"Thẩm Phương Dục, một đồng nghiệp cùng phòng làm việc với tôi." Giang Tự giới thiệu với Dụ Hân.
"Xin chào. Tôi tên Dụ Hân." Dụ Hân tự nhiên phóng khoáng vươn tay, lịch sự cười nói.
"Tôi là đối tượng xem mắt của Giang Tự, chẳng qua không có tiến tới thành bạn gái đâu."
Thẩm Phương Dục "à" một tiếng. Cũng không biết có phải ảo giác của Dụ Hân hay không, sau khi cô nói câu đó xong, cảm giác sắc bén trên người đàn ông trước mắt này cũng biến mất, giống như vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Phương Dục cười cười bắt tay với cô. Nụ cười mang theo chút hài hước lưu manh, nhưng lời nói lại không thèm nể mặt.
"Giang Tự vừa có bệnh sạch sẽ, vừa mặt than, vừa lạnh..." bởi vì ký ức nóng bỏng như lửa nào đó mà Thẩm Phương Dục không dấu vết nuốt câu cuối cùng xuống, không hề biến sắc nói tiếp.
"Không xứng với cô đâu."
Dụ Hân: "..."
Lần đầu tiên Dụ Hân thấy có người phá đám đồng nghiệp như vậy. Đám người Vu Tang khi nãy còn cố ý khen ngợi Giang Tự đủ kiểu, nào là chăm chỉ làm việc, không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài. Nhưng điều làm Dụ Hân ngạc nhiên hơn là Giang Tự lại chịu đựng để Thẩm Phương Dục nói anh như vậy. Hơn nữa giây tiếp theo, Thẩm Phương Dục còn choàng tay qua vai Giang Tự kéo anh vào trong lòng ngực mình.
Điện thoại Dụ Hân rớt xuống bàn.
...
Bãi đỗ xe bệnh viện Tế Hoa, Dụ Hân sờ sờ điện thoại đã nhặt lại, kích động gọi điện thoại cho bạn thân: "Tao gặp anh bác sĩ đó rồi, bên ngoài đẹp trai thật sự, còn cho tao thẻ đỗ xe nữa!"
"Thật hả? Thật hả?! Vậy mày không mau theo đuổi đi!" Bạn thân nói.
"Không không không!" Dụ Hân hưng phấn lạ lùng.
"Tao thấy hình như ảnh là gay... Một người đàn ông đẹp trai như vậy lại nói mình chưa từng quen bạn gái, còn nói bởi vì ảnh có một vài nguyên nhân riêng tư nên không thể yêu đương, còn không dám nói với ba mẹ nữa. Mày nghe thử xem, cái này mà không có gì thì bố mày cũng éo tin đâu! Mà lạ nhất là sau khi tụi tao ăn cơm xong thì tự nhiên có một anh đẹp trai chạy tới, giống như công khai chủ quyền với tao vậy á!"
"Cái đệch! Quả nhiên đàn ông đẹp trai thời buổi này nếu không có bạn gái thì chính là gay. Mày có ảnh chụp đó không?!"
Dụ Hân nhanh tay gửi một tấm ảnh chụp qua. Vốn dĩ Giang Tự định đưa cô xuống dưới lầu nhưng cô nhất quyết để tự mình đi. Cuối cùng sau khi tạm biệt, cô ở sau cửa thang máy lặng lẽ chụp một tấm ảnh có bóng dáng của Giang Tự và Thẩm Phương Dục.
"Mà tao kể cho mày nghe, sau khi tao đi rồi anh đẹp trai kia còn gọi anh bác sĩ đến bệ cửa sổ, giống như đang hỏi tội vậy. Nhìn qua đúng là kích thích mà!"
Bạn thân cười nham hiểm: "Anh ta nóng rồi, nóng rồi!"
Vừa nói vừa bấm mở tấm ảnh chụp. Hai người đàn ông dáng người cao thẳng đang đứng bên cạnh cửa sổ, một người dựa vào khung cửa sổ, trên mặt có chút bất đắc dĩ. Một người khác đang khoanh tay đưa lưng về phía camera nên không thể nhìn thấy biểu cảm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chút áp bách.
Ánh mắt Thẩm Phương Dục châm chọc nhìn Giang Tự, khẽ hỏi: "Cơm trưa tình yêu ăn ngon không?"
Giang Tự liếc mắt nhìn hắn.
"Không phải mới nãy ăn rất vui vẻ à? Sao giờ không nói gì?"
Giang Tự ấn ấn sóng mũi, sau đó buông tay ra nhìn Thẩm Phương Dục: "Cậu nổi điên cái gì vậy?"
"Hoá ra cậu vội vã muốn đi Mỹ làm phẫu thuật là vì muốn hẹn hò à?" Trên mặt Thẩm Phương Dục treo nụ cười nhưng giọng điệu lại không có ý tốt.
"Tôi đánh giá thấp cậu rồi Giang Tự."
Hắn dừng một chút, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi: "Cậu như vậy mà còn muốn kết hôn à?"
"Cậu có thái độ gì đây hả? Tra tấn bức cung à?" Ánh mắt Giang Tự cũng trở nên lạnh lùng.
"Tôi có cần phải tra tấn bức cung không?" Thẩm Phương Dục nghiến chặt hàm.
"Người ta cũng tới tận đây tìm cậu rồi, tiến triển nhanh nhỉ Giang Tự?"
Nụ cười của hắn giống như được vẽ lên mặt tường, không có một chút ấm áp, đáy mắt đầy vẻ châm chọc: "Sau này cậu tự trực ca đêm đi. Tôi cũng không phải Bồ Tát, có lòng tốt giúp cậu trực đêm không phải để cậu nghỉ ngơi dưỡng sức rồi mang con gái tôi đi hẹn hò với người khác vậy đâu."
"Thẩm Phương Dục." Giang Tự cũng nổi giận, anh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Thẩm Phương Dục.
"Tôi đã cho cậu đủ mặt mũi trước mặt người ngoài rồi, bây giờ cậu trút giận cái gì ở đây hả?"
Gianh Tự trực tiếp lướt qua Thẩm Phương Dục đi ra cửa, lúc đi ngang qua còn huých bả vai hắn một cái.
"Giang Tự!"
Thẩm Phương Dục ở phía sau cao giọng nói: "Cậu ăn cơm hẹn hò với người khác chẳng lẽ tôi không được nói hai câu à?" Hắn thu lại nụ cười, đá mạnh vào cái ghế bên cạnh cửa sổ.
"Mẹ nó cậu có lương tâm không hả?"
Giang Tự quay đầu lại chỉ vào CCTV trên đỉnh đầu hắn: "Phá hoại của công, cậu đợi đền tiền đi." Nói xong không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy, vẻ mặt vô cảm ấn nút đóng cửa thang máy lại.
Thẩm Phương Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera theo tay anh, camera theo dõi như bắt được ánh mắt hắn, một chút ánh sáng đỏ loé loé lên, tràn đầy đồng cảm và trìu mến.
Thẩm Phương Dục tức giận lại đá vào cái ghế nhỏ vô tội: "Đệch mẹ."
...
Mấy ngày liên tiếp, bầu không khí của khoa phụ sản của bệnh viện Tế Hoa đều vi diệu lạ thường.
Khoảng thời gian trước khó khăn lắm bác sĩ Giang với bác sĩ Thẩm mới hoà thuận được một chút, bây giờ mối quan hệ lại đóng băng lần nữa rồi. Chỉ cần hai người xuất hiện trong phòng làm việc cùng lúc là giống như mọi người đang bước vào băng thiên tuyết địa vậy, con muỗi nào xui xẻo bay vào cũng sẽ bị đóng băng ngay lập tức, khiến mọi người thoáng chốc im như ve sầu mùa đông không dám lên tiếng.
Cũng may bình thường hai người đều bận đến mức chân không chạm đất, thời gian ở cùng nhau không nhiều. Chẳng qua... Vu Tang nhìn thoáng qua Giang Tự, anh đã chuyển máy tính đến phòng làm việc số rồi... Thần tiên đánh nhau ruồi muỗi chết mà.
Phòng làm việc số là phòng làm việc của trưởng khoa, số là của phó trưởng khoa và bác sĩ điều trị. Mà phòng làm việc số chủ yếu là bác sĩ nội trú và đào tạo sinh, ngẫu nhiên cũng sẽ có thực tập sinh và nghiên cứu sinh tới đây. Học sinh đi theo Giang Tự gần như đều ở phòng số hết, mắt thấy thầy của mình dọn vào đây khiến đám học sinh mỗi ngày đều sống trong cảnh sợ bóng sợ gió, không dám hó hé gì.
"Tiểu Thiệu." Giang Tự vội vàng mở cửa ra. Phòng làm việc mới nãy còn đang thảo luận ầm ĩ nháy mắt lặng ngắt như tờ, cô gái bị điểm danh cứng người quay đầu lại, giơ tay: "Sao vậy ạ thầy Giang?"
"Cùng đi khám với tôi, tôi đợi em ở trước cửa tháng máy." Giang Tự nói xong lập tức đi về hướng thang máy, không đi vào phòng làm việc.
Thiệu Nhạc lập tức bật dậy như cái lò xo, thu dọn giấy bút đuổi theo. Cô mới ra khỏi cửa đã nghe được một câu xen lẫn ý cười: "Đi chậm một chút, coi chừng ngã."
Nếu là ngày thường, Thiệu Nhạc nghe được câu nói quan tâm như vậy sẽ rất cảm động. Nhưng lúc này, cô căn bản không dám nhúc nhích.
Thầy giáo của cô đang đứng ở trước cửa thang máy cách đây m, mà bên cạnh cô bây giờ là đối thủ một mất một còn của thầy mình. Vị này một là không tự biết mình, hai là muốn đi khiêu khích người ta. Bác sĩ Thẩm nghênh ngang đi theo cô tới trước mặt Giang Tự, đã biết rõ còn cố cúi đầu hỏi cô: "Tiểu Thiệu đi khám bệnh à?"
Giang Tự đang đứng trước mặt hắn mà hắn không hỏi anh, lại cố tình hỏi một đào tạo sinh nho nhỏ như cô.
Cả người Thiệu Nhạc đã tê rần.
Cô "vâng" một tiếng cực nhỏ, sau đó Thẩm Phương Dục lại hỏi: "À... hôm nay tôi cũng đi khám bệnh. Nếu bác sĩ Giang dạy không tốt thì em có thể sang bên chỗ tôi."
Giang Tự liếc Thẩm Phương Dục, lạnh lùng nói: "Nghe nói mấy hôm trước kiểm tra kiến thức, hai học sinh đứng cuối đều là học sinh của cậu. Đề nghị bác sĩ Thẩm vẫn nên chăm lo cho học sinh của mình thì hơn."
"Một bài trắc nghiệm nhỏ mà thôi." Thẩm Phương Dục phản bác.
"Sao bác sĩ Giang không nói tới cậu học trò xui xẻo bị gương mặt lạnh lùng của cậu doạ sợ, mém chút đã đánh rơi mô hình trong lúc kiểm tra thao tác phẫu thuật đi. Xem ra bác sĩ Giang vẫn muốn trở thành giáo viên hướng dẫn đáng sợ nhất khoa phụ sản năm nay rồi. Tiểu Thiệu à, em nhớ phải bỏ phiếu cho thầy em đó, giúp thầy em thực hiện được mơ ước đi."
"..." Thiệu Nhạc thầm nghĩ, cầu xin hai vị buông tha cho em, em chỉ là một bác sĩ nhỏ thôi.
Cuối cùng "Ting" một tiếng, thang máy đến rồi. Thiệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ký thác hy vọng vào thang máy. Dù sao thang máy ở khoa nội trú lúc nào cũng đông nghẹt người, đến lúc đó mỗi người một chỗ thì đôi oan gia này cũng sẽ bị tách ra thôi.
Quả nhiên cửa thang máy mở ra, vô số bác sĩ và người nhà bệnh nhân chen chúc xô đẩy nhau, cãi cọ ầm ĩ. Thiệu Nhạc bị đẩy vào một góc nhỏ, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên...
Bác sĩ Giang bị đẩy vào một bên thang máy, mà bác sĩ Thẩm gần như là mặt đối mặt kề sát vào anh.
Thiệu Nhạc đờ đẫn bịt tai, tâm như tro tàn bắt đầu mặc niệm: Đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau!
Giang Tự trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục gần như ôm anh vào trong ngực, nhấc chân muốn đá hắn. Người sau trực tiếp nương theo dòng người dùng chân kẹp chặt chân anh.
"Đừng nhúc nhích." Thẩm Phương Dục nói nhỏ bên tai Giang Tự.
Hơi thở ấm nóng quét qua vành tai có chút ngứa, Giang Tự mím môi nói với Thẩm Phương Dục: "Cách xa tôi ra chút."
"Tôi chỉ sợ con gái tôi bị chen đau thôi, ai thèm che chở cậu đâu." Thẩm Phương Dục cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.
"Cậu..."
"Tôi cái gì mà tôi?"
Giang Tự liếc hắn.
Thang máy mở ra lần nữa, một dòng người mới mạnh mẽ chen vào. Hai tay Thẩm Phương Dục đặt trên vai Giang Tự, giống như đang ôm anh vào trong lòng. Giang Tự ghét bỏ muốn giơ tay chống trên ngực hắn, nhưng thang máy chật phát sợ, tay anh mới giơ lên một nửa đã không nhúc nhích được nữa.
"Khụ..." Thẩm Phương Dục nghiêng đầu hắng giọng, nói nhỏ: "Cậu bỏ tay ra được không? Hay dời chỗ khác cũng được."
Giang Tự đột nhiên rút tay ra, thấy ánh mắt Thẩm Phương Dục mơ màng, anh nhịn không được "Đm" một tiếng, duỗi tay véo eo hắn: "Trong đầu cậu toàn rác rưởi gì không vậy hả?"
Thẩm Phương Dục bị nhéo đau, nhịn không được nói: "Mắc mớ gì tới tôi, không phải do tay cậu để tùm lum à?"
Giang Tự mặt không đổi sắc nghiêng đầu, cố nén lửa giận trong lòng. Anh im lặng nhìn số tầng lầu đếm ngược trên thang máy.
"Giang Tự." Hình như Thẩm Phương Dục đã phát hiện được chuyện gì thú vị, nhìn chằm chằm vành tai bởi vì Giang Tự nghiêng đầu mà rơi vào tầm mắt hắn.
"Tôi phát hiện trên vành tai cậu cũng có một nốt ruồi nè."
"Ồ.."
"Với cả tai cậu đỏ rồi."
"Biến!"
Cuối cùng thang máy cũng tới lầu , mặc dù Thiệu Nhạc nhìn thấy toàn bộ quá trình Giang Tự và Thẩm Phương Dục thì thầm cái gì đó, nhưng vẫn may là hai người đó biết chừng mực, không có đánh nhau ở trong thang máy.
Chỉ là...
Giang Tự đi ra ngoài ngay khi cửa thang máy mở ra, ỷ vào người cao chân dài mà đi mất trong nháy mắt. Thiệu Nhạc vội vàng đuổi theo anh, cô thấy Thẩm Phương Dục vui sướng nhàn nhã đi phía sau Giang Tự, tay đút trong túi quần, ánh mắt đầy ý cười khi thực hiện được gian kế.
"Thiệu Nhạc." Giang Tự đột nhiên nghiêng đầu hỏi Thiệu Nhạc đang đi theo.
"Lỗ tai tôi có đỏ không?"
Thiệu Nhạc khó hiểu: "Không có đỏ ạ."
Giang Tự hít sâu một hơi xoay người trừng mắt nhìn Thẩm Phương Dục. Người sau giống như đã sớm dự đoán được, hắn giơ tay làm động tác bắn súng. Chẳng qua chưa kịp bắn thì Giang Tự đã quay đầu lại rồi.
"Hôm nay sau khi khám bệnh xong, em làm đơn nộp cho ban hậu cần xin sửa chữa thang máy cho khu nội trú của chúng ta đi."
Thiệu Nhạc: "Dạ?"
"Nếu không đủ tiền thì cứ trừ vào lương của Thẩm Phương Dục." Giang Tự bước đi như gió.
"Em cứ nói là đề nghị của tôi."
Thiệu Nhạc: "..."
———
Bác sĩ Thẩm không trêu bác sĩ Giang là sống không nổi hay sao í