Đây là món đồ cuối cùng anh đấu giá trong ngày hôm nay, Uke, tức Hạo Thiên.
Ôi! Trông Seme kìa, tức tối bao nhiêu, anh càng vui bấy nhiêu.
Hắn nhảy rực lên khi thấy ánh mắt của Uke hướng về hắn, đôi mắt có thể nhìn thấy bầu trời xanh.
-Giá khởi điểm, đồng!
Seme đứng phắt dậy, tiến lên sân khấu, kéo Uke đứng lên khỏi ghế. Và em nghĩ sao? Tất nhiên, Uke vùng tay ra, chạy về phía sau lưng anh.
-Phí vận chuyển là tập đoàn Tixa nhé! – Anh cười.
-Mày đừng hòng! – Seme tức tối, tính đấm anh nhưng lại không dám, hắn đi mất, trong khi Uke của hắn thì đang rưng rưng nước mắt ướt mi.
-Như vậy đã đủ chưa? – Uke thì thầm với anh khi ánh mắt con hướng về người, Seme.
-Vẫn chưa được đâu! – Anh cười, tha làm sao được, chưa ai có thể hiểu hết anh đâu, bởi anh là Triệu Tử Lâm.
-Vậy thầy muốn sao? Và Hồng Duyên ổn chứ? Vu Chính chỉ có duy nhất một cô em gái…
-Vậy tôi cũng có duy nhất một tiểu tình yêu thôi đấy!
Anh sẽ không tha cho Hồng Duyên đâu, tại sao anh có thể tha cho kẻ đã…
-Tôi làm sao mà có thể tha thứ dễ dàng cho kẻ dám tát vợ mình, lăng mạ vợ mình, nói xấu, và năm tuổi còn dám đẩy ngã vợ tôi! Làm sao có thể!
-Đến cả chuyện tuổi anh cũng biết, thực ra anh là loại người nào vậy?
Loại người nào ư? Em nghĩ sao?
-Là loại một lòng chung thủy!