt, hành văn rất liền mạch và lưu loát, nếu như không phải tôi đang ở gần như vậy, chỉ sợ cũng nhìn không ra bộ dạng bất động trước gió của hắn đã từng phát sinh biến hóa.
“Lục tiểu thư có… có… có… có thể mở miệng nói chuyện!!!”. Bên dưới không biết là ai rốt cuộc đã hoàn hồn, há mồm nói một câu —- có thể cái gì mà có thể, tôi còn có thể là Curie phu nhân nữa ấy chứ! Thật sự là chưa gặp qua người quen mà, bổn tiểu thư mới nói ra một từ đã khiến ngươi biến thành R&B, nếu nói hết một câu có lẽ còn khiến cho xác chết vùng dậy cũng nên.
(Curie phu nhân: Nữ bác học Mari Curie, người tìm ra tia X.bg-ssp-{height:px}
R&B: là viết tắt của Rhythm and Blues – một dòng nhạc của người da đen và rất được ưa chuộng trong cộng đồng Da đen tại Mỹ. Rymthm and Blues là sự kết hợp của dòng nhạc chính là Jazz, Nhạc phúc âm (nhạc tôn giáo của đạo Cơ đốc bắt nguồn từ Thánh ca) và Blues. Nó được biểu diễn lần đầu bởi những người Mỹ gốc Phi. Dòng nhạc này khi hát thường chú trọng đến những âm rung. Trong truyện này, khi có người vì quá kinh ngạc nên nói lắp, khiến nữ chính liên tưởng việc nói lắp với việc tạo những âm rung trong dòng nhạc R&B).
“Lục tiểu thư sinh ra đã ngậm một chiếc nhẫn trong miệng, mở miệng đã biết nói! Ngày sau tất không phải chỉ là vật trong ao, mà nhất định sẽ là đại phú, đại quý chi mệnh. Chúc mừng Tướng gia! Chúc mừng Tướng gia!” Là ai mà lúc này lại còn có thể nói chuyện lưu loát như vậy, tôi nghe mà không khỏi ngoái đầu nhìn lại. (Tác giả: người khác nói chuyện lắp bắp cũng không được, lưu loát cũng không được, ngươi thực sự là một nữ nhân phiền toái…), chỉ thấy kẻ vừa mở miệng một thân gấm vóc màu xanh, thắt lưng dắt ngọc bội, chân đi giày đen, tay cầm quạt, diện mạo trong sáng, trên búi tóc có thắt một sợi dây buộc tóc màu xanh, một bộ dạng thư sinh nho nhã.
“Tạ ơn Phương sư gia cát ngôn” Tên có khuôn mặt oa nhi vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh buốt của tôi, một tia hơi ấm theo bàn tay hắn truyền vào trong cơ thể tôi, hắn nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc nhẫn đặt trên chiếc bàn uống trà bằng gỗ lim.
(Cát ngôn: nói những lời tốt lành).
“Bẩm lão gia, đây chính là chiếc nhẫn Lục tiểu thư ngậm ở trong miệng” Pavarotti mang chăn đến, thấy tên có khuôn mặt oa nhi đang xem nhẫn, lập tức bẩm báo giống như tranh công.
Phụ thân mặt oa nhi một tay ôm tôi, một tay đoan trang cầm lấy cái nhẫn kim cương… A! Cái nhẫn này… Tôi nhớ ra rồi, ngày đó Lâm Trình tỏ vẻ thần thần bí bí, tám phần là muốn cầu hôn tôi, liền đem chiếc nhẫn kim cương giấu trong ly sinh tố trái đào, tưởng rằng sẽ khiến tôi ngạc nhiên, không ngờ tôi lại là kẻ ăn thùng uống vại, khoắng một thìa sinh tố thật to, một ngụm nuốt xuống, có lẽ chính chiếc nhẫn giấu trong ly sinh tố đã khiến tôi mắc nghẹn mà chết rồi lạc đến thời cổ đại này. Cho nên mới nói những bộ phim thần tượng hại chết người ta như thế nào! Đúng là một nỗi bất hạnh trong vạn nỗi bất hạnh! Nghe bọn họ nói thì hình như phụ thân oa nhi này là Tể tướng, như vậy về sau đi theo hắn nhất định là không đến nỗi không có cơm ăn… Nhưng tôi nhớ mẹ tôi, nhớ ba tôi, nhớ Tiểu Cường nằm trong góc bếp sáng sáng vẫn sủa lên ầm ĩ, bọn họ mới là gia đình của tôi!!! (tác giả: ngươi nhớ tới cũng hơi muộn đấy, giờ mới nghĩ đến sao =_=!).
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, Lâm Trình lần này dốc hết cả vốn liếng, không biết cái nhẫn kim cương này có đủ lớn hay không, nhìn lướt qua một lượt thấy nó được khảm một viên kim cương nhỏ, căn cứ vào ánh sáng mà nó phát ra thì ước chừng viên kim cương đó khoảng , Cara, không biết đáng giá bao nhiêu tiền a!
“Tướng gia, Lục tiểu thư đã được đặt tên chưa?” Phương sư gia hỏi.
Phụ thân có khuôn mặt oa nhi nhìn chiếc nhẫn kim cương một lúc lâu. Xong rồi! Không phải là muốn lấy chiếc nhẫn này để đặt tên cho tôi chứ. Năm đó khi Bảo Ngọc sinh ra vì trong miệng ngậm một miếng ngọc mà đặt tên thành Giả Bảo Ngọc , giờ không phải là lại dùng mấy cái tên như Chỉ, hoặc Giả Chỉ để đặt cho tôi chứ! So với đặt tên là Giả Chỉ thì tôi tình nguyện được gọi là Chỉ Hoàn Vương.
(Giả Bảo Ngọc: nam chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Chỉ: nhẫn. Giả Chỉ: chiếc nhẫn. Chỉ Hoàn Vương: chiếc nhẫn vua).
“Chiếc nhẫn này trong sáng, chất liệu không giống với những thứ có trong triều, vạn vật trong trời đất đều có sự bắt đầu và luân hồi sinh sôi, nảy nở, có sự xoay chuyển tuần hoàn, đã vậy thì đặt tên là Tưởng Dung, Vân Tưởng Dung!” Ngay khi tôi đang suy nghĩ miên man thì phụ thân có khuôn mặt oa nhi đã cho tôi một “cái quan định luận” (tác giả: làm ơn, không biết dùng thành ngữ thì đừng có mà dùng loạn, vừa sinh ra thì cái gì mà “cái quan định luận”).
(Cái quan định luận: có nghĩa là khi người chết đã nằm trong quan tài, nắp hòm đậy lại thì mới định công luận tội người quá cố).
“Tên rất hay”.
“Tướng gia thật có tài văn chương”.
“Chúc Lục tiểu thư phúc lộc song toàn”.
…
Trong đại sảnh, âm thanh xu nịnh cứ thế mà vang lên liên tu bất tận.
Còn tôi, có cố gắng thế nào cũng không thể thấy cái tên này hay ở đâu, rõ ràng “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung”, không phải biến thành kẻ không biết an phận, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ sao! Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn phụ thân có khuôn mặt oa nhi muốn kháng nghị, đáng tiếc hắn không nhìn thấy, đưa tay cầm lấy chiếc chăn nhỏ trên tay Pavarotti, sau đó đem tôi gói lại chặt cứng như bánh trưng, nhìn biểu tình của những người xung quanh như thể vừa nuốt trửng một quả trứng gà, tôi đoán chừng hẳn là lần đầu tiên phụ thân làm loại chuyện này, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Phụ thân có khuôn mặt oa nhi mỉm cười ôm tôi khẽ đưa qua đưa lại, khuôn mặt tươi cười kia ẩn chứa tình phụ tử, có kiêu ngạo, có sủng nịnh, có ấm áp, có ni tơ, có oxi, có hidro… (nữ trư: bệnh nghề nghiệp, chỉ là bệnh nghề nghiệp, tôi học khoa hóa, mỗi thứ vào tay tôi đều bị phân tích thành thành phần hóa học!).
(Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung: Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng).
Không thể không thừa nhận, khuôn mặt của phụ thân oa nhi hiện giờ rất tốt, tựa như ánh mặt trời đầu xuân khiến cho tuyết trên đỉnh núi đều vì nụ cười khuynh thành của người này mà tan chảy…
“Tưởng Dung, gọi cha đi con”. Phụ thân oa nhi dụ dỗ tôi mở miệng.
“Cha”.
“Ha ha ha ha ha! Hay cho một tiếng “cha! Vân tướng gia quả thật có phúc khí rất lớn!” Một giọng nam sảng khoái từ bên ngoài truyền vào, thanh âm tựa như chuông đồng, lộ rõ vẻ tự tin, cuồng ngạo, càn rỡ. Phụ thân oa nhi nghe thấy mấy tiếng này, lông mày nhíu lại một chút, khôi phục lại bộ dáng bất động trước gió, ta không khỏi đoán già đoán non xem người mới tới là kẻ nào mà lại có thể ở phủ Tướng gia mà kiêu ngạo như thế…