Anh đang giận, thật sự cảm thấy khó chịu, vì em đấy. Em quan tâm đến thằng Gạo mốc hơn anh, nó làm anh ghen, anh đã ghen đấy!
Em thậm chí còn “đuổi” anh đi khi mà thằng hâm đó đến. Ok, đi thì đi, em sẽ phải hối hận đấy!
Chỉ mất vài phút để anh có thể ra khỏi cổng bệnh viện và em có biết anh gặp ai không, tất nhiên là con ả Hồng Duyên, vẫn cái bản mặt nhìn là muốn tát cho vài cái. Ả thậm chí còn tiến đến bắt chuyện, tuần giả thân giả thiết đã đủ lắm rồi mà cũng hay anh sẽ nói thẳng với ả.
Vô Duyên nhảy như điên rồi vội khoác tay anh, anh đẩy ra nói thẳng thừng :
- Hồng Duyên, em biết đấy thầy không hề có tình cảm với em!
- (Ả cong môi) Thầy đùa hơi bị chuối đấy nhé!
- Thầy không hề đùa, thầy chưa bao giờ ngừng yêu Lâm Minh Ngọc!
Ả liền chuyển bạn thành thù, đúng là con gái :
- Thầy tưởng em đui sao mà không biết! Nhưng thầy đừng quá tự tin, anh trai em đã bắt con ả đó đi rồi đấy! Cũng là cái giá khi đụng vào Hồng Duyên này thôi!
Anh lo lắng nhưng anh cần cho con điên này biết hậu quả khi đụng vào Triệu Tử Lâm này đã.