“Vân nhi, nàng xem, hôm nay ngoài trời đẹp như vậy, ta cùng nàng ra ngoài tản bộ giải khuây được không?” Như thể người trong lòng là một đứa trẻ, hắn khẽ khàng cầm tay nàng, nhẹ vòng tay ra sau lưng vỗ về, dịu dàng dỗ dành: “Nàng không trả lời tức là không muốn đi phải không? Được, nàng không muốn thì chúng ta không ra ngoài nữa, ở trong phòng trò chuyện cũng tốt.”
Nhìn người trong lòng, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt trong suốt tinh xảo, mí mắt an tĩnh khép rủ, hàng mi dài thanh tú nhu thuận, thấp thoáng thành một đường cong như cánh bướm, đuôi mắt phải có một nốt ruồi, như thể một tiên nữ trong giấc ngủ say lạc xuống hồng trần, tùy lúc mà có thể theo gió biến mất. Hắn đưa tay dò xét hơi thở của nàng, sau khi cảm nhận được khí tức ấm áp yếu ớt, mới yên lòng mà thay nàng sửa sang lại ống tay áo.
Trên mép ống tay áo hồng nhạt lộ ra một bông cúc đỏ như máu, sắc đỏ rực ngay đến phường nhuộm tốt nhất tại kinh thành cũng không thể chế ra. Nhìn kỹ lại, thì ra bông cúc đó không phải được thêu lên tay áo mà là do một đóa huyết cúc trên cổ tay dưới lớp áo rớm máu in lên, chói lòa, gai mắt. Hắn kéo áo ngủ bằng gấm rồi thay nàng cài lại, trên chăn cũng in dấu một đóa huyết cúc đỏ sậm, được sắc xanh nhạt của gấm tôn lên, đẹp đến yêu dị.
“Bọn hạ nhân thật là sơ ý, Vân nhi không thích xiêm áo màu hồng nhạt, để mai sẽ thay cho Vân nhi màu đỏ lựu nhé, được không? Giống như màu áo Vân nhi mặc ngày chúng ta thành thân. Cả áo ngủ bằng gấm cũng thay bằng màu đỏ lựu nhé? Vân nhi không nói gì tức là ngầm đồng ý rồi đấy.” Hắn hơi nghiêng mặt, tránh nhìn vào đóa hoa cúc đỏ tươi nở rộ, như thể bị sắc đỏ chói ấy đâm vào mắt.
“Hôm nay ngự thiện phòng dâng món Kim ti tô tước, Vân nhi rất thích đúng không, ta bưng vào trong phòng, Vân nhi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu nhé. Thế nhưng Vân nhi không thể cứ nằm trên giường được, nàng ngồi dậy ăn có được không?” Người trong lòng vẫn yên lặng ngủ.
Ngoài cửa có người khẽ khàng xin thỉnh thị: “Điện hạ, thuốc của nương nương được rồi.”
“Đem đến đây.”
“Vâng!” Cung nữ đặt chén thuốc cùng đĩa dưa hấu đã được cắt thành những miếng nhỏ lại rồi thở dài đi ra.
Múc một muỗng thuốc nhỏ, hắn tinh tế thổi thổi rồi đặt lên đôi môi trắng bệch của nàng, thuốc nhanh chóng theo khóe miệng chày xuống. Hắn nhíu nhíu mày: “Vân nhi lại bướng bỉnh rồi, ta biết nàng sợ đắng, nên đã chuẩn bị sẵn loại dưa ngọt nhất Kim Lũ thành rồi, chỉ cần Vân nhi uống xong chén thuốc này, tất cả đĩa dưa kia đều cho Vân nhi ăn.”
Một tay nhẹ nhàng nắm lấy xương hàm dưới của nàng, giữ một chút cho môi khẽ hé ra, hắn kiên nhẫn ngậm thuốc vào trong miệng, rồi cúi người mớm từng chút vào miệng nàng, sau khi chắc chắn nàng đã nuốt hết mới rời môi, rồi lại từng ngụm, từng ngụm một, không chút thấy phiền. Sau khi bát thuốc đã hết, hắn móc từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ sắc bén, lướt qua vết thương màu nâu trên cổ tay, máu tươi trào ra, hắn lập tức đưa cổ tay kề lên môi nàng, để máu chảy vào trong miệng nàng…
Sau khi hắn bằng bó vết thương xong, vẫn tiếp tục ngồi xuống bên nàng, nhìn đóa huyết cúc trên cổ tay phải dần dần ngừng ứa những giọt huyết châu, trên mặt từ từ nở ra một nụ cười tươi mừng rỡ, tiếp đó lại nổi tính trẻ con kéo tay nàng: “Vân nhi, nàng xem, hiện giờ một nửa dòng máu chảy trong cơ thể nàng là của ta đấy. Chúng ta khí huyết dung hợp, ai cũng không thể chia tách, ngay cả ông trời cũng không thể!”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chìm xuống, trong phòng hắt ra ánh sáng ngọn nến, hắn cầm tay nàng áp lên má mình, hương bạc hà mát lạnh từ lòng bàn tay truyền đến thấm vào người, hắn từ từ nhắm hai mắt, lưu luyến vuốt ve, giữa hai đầu mày hằn sâu nét đau thương, “Vân nhi, đều tại ta không tốt, đều là ta đã sai, ta không nên làm tổn thương nàng như vậy. Nàng đánh ta cũng được, nàng chửi mắng ta cũng được, nàng cầm kiếm đâm ta cũng được, ta đều không chống đỡ lại đâu. Bức họa đó ta đã điều tra rõ, thì ra chính là lão già Triệu Chi Hàng sai người dâng cho Tử Hạ Phiêu Tuyết, bức họa bên trong Phan phủ cũng là hắn phái người dấu, đúng như nàng nói, hắn muốn một hòn đá ném chết ba con chim, nhưng vì ta kiên quyết không đồng ý nên lén làm sau lưng ta. Vân nhi thật thông minh, ngay cả kế liên hoàn như vậy mà cũng đoán ra được.”
Hắn đưa tay dịu dàng mơn trớn vùng bụng hơi nhô lên của nàng, trong đôi mắt phượng chợt như có sóng nước dập dờn: “Con chúng ta càng lúc càng lớn lên rồi đấy, nàng xem, con lại đá ta, thật có khí lực! Chắc chắn sẽ là một Tiểu Vân nhi bướng bỉnh. Vân nhi, nàng mở mắt ra nhìn con có được không?”
Tôi chập chờn trôi dạt giữa màn sương mù dày đặc, có lúc là một màn sương trắng xóa, có lúc lại là một màn máu tươi u ám, luôn có một bóng lưng áo trắng cao ngất quay về phía tôi, tôi vừa gọi vừa đuổi theo nhưng đuổi thế nào cũng không kịp, gọi đến khi khản cả giọng, cuối cùng vẫn bị màn nước đen ngòm nuốt chửng.
Sau đó, có một âm thanh liên tục bên tai tôi như lời chú ngữ lặp đi lặp lại, khiến tôi phát bực, muốn mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng không có sức. Đôi khi, trong bụng có từng đợt cảm giác mơ hồ, dường như có đôi chân không an phận dẫm đạp lên tôi.
Có lúc, tôi hình như không ở trong màn sương mù nữa, bên tai luôn phảng phất mơ hồ như có một giọng nói tự hỏi, tự đáp rất kỳ lạ, có lúc ôn nhu, có lúc bất đắc dĩ, có lúc thương tâm, có lúc tuyệt vọng, có lúc sám hối, có lúc vui vẻ. . .
Ngày hôm nay, bên tai không còn có tiếng nói liên miên nữa, có chút trống rỗng thanh tĩnh.
“Muội muội thế mà vẫn chưa tỉnh sao?” Sau một lát yên tĩnh, có một người nói bên tai tôi, âm thanh này tôi nghe không quen lắm, nhưng nhớ hình như là của trắc phi Cơ Nga.
“Vẫn chưa tỉnh à? Giấc ngủ này của muội muội đúng là rất dài, được năm tháng chưa nhỉ? Cứ ngủ nữa, muội muội chẳng lẽ không tỉnh dậy để xem quốc cữu xảy ra chuyện gì sao?” Quốc cữu là ai? Có lẽ là một người rất quan trọng! Vì sao trong lòng lại thấp thỏm không yên thế này?
Nàng ấy bỗng nhiên cười rộ lên có chút hả hê: “Đáng tiếc, hôm nay dù muội có tỉnh lại thì cũng không thể gặp được quốc cữu nữa rồi.” Đột nhiên, toàn bộ ý thức cứ như vậy mà bừng tỉnh, như thể được một màn nước lạnh xối rửa sạch sẽ. Cơ Nga đang nói đến Tiểu Bạch! Tiểu Bạch làm sao vậy!
“Nghe nói gần đây ở thành Tắc Chi bệnh dịch hoành hành, không ít quân doanh mình đồng da sắt đã ngã quỵ. Quốc cữu da mỏng thịt mềm, thì sao có thể chống lại được ôn dịch, thế là nhiễm bệnh, cuối cùng cũng chết. Triều đình sợ ôn dịch lây lan, phàm bất xứ ai nhiễm bệnh cũng đều thiêu thành tro. Đáng tiếc nha, ngay cả một cái xác cũng không thể lưu lại…”
Nàng nói cái gì? Không thể nào! Tuyệt đối không thể là sự thực! Tôi mở mắt ngồi dậy, gắng gượng đem hết sức lực toàn thân nắm lấy áo của nàng: “Ngươi nói cái gì! Những điều đó không phải là sự thật! Mau nói cho ta biết! Những điều này đều là do ngươi bịa đặt ra!”
Cơ Nga choáng váng ngồi ngây ngốc ở đó, hình như bị sốc mạnh, hai mắt mở lớn, chằm chằm nhìn tôi, như không thể tin nổi.
Tôi nôn nóng buông nàng ra, đứng dậy tựa vào tường, lảo đảo hướng về phía cửa, giật ra, không để ý đến một đám thái giám cung nữ thất kinh phía sau, trong lòng chỉ có một khát vọng duy nhất: tôi phải về nhà! Tôi muốn về nhà, tôi muốn đi gặp cha hỏi cho rõ ngọn nguồn câu chuyện! Những lời Cơ Nga nói tôi không tin! Một chữ cũng không tin!
Sắp đến gần được cửa cung thứ nhất thì lập tức có mấy thân ảnh màu đen nhanh nhẹn hạ xuống, vây quanh tôi: “Nương nương thân thể yếu ớt quý giá, xin nương nương quay về Lãm Vân Cư nghỉ ngơi.”
“Cút ngay!”
“Xin nương nương không nên làm khó thuộc hạ.”
“Vân nhi!” Thân ảnh đẹp đẽ của một người trong sắc áo tím chẳng biết từ chỗ nào mà chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt tôi, mang theo thần sắc mừng rỡ kinh ngạc, như thể vầng trăng bừng sáng khi mây mù tan hết. “Đúng là nàng sao, Vân nhi? Nàng cuối cùng đã tỉnh!” Hình như để xác nhận tôi đã thực sự tỉnh lại, hắn chậm rãi đưa tay chạm lên mặt tôi.
Tôi cảnh giác lùi về sau một bước, khiến ánh mắt hắn gợn lên lớp sóng đau đớn.
“Ca ca ta làm sao vậy?”
Hắn ngẩn ra, tiếp đó như thể chột dạ mà lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt của tôi. Ánh mắt cam chịu như thể khẳng định những lời hồ ngôn loạn ngữ vừa rồi của Cơ Nga. Tôi không tin! Chắc chắn là bọn họ thông đồng để lừa tôi, khiến tôi hết hy vọng với TIểu Bạch!
“Ta không tin! Kêu bọn chúng tránh ra! Chuẩn bị thuyền! Ta muốn về nhà!” Tôi hung hăng vung tay lên thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi đặt lên vùng bụng nhô lên uy hiếp hắn.
“Đừng! Vân nhi, nàng hãy nghe ta nói…”
“Ta không muốn nghe! Các ngươi tránh ra! Đều tránh hết ra cho ta!”
“Được! Được! Chỉ cần nàng đừng tự làm tổn thương mình, ta lập tức kêu bọn họ lui ra!” Con báo rất sợ nắm đấm của tôi hạ xuống, vội vàng nói: “Nàng muốn về Vân phủ sao? Ta cùng nàng trở về
Đồ trắng bay tán loạn trong không trung.
Khắp nơi hoàn toàn mất đi sinh khí.
Tiếng khóc rung trời chuyển đất từ trong cánh cửa đại môn đen kịt truyền ra…
Dung nhibg-ssp-{height:px}
“Cha, quần áo trên người cha thật khó coi, Dung nhi không thích màu sắc này.” Tôi quay đầu.
“Cô cô, Dung nhi bất hiếu, đến thăm cô cô. Cô cô cười lên một cái xem nào, vì sao lại khóc thành như vậy?” Tôi nâng khuôn mặt cô cô xám như tro nguội lên, trên khuôn mặt ấy lệ đã tuôn dàn dụa.
“Người không nên ngăn con, đại nương, con muốn nhìn tận mắt. Muốn tận mắt nhìn!” Tôi đẩy đại phu nhân Lãng Nguyệt ra, bước nhanh tới bên cỗ quan tài bằng gỗ lim màu đen nặng nề. “Mở ra, ta muốn nhìn.”
“Nương nương…”
“Dung nhi…”
“Vân nhi. . .”
“Các người không mở đúng không? Ta tự mở.” Tôi dùng hết sức lực toàn thân đẩy nắp quan tài chưa đóng đinh ra.
Một bình tro cốt nhỏ bé nằm ở giữa quan tài, hai bên trái phải là cẩm bào màu trắng bạch mà hắn thích nhất, chiếc hộp nhạc bằng thủy tinh đặt ở bên trên, một con thiên nga trong suốt tao nhã duỗi chiếc cổ thon dài, giống như chủ nhân của nó, thuần khiết, u buồn. Tôi nhẹ nhàng cầm nó lên, khẽ vặn dây cót, tiếng nhạc như tiếng suốt chảy róc rách vang lên.
“Không!………..” Tôi ôm đầu lắc điên cuồng, con thiên nga rơi xuống, thủy tinh phản chiếu bầu trời xanh thẫm bên ngoài, vỡ nát.
“Đừng động vào ta!” Tôi đẩy một người muốn tiến lại gần.
Tôi lảo đảo chạy ra khỏi Vân phủ, chậm chạp lê bước dọc theo con đê.
Bùn đất ven bờ đê ẩm ướt, hắn thích dùng bùn đất nặn thành ngôi nhà cho tôi, nói sau này phải cưới tôi vào cửa, tôi cười nhạo dùng tay vẽ bùn đất lên mặt hắn, hắn lại nói nương tử cười như vậy tức là đồng ý, từ đó về sau, trong lòng tôi đã tồn tại một bóng hình. Bị bao phủ bởi những chuyện cũ như người già hoài niệm lại quá khứ, tôi tìm mãi, tìm mãi. cuối cùng vẫn không tìm được bóng người xưa trong câu chuyện cũ ấy, chỉ còn lại chiếc bóng bàng hoàng sợ hãi của mình tôi, kéo dài mãi, dài mãi.
Nước mắt thay thế cho người đó, dịu dàng hôn lên môi, lên khuôn mặt tôi…
“Vân nhi, nổi gió rồi! Chúng ta về đi, được không?”
“Nổi gió rồi ư? Gió nổi rồi, thế thì phải về thôi…” Con báo cởi áo choàng phủ lên vai tôi, dìu tôi quay về thuyền.
Những ngày kế tiếp, có lúc tôi ôm Nhất Chích Nhĩ phơi nắng, có lúc lại kéo đàn vi-ô-lông, nhưng kéo đi kéo lại chỉ có một điệu, sau tôi nghĩ lại đó chính là Tư Hương Khúc của Tư Mã Thông. Các cầm phổ khác đều không nhớ chút nào, trước đây thầy giáo nói không sai, tôi quả thật là một học trò lười biếng.
Con báo luôn thích ngồi cùng tôi, cầm tay tôi, dùng ngữ điệu như thôi miên nói những chuyện vụn vặn linh tinh, có lúc hắn thích ghé đầu vào cái bụng đã nhô cao của tôi nghe thai máy, tôi cũng mặc kệ hắn.
Hắn cố ý muốn tôi mặc y phục màu đỏ tươi, nhưng tôi không đồng ý, tôi thích những màu sắc nhạt, hắn luôn đưa mắt đi tránh nhìn vào cổ tay tôi. Có lúc tôi hứng trí, sẽ lôi kéo hắn cùng kể chuyện cười, kể xong lại chỉ có mình tôi cười nghiêng ngả, còn hắn càng nghe ánh mắt lại càng đau xót, tôi vốn vẫn không biết cách kể chuyện cười, thế nhưng hắn không cổ vũ tôi như thế lại khiến tôi tức giận, thấy tôi trừng mắt nhìn, hắn mới phối hợp mà cười gượng hai tiếng. Thế nhưng thật kỳ lạ, chỉ khi nào tôi cười sằng sặc xong thì mới bị chảy nước mắt, còn hắn, sau mỗi lần cười gượng hai tiếng thì trong mắt lại lấp lánh lệ quang trong suốt.
Ngày đó, tôi cảm thấy một cơn co rút đau đớn, bên trong bắp đùi có một dòng dịch nóng chậm rãi chảy ra, tiếp đó bất lực ngã ngồi xuống mép giường, nghe cung nữ kinh hô: “Người đâu mau tới đây! Nương nương sắp sinh rồi! Mau tuyên bà đỡ!”
Bên cạnh, tiếng người nói nhao nhao, ồn ào, rát lâu rồi không nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt như vậy.
Giọng nói sắc nhọn của một phụ nữ trung niên không ngừng vang lên: “Nương nương, cố sức! Dùng sức, cố gắng lên!”
Còn có một người liên miên cằn nhằn mãi một câu không đổi: “Điện hạ, điện hạ, đây là phòng sinh, hỉ khí quá nặng, nam tử không thích hợp đi vào. Thỉnh điện hạ di giá ra ngoài phòng khách chờ.” Hình như con báo cuối cùng cũng bị người ta khuyên giải mà đi ra ngoài.
Cuối cùng, tất cả những tiếng ồn ào rầm rĩ dần trở nên tĩnh lặng.
Con báo cầm tay tôi, áp bàn tay tôi lên hai má hắn, nơi kẽ tay có dấu vết của nước mắt chảy qua. Tôi cười sờ sờ lên gò má gầy gò, ý bảo hắn cúi thấp xuống.
Nhích lại gần hắn, tôi hôn lên đôi môi hắn tái nhợt, trong mắt hắn ánh lên tia nhìn kinh ngạc như không dám tin, tôi cố gắng nhìn hắn cười cười: “Quên ta đi. Kỳ thật, ta là một người rất ích kỷ, nói cho chàng… khụ… khụ khụ khụ… nói cho chàng… biết một bí mật nhỏ… khụ khụ khụ…” Ngắt quãng một chút, nhưng cũng không thể cản trở tôi tiếp tục nói: “Kỳ thực… khụ khụ khụ… ta vẫn luôn biết… khụ khụ khụ… luôn biết chàng yêu ta…”
“Đừng nói nữa, Vân nhi, đừng nói nữa, ngoan, nghỉ đi nào.” Đầu con báo lắc lư đầy thống khổ .
“Chàng… chàng để ta nói. Thế nhưng… thế nhưng… trái tim ta rất nhỏ… không thể chứa được nhiều người, ta vốn nghĩ… vốn nghĩ có thể để con lại, để nó thay ta yêu thương chàng… Thế nhưng… thế nhưng… Con cũng hiểu, nó nói rằng trọng trách trên vai đó quá nặng… Con nói, con muốn bay lên bầu trời, ở trên bầu trời không có ưu sầu, khụ khụ khụ… Chàng đừng trách con, đều là ta không tốt…”
“Vân nhi… Không phải… Nàng tốt, con cũng tốt. Đều là ta, đều là ta…” Con báo nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
“Quên ta đi… Chàng sẽ gặp được một người yêu chàng chân thành, đó mới là số mệnh hạnh phúc của chàng… Thế nhưng… khụ khụ khụ … không nên tùy hứng như vậy… Không nên… không nên lại dùng tình yêu tựa như chiếc nọc vàng châm vào lòng nàng như vậy, nàng bị thương mà cũng lại tuyệt đường lui của chính mình…”
“Đừng! Vân nhi… Ta không thể quên nàng! Nàng mới là hạnh phúc của ta!”
Tôi chậm rãi đưa tay vuốt theo những sợi tóc rối loạn của hắn, hắn có lúc cố chấp như một đứa trẻ: “Ta phải đi rồi, có người chờ ta ở đó, đã đợi rất lâu rồi, ta cuối cùng không thể tuân theo, ngày hôm nay không thể được nữa…”
“Vân nhi!……………….” Tiếng gọi như rạch ngang tới tận chân trời.
Tôi đi, trước khi tôi đi, cha hình như cúi người bên tai tôi lo lắng nói một câu gì đó, thế nhưng tôi thực sự mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi.
Ngày tháng năm Khang Thuận thứ mười lăm, là Ngày của hoa, cũng là ngày sinh của thái tử phi Hương Trạch Quốc Vân thị đồng thời cũng là ngày mất, thái tử phi qua đời, hưởng dương mười sáu tuổi.
Ngày ấy, bạc hà trên sườn núi chỉ trong một đêm đều nở rộ, nhưng đến hừng đông thì từng cánh, từng cánh đều điêu linh bay tan tác, có người nhớ lại nói rằng: cánh hoa đến khi tàn mới biết bay lượn.
Thái tử Hương Trạch Quốc, một đêm đầu bạc.
Chú thích:
- Nguyên văn: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ: một câu thơ, nghĩa là: Hoa trên đường đã nở, có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về – Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, viết là “từ từ” nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.