Em đã vào phòng, Uke cũng vào, anh chắc chắn là thằng Seme không có ở trong phòng. Nó chắc còn đang tìm cách báo hại anh. Chờ xem nhé! Không ngờ em lại yêu hắn đấy.
Thôi thì anh vào theo.
Không ngờ phòng thằng Seme lại BÉ thế. Bé còn hơn cái lỗ mũi ếch. Lại còn là có mỗi cái giường đôi. Em đang nằm trên giường. Còn anh và Uke đứng nhìn em. Nhìn em thật sự là rất buồn cười mà không mất đi sự thuần túy còn mang thêm cái đáng ghét.
-Em đang làm gì vậy? – Anh hỏi khi thấy em cứ làm cái gì đó trên giường. Em đắp gối ở giữa giường thành một dào chắn.
-Liên quan gì đến anh! – Em phồng má. Bỏ lơ anh với câu nói vô nghĩa đó à. Liên quan đến anh chứ! Em là vợ anh mà!
-Cậu định ngủ với Vu Chính thật hả? – Uke hỏi.
-Ừ!!! – Em bỗng cười túy mắt. Thấy mà ghét.
Cũng lúc ấy thằng Seme chết tiệt bước vào. Hắn chẳng kiến sự việc với ánh mắt vô vàn tội lỗi. Thực ra là hắn chỉ ngạc nhiên thôi.
-Cái quái gì thế này? – Hắn ngơ ngác.
-Hạo Thiên! – Hắn tiếp tục thốt lên khi căn bệnh điệc, mù, tật của Uke nó khỏi.
Anh chỉ tay về phía em. Hắn cũng hướng mắt về hướng anh chỉ. Và đang thấy em cười như mổ mắt bắt tia laze về phía hắn.
Đáng lẽ em nên bắn về phía anh, anh sẽ chết tại trận.
-Anh Vu!!! – Sến thấy ớn. Không ngờ em có thể gọi Seme như thế đấy.
Còn hắn lại tỏ ra rất ân cần, hắn tiến đến chỗ em. Anh ngăn lại nhưng hắn lại cười đểu anh, hất tay anh ra. Không phải là anh bất lực. Chỉ là những cử chỉ của em làm anh đau. Đau thật sự.
Đầu tiên hắn ôm em, em vẫn cười, mà còn cười rất hạnh phúc. Nhưng cái kiểu hạnh phúc này của em không làm anh vui một chút nào.
Cả người của anh đang run lên vì giận dữ. Chỉ cần thêm một nụ cười đểu cán nữa thôi. Anh sẽ giết thằng khốn đó. Giết luôn Uke của hắn. Giết hết tất cả. Nhưng tại sao trong anh vẫn có một giọng nói :
“ Cậu chẳng bao giờ vì ai gì mà hi sinh cả. Bởi cậu quá ích kỉ”
Đó là lời của cô gái năm trước.
Em và hắn đang chuẩn bị ngủ. Đã nằm xuống giường, em đòi hắn kể chuyện cho em trước khi ngủ. Em là trẻ con chắc.
Hai người điên sao khi mà làm những cái điều ghê tởm ấy ngay trước mặt tôi!
Anh đang hi sinh cho em đấy.
Anh cố nặn một nụ cười. Xông vào nằm phịch xuống giường, giữa hai người. Em và Seme.
Đừng tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu. Bởi trong anh còn đang điên hơn thế nhiều.
-Này! Đây là giường đôi đây! – Em khó chịu ra mặt.
Anh chẳng thể làm gì thêm. Chỉ có thể chịu đựng cơn giẫy giũa của em mà ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy. Dùng một tay bịt miệng em lại. Không cho một âm thanh đau lòng nào thoát ra. Nhưng tai anh vẫn nghe thấy lời khùng điên của Seme khi Uke của hắn vẫn đứng yên trước mặt.
-Đau lòng lắm sao? Cô ta giờ yêu tao hơn cả mạng sống đấy!
Anh không quay đầu, mắt vẫn dán vào những biểu cảm trên giương mặt em. Quá đỗi dễ thương mà lại làm anh đau nhiều.
-Tao sẽ giết con Hồng Duyên.
Đêm trôi qua trầm chậm. Qua cánh cửa kính trong suốt. Anh nhìn thấy cả vũ trụ tóm gọn trong tầm mắt. Dù em đang ở trong vòng tay nhưng trái tim lại ở nơi khác. Sau khoảng không nhức nhối này. Có phải là anh đã mắc phải sai lầm khi để em ở đây quá lâu. Biết là em bị chuốc thuốc nhưng dù sao thì cũng phải đau chứ.
Sau lưng anh là cả một cảnh tưởng chật ních. Em nằm ngoài, nằm trong lòng anh. Sau lưng anh là Uke tiếp đến là Seme. Trong một cái giường đôi. Anh đã cố lắm rồi, cố để em không ngã khỏi giường.
Nhưng không phải cái cố gắng này làm anh mất ngủ. Mà là cái mục định cố gắng ấy làm anh tỉnh táo.