Mày nghĩ rằng tao nhịn mày bấy lâu nay là vì sợ mày ư? Không hề, thằng khốn. Mày coi thường tao quá đấy, tao thề sẽ làm cho mày thân bại thanh liệt, rồi mày sẽ bò dưới đất, dập đầu cầu xin tao tha chết.
Điện thoại reo. Trong phòng không có lấy một người, tao ngồi trên ghế, nhấc điện thoại.
-Alo!
“ Đức ngài! Thuốc đã được hoàn thành, hiện đang được chuyển đến chỗ ngài”
Mày nghe chưa? Thuốc đấy, con vợ nhỏ mày sắp có chuyện rồi đấy!
-Được!
Tao cúp máy, đứng dậy, mở cửa, ra khỏi phòng. Ngay ngoài của, tên quản gia đã đứng ngay đó, tay cầm hộp thuốc hiếm có.
-Thưa ngài, thuốc đã được gửi đến!
Tao cầm hộp thuốc, đi thẳng đến phòng của vợ mày. Chắc là thằng ẻo lả và em tao đang ở trong đó. Không hiểu từ lúc nào mà chúng thân thiết đến thế. Nhân thể đấy tao tỉnh sổ luôn với mày chuyển làm diện mạo em tao “tàn tạ” như thế này.
Cửa mở, đôi mắt ngơ ngác của con vợ mày, lại thêm những ánh mắt ngơ ngác khác của bố mẹ vợ mày, thêm em gái tao và thằng ẻo lả.
-Anh hai! – Hồng Duyên ngạc nhiên.
-Ra ngoài! Tất cả! – Tao lạnh lùng trả lời. Là do mày hết đấy.
-Anh hai! – Hồng Duyên vẫn tiếp tục.
-Ra ngoài! Đừng để tôi nói lại lần nữa!
Khi tất cả ra ngoài, thấy cô vợ nhỏ của mày cũng bước ra, tao kéo cô ta lại :
-Cô ở lại!
Cô ta bất chợt lúng túng :
-Anh muốn gì?
Đóng cửa, tao đẩy cô vợ nhỏ của mày xuống ghế, ghé sát mặt vào mặt cô ta :
-Rồi sẽ biết, giờ tôi hỏi là cô có muốn biết về cô gái năm trước của Tử Lâm không?
Đúng là vợ mày rất đáng yêu, cử chỉ bây giờ cũng rất mê hoặc.
-…có…
Tao cười, cười vào mặt mày đấy :
-Vậy cô phải uống lọ thuốc này!
Mắt cô ta nghiệt ra.
-Có uống hay không? – Tao rơ lọ thuốc quý ra trước mắt vợ mày.
-… không…
Tao điên tiết, nở nắp lọ thuốc, rốc thẳng vào miệng cô ta.
Ngay lúc ấy tiếng đập cửa vang lên, dồn dập :
-Mở cửa ra!!! Thằng khốn!!! – Không ai khác ngoài mày, Triệu Tử Lâm.