Mười sáu tháng hai, tôi nhận được điện thoại của em gái:
“Anh! Ba sắp không được rồi! Anh mau tới đi!” Em gái tôi nức nở nói.
“Lúc nào? Xảy ra chuyện gì?” Tôi quả thực không thể tin được, hai ngày trước ông còn mắng tôi làm việc không đàng hoàng.
“Tối qua vẫn còn tốt, nhưng sáng sớm nay mẹ phát hiện thấy ba không được!” Em gái khóc càng kịch liệt hơn.
Hai ngày sau, ba tôi qua đời, ông chết vì chảy máu não. Tôi là con trưởng, cũng là con trai duy nhất của ông cũng không kịp khóc cho ông vài tiếng đã bắt đầu bận bịu hậu sự cho ông. Nói thế nào, lão ba cũng đã từng là nhân vật có chút ảnh hưởng, lễ truy điệu, phúng viếng, thăm hỏi… Tôi mệt không chịu nổi. Mẹ tôi kém ba tôi hai mươi tuổi, thế mà vài ngày đó đã già đi rất nhiều, tôi không thể không ở nhà mỗi ngày, cũng khiến bà được an ủi.
Đó là một cuối tuần, Lam Vũ gọi điện tới, hỏi tôi có về Lâm Thì thôn không, tôi thực sự muốn tránh bầu không khí bi thương này, bảo em buổi tối tôi qua.
Tôi mở cửa, thấy Lam Vũ đang ngồi ở sô pha đọc sách. Em thấy tôi đến, buông quyển sách trên tay, thân thiết nhìn tôi hỏi:
“Mẹ mình mấy ngày nay tốt hơn chứ?” Trước đây em gọi mẹ tôi là “bác gái”, tôi bảo em ở Bắc Kinh, bạn thân gọi mẹ của nhau là “mẹ mình”.
“Cũng còn được!” Tôi hờ hững nói. “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.” Tôi lại nói.
“Quên đi, em nghĩ anh nhất định không có tâm trạng. Em mua đồ ăn chín, ăn ngay ở nhà đi!”
Tôi nhìn đến bàn cơm bày thật nhiều gói giấy, trên nền nhà còn đặt một hộp bia “Yến Kinh”. Em thật tinh tế.
Tôi cầm lấy một chai bia, nở nụ cười: “Hồi bọn anh còn học đại học cũng là lăn lộn như thế.”
“Bây giờ cũng vậy.” Em cũng cười nói.
Uống xuống vài chén rượu, cảm giác thoải mái mấy ngày nay chưa có được. Trong đầu tôi luôn nghĩ đến ba, ông mất quá đột ngột.
“Trước đây ông lão lúc nào cũng căng thẳng, không có ông ở nhà ngược lại càng thấy thoải mái. Giờ lại thấy thật quạnh quẽ.” Tôi nói với Lam Vũ như tự nói với bản thân: “Anh từ nhỏ đã không thích ông, ông lão huấn anh, còn đánh anh, hơn nữa còn chẳng phân biệt nơi chốn, tóm được ở đâu đánh ở đó… Anh lớn lên ông cũng khá hơn, còn thích tìm anh nói chuyện, nhưng anh không thích để ý đến ông… Anh nhớ rõ năm ấy anh tự mình thi đỗ vào “Nam đại”, ông đắc ý đến độ hát lên, nói với hội chiến hữu của ông là con ông tự mình thi đỗ… Anh còn chưa từng nghĩ ông đối với anh thật tốt, nhưng hiện tại ngẫm lại, mấy năm anh gây dựng sự nghiệp, ông lão cũng không ít lần giúp đỡ…”
Tôi nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn qua Lam Vũ, em tập trung tinh thần nghe, em là người lắng nghe tốt nhất, tôi nói tiếp: “Ông trước khi chết bỗng nhiên trợn mắt lên, anh nghĩ là ánh lửa bùng lên trước khi tắt. Ông nhìn mỗi người, cuối cùng ánh mắt rơi xuống anh, ông chắc chắn là muốn nói gì, nhưng không nói được nên lời, lòng ông có thể thực sự thích anh…” Tôi có chút kích động, không nói được nữa.
Qua một hồi lâu, tôi nghe Lam Vũ thấp giọng nói:
“Em nghĩ lúc ông qua đời cũng không quá khổ sở, mẹ mình, anh, còn có hai em gái anh đều canh giữ bên người ông. Ông hẳn là thỏa mãn…” Em ngừng một khắc. “Lúc mẹ em qua đời không có ai ở cùng, bà tự uống một lọ thuốc ngủ…”
Tôi ngẩng đầu nhìn em, đây là lần đầu tiên em nói đến cái chết của mẹ mình, bà tự sát, khó trách em chưa bao giờ nói đến. Nét mặt em có chút kì lạ, tuy rằng rất thương cảm, nhưng mang theo lạnh lùng:
“Ba mẹ em tuy là ở Tây Bắc, nhưng bọn họ cũng không phải người bản xứ, mẹ em là người Hàng Châu, ba là người Đông Bắc…” Thế nên em lớn lên vừa có đường nét của đàn ông phương bắc, lại vừa có nét thanh tú của người phía nam, tôi nhìn em nghĩ.
“Bọn họ đều là giảng viên của “Công đại”. Gia đình khi em còn nhỏ vẫn rất tốt, ba em đặc biệt thích đùa. Ông thường đưa mẹ và em đi chơi, ông dạy em kéo nhị, dẫn dắt em sưu tập tem, còn cùng em làm đề tài số học ứng dụng, lúc em tốt nghiệp tiểu học đã học xong chương trình sơ nhị, đều là ông dạy. Mẹ em không thích nói nhiều, bà đối với ai cũng tốt. Em trước đây chưa từng nghe thấy bọn họ cãi nhau, duy nhất có một lần mẹ nói ba gia trưởng, chẳng bao giờ giúp việc nhà, nhưng sau đó lại vừa cười vừa bảo ba “Em chẳng thèm quan tâm anh nữa.”
Em nói rồi cười thật ngọt ngào, lại hớp một ngụm rượu lớn:
“Cải cách mở ra, cha em xem như là phần tử trí thức nhảy vào làm ăn buôn bán sớm nhất, ông hình như đã nghiên cứu chế tạo được một cái máy thông gió, được xí nghiệp ở quê thuê. Nhà em trở thành hộ giàu nhất trong trường, nhà em có tủ lạnh, ti vi sớm nhất, cả viện đều ngưỡng mộ gia đình em…” Tôi đã đoán được kết cục của cố sự này rồi, loại chuyện này bây giờ rất nhiều.
“Ba em không giống những thương nhân như các anh, ông không biết cách chơi bời, ông một lần chơi bời liền thành nghiêm túc. Trước lúc mẹ qua đời em đã gặp người đàn bà kia, bà ấy thực sự rất đẹp nhưng trong mắt em lại xấu xí vô cùng… Em mười hai tuổi, không cảm nhận được chuyện phát sinh trong gia đình, mãi đến khi mẹ em trúng gió. Bác sĩ đều nói bà vừa mới bốn mươi tuổi, còn quá trẻ. Mỗi ngày tan trường em đều đến bệnh viện gặp mẹ, ba rất ít khi đến.” Lam Vũ rõ ràng đã uống nhiều rồi, nếu không em cũng không nói nhiều như vậy. Tôi không khuyên em dừng lại, đây là cơ hội thật khó mới có được.
“Bà thực ra đã không việc gì rồi, đã xuất viện, nhưng bà lại chết. Bà để lại một phong thư rất dài, là viết cho em, cũng là cho ba em: Bà hận tiền, bà nói tiền có thể khiến người ta trở nên lạnh lùng, ích kỉ, vô tình. Bà nói đối với bà, tình cảm là quý giá nhất, bà thà làm ngọc vỡ cũng không muốn làm ngói lành.” Tôi nghe, tim không khỏi run lên một thoáng.
“Bà dặn em phải học tập thật tốt, tương lai nhất định phải thi ra ngoài, rời khỏi môi trường ở “Công đại”, bà muốn em tự lập, muốn em đường đường chính chính mà làm một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.” Lam Vũ nói đến đây, đột nhiên dừng lại, đôi mắt hơi chuyển đỏ trừng tôi. Tôi dường như thấy được oán hận trong đó.
“Đây căn bản là không thể.” Em cúi đầu, một tay nâng chén rượu, một tay chơi với cái nắp bình rượu. Em lại nói tiếp:
“Mẹ em chắc chắn không nghĩ tới, sau khi bà mất còn chưa đến một năm, sự nghiệp của ba xuống dốc không phanh, ngay cả tiền tiết kiệm ông cũng đem bù lỗ hết. Nhưng ông và người đàn bà kia đã kết hôn, còn sinh một bé gái. Ông lại trở về làm giảng viên đại học, mọi người đều chê cười ông: Bức chết vợ cả, lại trở thành người nghèo. Em nghĩ bọn họ cũng đang chê cười em…”
“Người đàn bà kia bắt đầu thì đối với em còn tốt, về sau lại rất tệ. Khi học cấp ba, trong trường mỗi ngày bắt làm đề thi thử, giáo viên yêu cầu nộp tiền in ấn, bà vì thế mà ầm ĩ với ba em, nói không có tiền. Sau đó, em thi vào Hoa đại, bà ta cũng chẳng dễ dàng bỏ qua cho em, bà bảo em trong nhà rất khó khăn, tiền lương của bà và ba chỉ đủ ăn. Ba em chuyện gì cũng không quản, chỉ mê mệt với cờ vây, ông đã là nghiệp dư bậc sáu rồi.” Lam Vũ bất đắc dĩ cười, lại dốc ngược chén rượu.
“Uống ít chút!” Tôi khuyên.
Em căn bản chẳng để ý đến tôi, nói tiếp: “Em vay ông cậu ở Hàng Châu một trăm tệ để tới Bắc Kinh, lại gặp Lưu Chinh, gặp anh.” Em nói lại nhìn tôi, cười với tôi, ý vị thâm trường.
“Con mẹ nó, vì sao em lại không may như vậy?” Em đột nhiên oán giận mắng. tôi không biết đó là chỉ chuyện ba mẹ em hay chỉ chuyện gặp tôi.
“Đừng uống nữa, uống nữa sẽ say.” Tôi vừa nói vừa tịch thu chén rượu trên tay em.
“Không sao, em không có say.” Em tự đứng lên, đỡ tường vào toilet.
Sau khi trở lại, em nằm trên sô pha, đầy quyến rũ nhìn tôi hỏi:
“Có muốn chơi một chút không?”
Tôi lắc đầu: “Không có tâm trạng.” Tôi thực sự không có tâm trạng.
“Sau mẹ, chẳng còn ai tốt với em như vậy nữa.” Em lại thì thào tự lẩm bẩm. Tôi nghĩ kia nhất định là chỉ tôi đi!
…
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu tới phòng ngủ sáng bừng. Đã là mười một giờ sáng, chúng tôi đều tỉnh dậy.
“Em đau đầu quá, đêm qua thực sự uống quá nhiều.” Em nói.
“Không, em vẫn rất tỉnh táo.”
“Rượu kia vốn là mua cho anh, kết quả ngược lại là em say.” Em xấu hổ cười.
Tôi không tiếp lời em, từ sườn mặt tỉ mỉ nhìn em, nhìn hàng mi đen dày của em, đôi mắt sáng ngời cùng hàng mi thật dài.
Em chú ý tới ánh mắt tôi, quay đầu nhìn tôi hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì. Nhìn em.” Tôi nói.
“Có bệnh nha!” Em hơi đỏ mặt cười nói, hoàn toàn giống như một chàng trai Bắc Kinh.
“Anh có bệnh, anh thực sự bị bệnh!” Tôi như lẩm bẩm nói.
Em nhìn tôi, sau đó vươn người sang nhẹ hôn lên môi tôi, chúng tôi hôn thật cẩn thận, thật dịu dàng, em vừa hôn thỉnh thoảng lại nhìn tôi. Em rời khỏi môi tôi, bắt đầu khẩu dâm cho tôi. Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy choáng váng như trong mộng…
“Hãn Đông.” Em nhẹ nhàng gọi.
Tôi mở mắt, thấy em nghi hoặc nhìn tôi, nhất định là dáng vẻ không giống bình thường của tôi khiến em thấy kì quái.
“Tiếp tục nhé!” Tôi cổ vũ em, lại nhắm mắt vào.
Em tiếp tục khẩu giao cho tôi. Một lát sau, tôi để thân thể em lại gần tôi một chút, tôi cũng có thể giúp em khẩu dâm… Chưa được mấy cái em đã bắn tinh.
Tôi nhưng không có bắn. Em vẻ áy náy, còn muốn tiếp tục khẩu giao cho tôi, tôi ngăn em lại. Em nằm xuống, thân thể kề sát tôi, là ra hiệu cho tôi giang giao.
Tôi từ sau ôm lấy em, nói không muốn bắn tinh, muốn cứ thế ôm em.
Em không nói gì. Chúng tôi cứ ngây người như vậy thật lâu…
Tôi thực sự không muốn làm tình. Tôi nghĩ đến lời em tối qua, em sau đó càng lúc càng mơ hồ, nói rất nhiều, nói em sợ thầy cô xung quanh, bạn học, sợ bọn họ nhìn ra chuyện của em. Em nói chỉ có ở cùng với tôi em mới có thể thả lỏng. Em nói mình đã không còn thuốc nào cứu được nữa…
Em không nên oán tôi, nếu như nói từ đầu là tôi kéo em xuống nước, như vậy giờ đây, tôi cũng bị em kéo xuống rồi. Tôi nhận ra rồi!!!
Tôi lại nghĩ tới ba già đã mất cùng mẹ đang đau buồn…