Tiểu kịch trường:
Lâm chủ nhà (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): Tắc Thái ~~~ Cậu xem, viết về nghề nghiệp của cậu, nhưng cũng không làm ai ngạc nhiên, chứ không thì người ta sẽ nói: “Oa, luật sư phi tố tụng!”- “Oa! Kim luật sư hảo kiêu ngạo!” – “Oa! Kim luật sư thật lợi hại!” – “Oa! Kim luật sư thật đáng khâm phục!” Tôi, tôi thiệt là thất vọng ~~~ Tôi thiệt khổ sở ~~~ Trái tim của tôi, bi thương a~~~
Kim Tắc Thái (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): Đúng vậy. Vai diễn của ta thiệt là mờ nhạt. Bi thương ~~~ khổ sở ~~~
Lâm chủ nhà (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): Tiểu Tĩnh, cậu mau đến an ủi Tắc Thái một chút, rất đáng thương. Nam nhân này không có gì cả, không ai thương, không ai yêu ~~~
Tiểu Tĩnh (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): Anh ta, anh ta vẫn chưa là gì của tôi…
Lâm chủ nhà (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): Sớm muộn cũng là của cậu mà! Xấu hổ cái gì chứ, mau đến đây an ủi ~~~
Kim Tắc Thái (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): đều là nam diễn viên, nhưng đãi ngộ lại không giống nhau. Nàng thấy Minh Nghĩa không, khi đến phân cảnh trạm xe buýt, chỉ có sáu vạn chữ, cũng đã kiss An Nhiên đến ba lần, còn ôm nữa, còn ôm eo An Nhiên. Còn tôi thì sao, hiện tại đã hơn bảy vạn chữ, mà tôi chỉ mới kéo lấy tay Tiểu Tĩnh, hương vị thơm mát của Tiểu Tĩnh tôi một ngụm cũng chưa nếm qua, tôi sao có thể không bi thương, sao có thể không khổ sở ~~~
Lâm chủ nhà (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): Sớm muộn gì cũng là của cậu, cậu gấp cái gì a ~~~
Sở Tĩnh (ngồi chồm hổm vẽ nghuệch ngoạc): hai người đừng như vậy mà ~~~
Vì thế ba người một nhóm cùng yên lặng ngồi chồm hổm mà vẽ nghuệch ngoạc.
A Ken đọc địa chỉ cho Sở Tĩnh, “Đây là địa chỉ mới của tôi.”
“Anh cũng chuyển nhà?” Sở Tĩnh ngạc nhiên hỏi.
“Ân, chỗ mới rộng, còn rất tốt, khung cảnh xung quanh cũng không tệ, tiền thuê so với chỗ cũ còn thấp hơn một nửa, cho nên tôi liền chuyển đi. Cậu cứ đến rồi sẽ thấy. Tôi hiện tại đang ở trên gác, còn lại phòng nhỏ nhường cho cậu. Nếu cậu thấy chỗ nào tốt nào tốt, chuyển đi vẫn được; còn nếu không ngại ở chung với tôi, chúng ta coi như là cùng thuê nhà trọ, không làm phiền lẫn nhau. Phí điện nước và mấy thứ linh tinh khác chia đôi, thấy được không?”
Sở Tĩnh vội vàng đáp: “Được.” Nhưng cậu lại muốn thuê căn gác kia, liền hỏi lại: “A Ken, tôi, tôi không làm phiền gì đến anh đi.” Người độc thân bình thường không thuê nhà có gác lửng, Sở Tĩnh chỉ sợ A Ken đang chuẩn bị sống chung với người yêu.
“Không sao cả, dù sao hiện tại tôi cũng không có bạn.”
Nghe A Ken nói như vậy, Sở Tĩnh yên tâm. Cậu nghĩ, nếu A Ken tìm được người bạn trai rồi sống chung, đến lúc đó cậu chuyển đi vẫn được.
Khoảng ba giờ chiều, Sở Tĩnh thu dọn xong hành lý, sau đó quét dọn khách phòng lại một lần nữa, cố gắng khôi phục lại khung cảnh trước khi cậu vào ở, sau đó chuẩn bị rời đi. Ngay khi cậu sắp rời đi, đem chìa khóa nhà đặt lên bàn trà thì chuông cửa kêu vang.
Kim Tắc Thái đã trở về.
Nhìn thấy Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh sửng sốt, như thế nào anh lại về nhà giờ này, đang trong giờ làm việc a. Sở Tĩnh bất giấc liếc nhìn đồng hồ.
Kim Tắc Thái cười cười, nhìn nụ cười đó, Sở Tĩnh có cảm giác vẻ mặt của anh như đang nói ‘Quả nhiên cậu vẫn chưa đi’, giống như dự tính rất đúng, trong lòng Sở Tĩnh cảm thấy không được tự nhiên.
“Kim, Kim luật sư, tôi đang chuẩn bị đi.”
“Ân, tôi biết. Tôi tiễn em.”
Sở Tĩnh vừa nghe liền vội vàng từ chối: “Không cần.”
Kim Tắc Thái không nói gì, đứng trước mặt Sở Tĩnh nhìn cậu. Chiều cao hai người hơn kém nhau khoảng gần một tấc, Sở Tĩnh phải hơi ngước lên nhìn.
Anh không hề cười. Sở Tĩnh thầm nói không tốt, đại luật sư lúc nào cũng cười đến xuân phong ấm áp, một khi không cười không nói tiếng nào, trong lòng Sở Tĩnh có chút sợ hãi.
“Thật sự không cần…”
“Tôi, tôi không có hành lý…”
“Tôi…”
Ngước đầu, chạm lấy ánh mắt thâm trầm của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh bị đánh bại. Cậu cúi đầu, thỏa hiệp: “Ân.”
Lúc này, Kim Tắc Thái lại lộ ra nụ cười vạn năm không đổi, xoay người xách túi hành lý của Sở Tĩnh trên đất, “Chúng ta đi thôi.”
Ngồi trong xe, bị ảnh hưởng áp lực toát ra từ Kim Tắc Thái vừa rồi, Sở Tĩnh không hé răng. Đợi đến khi phục hồi được tinh thần, cậu phát xe đã chạy đến gần nhà trọ mới mà A Ken nói với cậu. Sở Tĩnh không khỏi ngạc nhiên nhìn Kim Tắc Thái.
“Là chỗ này đi.”
“Sao anh biết?”
Kim Tắc Thái không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn nhìn Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bị nhìn bất giác nảy sinh cảm giác áy náy, nhưng nghĩ lại, cậu cũng không làm gì sai, sao lại phải áy náy chứ?
Xe dừng hẳn, Sở Tĩnh xuống xe, Kim Tắc Thái đem hành lý đưa cho cậu, sau đó nói: “Em đi lên đi.”
Sở Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không khách khí. Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi. Số điện thoại của tôi, em vẫn còn nhớ đi.”
“Còn nhớ…”
“Nhớ được bao nhiêu?”
Bị hỏi như vậy, Sở Tĩnh ngẩn ngơ, cậu làm sao nhớ được dãy số dài dằng dặc như thế kia chứ. Nhìn thấy biểu tình vừa ngốc nghếch vừa lúng túng trên gương mặt Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái vươn tay xoa xoa đầu Sở Tĩnh.
“Tôi biết là em không nhớ được mà!”
Sở Tĩnh biện hộ: “… Trong điện thoại di động có lưu.”
“Nhớ kỹ trong đầu kìa!”
“Nga…”
“Nga cái gì nga, nhớ kỹ cho tôi, còn nữa, đem số của tôi lưu vào phím tắt luôn, có nghe không.”
Sở Tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe rồi.”
“Nghe rồi thì phải nhớ làm đấy!” Nói xong, Kim Tắc Thái cười, nhìn chăm chú Sở Tĩnh một lúc, rồi nói với cậu: “Được rồi, tôi phải đi, em nhanh đi lên đi.”
Sở Tĩnh xách hành lý, đứng trước cửa tòa nhà, vẫn nhìn theo xe của Kim Tắc Thái biến mất trong tầm mắt, sau đó, cậu mới đi lên.
Đến nhà của A Ken, Sở Tĩnh phát hiện nơi này so với nơi trước kia A Ken ở tốt hơn rất nhiều. Đây là một khu đô thị rất được ưa thích với hai phòng ở độc lập, thêm vào đó còn có nhà bếp và nhà vệ sinh, phi thường thuận tiện. Sở Tĩnh biết những khu nhà như vậy mới vừa được xây xong sẽ lập tức bị giành giật, phần lớn là những nhà đầu tư mua trước những căn hộ như vậy rồi chờ tăng giá.
“Wow, nơi này thật không tệ.” Sở Tĩnh sau khi xem hết căn hộ, liên tục tán thưởng, rất hâm mộ.
“Cho nên tôi mới chuyển đến.” A Ken giới thiệu hàng xóm với Sở Tĩnh, “Bên cạnh là lão sư dạy tiểu học, còn có một vị là nhân viên bán hàng điện gia dụng, đều là người đứng đắn. Tất cả đều là người từng trải, sống tường an vô sự. Khu vực xunh quanh cũng không tệ. Nam nhân độc thân có thể thuê được căn hộ như vậy, quả thực rất thích hợp.”
“Đúng vậy.”
“Này, phòng nhỏ là của cậu, tự mình thu xếp đi.”
Sở Tĩnh mang những vật dụng thường ngày ra, bắt đầu sắp xếp lại căn phòng, A Ken ở bên ngoài hỏi: “Cậu có cần gì thêm nữa không?”
“Cám ơn, không cần đâu.”
Đến bảy giờ tối, những người hàng xóm lục tục tan giờ làm về đến nhà, còn A Ken và Sở Tĩnh lại ra ngoài đi làm.
Sở Tĩnh cảm thấy cuộc sống trở về giống như trước, chính là, lại có gì đó không còn giống như trước kia.
Vay nặng lãi đã không còn. Hít một hơi thật sâu, Sở Tĩnh cảm thấy hai vai mình nhẹ nhàng không ít. Việc cần làm tiếp theo là cố gắng làm việc kiếm tiền trả lại cho Chu tiên sinh.
Trưởng ca nhìn Sở Tĩnh, đánh giá cao thấp vài lần, cười nói: “Yêu, khí sắc hôm nay không tồi.”
Sở Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
“Yêu, cậu sao vậy, sao tự nhiên lại khách khí.” Nói xong, trưởng ca đứng sát vào Sở Tĩnh, nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Nhìn cậu gần đây tươi tỉnh như vậy, khách bao dưỡng của cậu đối với cậu tốt lắm?”
“Không phải.” Sở Tĩnh vội vàng phủ nhận.
Trưởng ca khoát tay ngăn lại, nói: “Cậu cũng đừng gạt tôi. Hừ, bổn sự tiểu tử cậu cư nhiên không tồi, tìm được một chiếc Ferrari, nhìn không ra a. Uy, hiện tại cậu chỉ xem như được bao dưỡng phân nửa, còn có thể tiếp khách nhân khác được không? Có người hỏi tôi về cậu.”
Sở Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra Ferrari trưởng ca nhắc đến có lẽ ám chỉ Kim Tắc Thái, nhưng đến khi nghe trưởng ca hỏi cậu ‘Có thể tiếp khách nhân khác không’, cậu vội vàng lắc đầu, “Không, không được.”
“Người kia không cho?”
“Không, không phải như vậy.”
“Vậy thì có thể tiếp nhận a.” Trưởng ca cười nói.
“Không, tôi sẽ không!” Sở Tĩnh gắt gao nhíu mày, khẩn cầu nhìn trưởng ca, “Không, tôi không phải… Tôi không làm như vậy, anh buông tha tôi đi.”
Trưởng ca bị biểu tình vừa đau khổ vừa quẫn bách của Sở Tĩnh dọa tới, lui nhẹ vài bước, sau đó kinh hãi nhìn Sở Tĩnh, “Uy, uy, cũng không phải tôi muốn cậu, sao lại làm ra vẻ mặt như vậy.”
Sở Tĩnh kéo trưởng ca không buông, “Joy ca, không, tôi không làm, thật đó, anh buông tha tôi đi. Nếu thật muốn bức tôi, tôi cũng chỉ có thể đi chỗ khác…”
Trưởng ca có chút không kiên nhẫn đứng lên, buông Sở Tĩnh ra, “Ai nha, làm gì vậy! Đi, cậu có thể chạy đi đâu, đi đến chân trời cũng không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này đâu, đi đi!” Nói xong, gã ta nhìn nhìn Sở Tĩnh, ngữ khí dịu đi một chút, “Được rồi được rồi, xem cậu sợ đến mức nào đi, không ai đụng đến cậu. Không làm thì không làm.”
“Joy ca…”
“Ai nha, được rồi, biết rồi, cậu không làm! Có người hỏi tôi nhưng tôi nói cậu đã có người bao, không tiếp khách, được chưa.” Nói xong, trưởng ca hừ một tiếng, tránh đi.
Sở Tĩnh dựa vào tường, vẻ mặt dại ra. Cậu không muốn phải đổi công việc khác, chính là không ngờ đến đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Ở hộp đêm, cậu tận lực không lên tiếng, cúi đầu im lặng làm việc, không muốn gây chú ý, kết quả vẫn bị như vậy.
Lại tìm một công việc khác ở đâu đây? Sở Tĩnh suy nghĩ, trừ bỏ chơi bida, cậu không có kỹ năng gì khác, muốn đi huấn luyện người khác, bi-a đều là do cậu học từ cha cậu, cùng với sự luyện tập qua thời gian cá cược ở khu bar mà thành, không có đủ kinh nghiệm.
Vừa mới giải quyết được một vấn đề, khó khăn khác lại phát sinh. Tâm tình thoải mái nguyên bản đã không còn sót lại chút gì nữa, vẻ mặt Sở Tĩnh u ám đi.
Tâm tình u buồn vẫn đeo bám đến khi tan ca, khi Sở Tĩnh vào phòng thay quần áo nhìn thấy trưởng ca đi vào, cậu lập tức cúi đầu.
“Uy, biểu tình của cậu là cái gì đây.” Trưởng ca bước đến vỗ vai Sở Tĩnh, tức giận nói: “Hôm nay vẫn sắc mặt không nóng không lạnh như vậy, khách đều bị cậu dọa chạy hết. Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cho dù cậu không vui, gương mặt cũng phải cười.”
Sở Tĩnh cúi đầu cởi nút áo, đáp: “Vâng.”
“Cậu đừng đối với tôi bằng mặt không bằng lòng đi, tiểu tử!”
“Tôi không dám…”
“A ha, còn dám tranh luận, thật là, không có chỗ dựa vững chắc, vẫn còn kiên cường ha.”
Sở Tĩnh vội vàng phủ nhận, “Không, tôi không có.”
Trưởng ca dường như trấn an Sở Tĩnh, nói với cậu: “Được rồi được rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ không bức bách cậu như thế. Nếu có người làm phiền cậu, tôi sẽ giúp đỡ. Tôi cũng không có thói quen cưỡng bức người khác.”
Sở Tĩnh nghe được, cười cười nhìn trưởng ca cảm kích.
“Thay xong quần áo thì về nhà đi.”
Trưởng ca trước khi đi còn ngả ngớn nhéo mông Sở Tĩnh một cái, sau đó nghe được Sở Tĩnh vừa xấu hổ vừa quẫn bách kêu lên sợ hãi mới vừa lòng ra khỏi phòng thay quần áo.
Ra khỏi hộp đêm, Sở Tĩnh thấy bên kia đường đậu một chiếc xe cậu quen thuộc, dựa vào xe, là một người. Người kia hiển nhiên thấy được Sở Tĩnh đi ra, nhìn Sở Tĩnh đứng bất động tại chỗ, anh ta vẫy vẫy tay với Sở Tĩnh.
Dưới đèn đường, thân ảnh Kim Tắc Thái mang theo sự tha thiết cùng mong mỏi đứng nơi đó, trong lòng Sở Tĩnh vừa cảm thấy ấm áp lại vừa mâu thuẫn. Trước đây Kim Tắc Thái đã từng thổ lộ với cậu, cậu đã cự tuyệt. Sở Tĩnh nghĩ, sau này sẽ không chấp thuận và sẽ không dây dưa. Không phải vì xấu hổ, mà vì muốn hoàn toàn đoạn tuyệt, Sở Tĩnh nghĩ nếu không rõ ràng, sẽ khiến Kim Tắc Thái hiểu lầm. Không thể đáp ứng anh, sẽ không để anh phải hy vọng. Thích anh, thì lại càng không muốn làm tổn thương anh.
Do dự, Sở Tĩnh vẫn chậm chạp không cất bước. Cậu biết Kim Tắc Thái đang nhìn cậu, cậu muốn Kim Tắc Thái nhìn thấy cậu không chịu bước lên sẽ chủ động rời đi, đồng thời, Sở Tĩnh cũng biết, Kim Tắc Thái sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy. Sở Tĩnh kiên trì, trong lòng hơi nhói đau, cậu muốn nói – anh đi đi, lại không thể nào nói ra thành lời.
Đêm lạnh như nước, hai người cách nhau một con đường chăm chú nhìn nhau. Cuối cùng, Sở Tĩnh không thể kiên trì được nữa, cất bước hướng về bên kia đường đi qua.
“Anh…”
Kim Tắc Thái hoàn toàn hiểu vì sao Sở Tĩnh nhìn anh thật lâu vẫn không di chuyển. Anh cũng không ngại, anh biết nội tâm Sở Tĩnh đang đấu tranh dữ dội. Khuôn mặt không vì chờ quá lâu mà sinh tức giận, Kim Tắc Thái mỉm mỉm cười nói với Sở Tĩnh: “Đi ăn khuya đi.”
“Em…”
Tiểu Mộc: Cuối cùng… cuối cùng… cuối cùng thì ta cũng đã thay đổi được cách xưng hô của Tiểu Tĩnh và Kim ca a~… Thiệt là vô cùng xúc động khi gõ chữ cuối cùng, cũng là chữ kết thúc chương, kết thúc chính văn. Kim ca, thiệt là ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của anh đó nha.