Hai vị bác sĩ sóng vai dựa vào đầu giường trong phòng ngủ, liên tục tìm thông tin về ca phẫu thuật của Albert trên mạng.
Đã ngày trôi qua kể từ ngày giải phẫu nhưng nước S vẫn không truyền ra bất kỳ tin tức nào. Bởi vì trước đó Albert livestream công khai khiến cho toàn cầu chú ý, thế nên hiện tại có rất nhiều người đang bàn tán về việc ca phẫu thuật thành công hay thất bại, người bệnh còn sống hay không. Thậm chí cuối cùng còn biến thành sự nghi ngờ với nước S.
Tin tức vẫn cứ lên men nhưng chính phủ nước S trước sau vẫn không một lần đáp lại các vấn đề liên quan. Mà bác sĩ Albert cũng xoá hết tất cả các tài khoản mạng xã hội, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Có người đồn đãi rằng bởi vì Albert làm xấu mặt quốc gia nên đã bị giam giữ. Cũng có người nói Albert không dám đối mặt với ca phẫu thuật thất bại nên đã trốn ra nước ngoài. Nhưng rốt cuộc ca phẫu thuật kia đã phát sinh tình huống gì thì người phát ngôn của nước S vẫn quyết tâm làm lơ yêu cầu giải thích của hội liên hiệp các bác sĩ toàn cầu, tuyệt không đề cập tới.
"Anh muốn đến nước S tìm Albert." Thẩm Phương Dục đặt máy tính bảng xuống, đột nhiên nói.
"Anh có thể tìm được anh ta không?" Giang Tự hỏi.
"Anh cũng không chắc. Nhưng lúc trước Albert có gửi một địa chỉ riêng tư cho anh, nói anh nếu rảnh thì có thể tìm anh ta bất cứ lúc nào. Nếu Albert không xuất ngoại thì có lẽ có hy vọng."
Từ khi Albert tuyên bố sẽ làm ca phẫu thuật này thì Thẩm Phương Dục vẫn luôn rất tích cực liên lạc trao đổi với anh ta.
Người tự cao đại khái thích nói chuyện với người khéo léo thông minh nhất. Thẩm Phương Dục lại rất giỏi dỗ người khác, nói chuyện không được mấy ngày là Albert đã nói Thẩm Phương Dục chính là tri kỷ của anh ta, cho dù bọn họ chỉ mới quen biết và trò chuyện sau hội thảo giao lưu ở Mỹ kia thôi.
Thậm chí lúc vui vẻ nhất, Albert còn tự đưa địa chỉ một căn biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô thành phố nước S cho Thẩm Phương Dục, hoan nghênh hắn đến thăm mọi lúc.
Từ sau khi ca phẫu thuật của anh ta xảy ra chuyện đến nay, Thẩm Phương Dục không liên lạc được với Albert nữa. Gửi mail cho anh cũng không ai trả lời, hỏi thăm những đồng nghiệp quen biết Albert khác cũng không nhận được tin tức gì. Thẩm Phương Dục nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định bay đến nước S một chuyến.
"Dù sao cũng phải thử một lần. Cho dù anh ta thật sự thất bại thì anh cũng phải biết vì sao anh ta thất bại. Rốt cuộc hôm đó đã phát sinh vấn đề gì." Thẩm Phương Dục nói với Giang Tự.
Tư liệu thành công có thể tham khảo được quá ít, bởi thế nên những tư liệu thất bại cũng cực kỳ quan trọng.
"Trước đó anh đã xin visa đi nước S rồi. Hôm hay anh có nói qua với trưởng khoa Thôi, cô biết anh đi tìm Albert thì duyệt cho anh nghỉ ngày." Hắn ôm vai Giang Tự: "Anh sẽ đi nhanh về nhanh nhé, được không em?"
Giang Tự hơi sửng sốt, bỗng nhiên anh muộn màng nhận ra một điều. Từ khi bọn họ dọn vào sống chung với nhau thì anh và Thẩm Phương Dục không có tách ra lâu đến vậy. Ngay cả khi đi Mỹ rồi gặp phải cướp có súng thì Thẩm Phương Dục cũng trở về trong vòng ngày thôi.
Giang Tự im lặng một lát, nói: "Em không sao. Nếu hết ngày mà anh vẫn không đợi được thì có muốn ở thêm ngày nửa tháng cũng không sao. Nếu bên trưởng khoa Thôi bên này có vấn đề gì thì em gánh giúp anh trước."
"Không sao đâu em. Trưởng khoa Thôi cũng có nói nếu không suôn sẻ thì duyệt cho anh nghỉ thêm mấy ngày nữa. Mà cùng lắm thì anh chịu bị trừ mấy ngày lương thôi, em đừng lo lắng quá nhé. Trễ nhất là ngày, anh chắc chắn sẽ về." Thẩm Phương Dục nhìn thẳng vào mắt Giang Tự hứa hẹn.
Giang Tự cụp mắt gật đầu, sau một lúc lâu anh mới nói: "Đặt vé rồi thì nói cho em biết, em đưa anh ra sân bay."
"Vé máy bay bay qua đó không nhiều, thời gian bay cũng không tốt nên để anh nhờ Chương Trừng đưa anh đi. Cơ thể em không thoải mái nên nếu không cần thiết thì đừng đi. Sân bay xa như vậy lái xe mệt lắm."
Giang Tự dựa vào sườn cổ hắn, nghe vậy thì nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
Nhưng không biết là vì lần xuất ngoại trước của Thẩm Phương Dục khiến anh sợ hãi, hay là vì ca phẫu thuật của Albert thất bại nên bất an, đã mấy ngày liền Giang Tự ngủ không ngon lắm.
Trời càng vào đông thì ban đêm cũng kéo dài hơn.
Ngày Thẩm Phương Dục bay, lúc hắn rời giường trời vẫn còn rất tối. Hắn đi rất khẽ, cả quần áo cũng cầm ra khỏi phòng ngủ mới thay.
Thẩm Phương Dục đã nói trước với Giang Tự rằng sáng hắn sẽ đi rất sớm cho kịp chuyến bay nên anh cứ ngủ đi không cần tiễn hắn. Nhưng khi Giang Tự sờ sang thấy giường trống thì anh vẫn bất giác tỉnh lại.
Anh mở to mắt, mặc áo khoác vào đuổi theo từ phòng ngủ ra, vừa lúc thấy Thẩm Phương Dục cầm vali hành lý chuẩn bị ra cửa.
Vì sợ ánh đèn ánh từ kẹt cửa vào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Giang Tự nên Thẩm Phương Dục cũng không bật đèn phòng khách.
Nắng sờm mờ mờ, phóng khách hơi tối. Hai người im lặng đứng đối diện dưới sắc trời trước bình minh, bóng của họ mơ hồ đan xen vào nhau trên mặt sàn.
Giang Tự vội chạy ra nên quần áo mặc rất qua loa, cả dép cũng mang ngược. Ánh sáng mờ ảo, quần áo lại mỏng khiến độ cong ở bụng nhìn rất rõ ràng.
Bầu trời trước bình minh rất yên tĩnh, không khí tươi mát. Một vài tia sáng từ ban công chiếu vào, thậm chí có thể nghe được vài tiếng chim hót réo rắt, nhẹ nhàng kích thích thần kinh nhạy cảm.
Vì thế người phải đi cuối cùng cũng nhịn không được buông vali hành lý, bước nhanh về trước vài bước ôm chặt người yêu vào lòng.
Giang Tự cũng hiếm khi không giục hắn.
Càng ôm nhau lại càng không muốn đi, vòng tay của người yêu là nơi khó cưỡng lại nhất.
Đáng tiếc thời gian không có nút tạm dừng, mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở chân trời phương đông.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần soi rõ căn nhà, khi bóng dáng của hai người dần trở nên rõ ràng thì Thẩm Phương Dục mới chậm rãi buông Giang Tự ra, khẽ nói bên tai anh: "Về ngủ thêm một lát đi em, anh phải đi rồi."
Giang Tự cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác đang mở rộng của Thẩm Phương Dục. Chẳng trách khi nãy anh luôn cảm thấy cơ thể của cả hai dán rất gần.
Giang Tự đứng ở huyền quan, cẩn thận giúp Thẩm Phương Dục cài từng cúc từng cúc trên áo khoác vào. Rồi anh vịn vai hắn, hơi nhón chân đặt một nụ hôn khẽ lên trán hắn.
"Đi đường bình an."
Thẩm Phương Dục mang theo câu nói "Đi đường bình an" vượt qua đại dương, mãi đến khi máy bay đáp xuống sân bay nước S thì trái tim hắn vẫn đang nóng hầm hập, giống như dung nham sắp phun trào.
Tuyết trắng nước S rơi trên đỉnh đầu hắn, Thẩm Phương Dục quấn chặt khăn quàng cổ đi thẳng đến bệnh viện Albert làm việc trước, nhưng lại nghe nói anh ta đã từ chức. Mà khi hắn hỏi thăm tình huống của người bệnh kia thì bệnh viện lại từ chối tiết lộ tin tức.
Thẩm Phương Dục ra khỏi bệnh viện, sau đó dựa theo địa chỉ trên giấy đi tìm căn biệt thự ở ngoại ô thành phố kia của Albert. Nhưng cửa biệt thự luôn đóng chặt, có kêu có gõ thế nào cũng không mở.
Thẩm Phương Dục đi dọc theo khu nhà hỏi thăm cả một ngày, cuối cùng cũng nhận được chút tin tức từ người làm vườn cho một căn biệt thự gần đó: "Hai hôm trước đã có người tới đây rồi."
Người làm vườn này mới đến bên này làm việc gần đây thôi, anh ta cũng không có để ý xem dáng vẻ chủ nhà đó ra sao nên hoàn toàn không biết người trước đó có phải chủ nhân của căn biệt thự đó không nữa.
Albert từng nói biệt thự ngoại ô thành phố là nơi anh ta dùng để nghỉ ngơi giao lưu với bạn bè dịp cuối tuần.
Nghe nói nhà của Albert trong thành phố đã bị phá hư đủ kiểu, trên tường cũng tràn ngập những lời nhục mạ chửi rủa anh ta.
Căn biệt thự ở ngoại ô thành phố này xem như còn may. Bởi vì Albert tới đây không nhiều lắm, hơn nữa vị trí cũng hẻo lánh, hàng xóm xung quanh hoàn toàn không biết rõ tên và mặt mũi của anh ta nên mới chưa bị ai phá hoại.
Mặc dù tin tức của người làm vườn không có giá trị lắm nhưng trước mắt thì đây là con đường duy nhất với Thẩm Phương Dục. Hắn hoặc không làm, còn đã làm thì phải làm tới cùng.
Thẩm Phương Dục trực tiếp thuê một căn phòng gần đó có thể quan sát được cửa lớn căn biệt thự kia, cả ngày lẫn đêm đều theo dõi tình huống bên đó.
Lúc Giang Tự đi ra ban công gọi điện thoại cho hắn thì hắn đang ngồi xổm gặm bánh mì canh chừng.
Vừa thấy Giang Tự hiện lên trên video là khoé môi hắn tự giác cong lên, giọng nói mang theo chút trêu đùa: "Trước kia em còn nói anh sao không đi đòi nợ đi, giờ anh thấy mình cũng không khác lắm đâu."
Giang Tự biết Thẩm Phương Dục đang cố chọc mình cười, anh "xuỳ" một tiếng cười khẽ. Nhưng khi nhìn thấy quầng thâm rõ ràng dưới mắt hắn thì anh không cười nổi nữa.
Thẩm Phương Dục lại không chút nào để ý, hắn lo cho Giang Tự trước: "Em có khoẻ không? Gần đây có gì khó chịu không em?"
Giang Tự không trả lời, anh dừng một chút bỗng hỏi: "Là anh gọi cho ba mẹ em hả?"
Ngày Thẩm Phương Dục đi, mẹ Giang vừa lúc gọi đến nói ông bà mới được nghỉ nên muốn đến thăm anh. Khi nãy anh mới ăn cơm chiều với cha mẹ xong, giờ hai vợ chồng già ở phòng khách xem TV, còn anh cố ý chạy ra ban công gọi video cho hắn.
Mặc dù trong điện thoại họ không nhắc tới Thẩm Phương Dục nhưng cha mẹ Giang biết rõ anh đang sống với hắn. Vậy mà sau khi cha mẹ Giang đến lại không hề bất ngờ khi không thấy Thẩm Phương Dục ở đây, thậm chí một câu cũng không hỏi tới.
Nghĩ đến cha mẹ Giang đến đúng lúc như vậy, Giang Tự đại khái cũng đoán được Thẩm Phương Dục đã nói gì đó rồi.
Quả nhiên, Thẩm Phương Dục "ừ" một tiếng rồi nói với Giang Tự: "Anh nói với ba mẹ em là anh có việc phải đi mấy ngày, nếu họ có rảnh thì đến chăm sóc em một chút."
"Em cũng chẳng phải trẻ con."
"Trong bụng em có trẻ con đấy thôi." Thẩm Phương Dục dỗ dành anh: "Em chăm sóc cho con bé thì cũng phải có người chăm sóc em chứ."
Hắn nói một hồi lại nửa đùa nửa mách lẻo: "Lúc gọi cho ba mẹ em, ba em mắng anh thiệt là lâu. Chú nói em còn đang mang thai mà sao anh còn đi nữa? Suýt chút là chụp cái mũ "tra nam" lên đầu anh luôn."
"Còn mẹ em... hình như dì biết chuyện của Albert nên vẫn luôn hỏi anh rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Người bệnh kia có phải đang gặp nguy hiểm không?"
Giang Tự quay đầu lại nhìn thoáng qua cha mẹ trong phòng khách, sau đó lại nhìn hàng ngàn ngọn đèn đang sáng bên ngoài ban công, im lặng một lát mới nói với Thẩm Phương Dục: "Bọn họ cũng mới mắng em xong."
"Mắng em?" Thẩm Phương Dục sửng sốt, đau lòng nói: "Biết vậy không mời họ đến đâu."
"Ba mẹ mắng em vì... em nói với họ hai chúng ta đang yêu đương."
Nghe Giang Tự nói xong Thẩm Phương Dục hoảng hốt một lát, bất ngờ nói: "Em... sao em lại nói lúc này?"
"Chỉ là nói chuyện một hồi sẵn họ nhắc tới nên em nói thôi. Bọn họ mắng em một hồi giờ cũng chấp nhận rồi." Thoạt nhìn Giang Tự rất bình tĩnh.
Có thể là do chuyện con trai đang mang thai quá mức gây sốc trước đó nên giờ anh nhắc đến chuyện có bạn trai thì cha mẹ Giang cũng không khó chấp nhận đến vậy.
"Ba mẹ nói muốn đãi anh ăn một bữa, anh về nhớ gọi cho họ đấy."
"Hồng Môn Yến hử?" Nghe được giọng điệu nhẹ nhàng của Giang Tự, trái tim mới treo lên của Thẩm Phương Dục cũng hạ xuống. Giọng nói cũng mang theo chút trêu ghẹo thoải mái.
"Có phải anh nên dẫn Trương Lương theo ăn cơm không?"
"Trương Lương thì không có, chỉ có một Giang Tự thôi." Giang Tự gác tay lên lan can bảo hộ, khi được khi không gõ nhẹ.
"Được rồi, vậy anh mang Giang Tự theo vậy."
Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự trong video đang nghiêm túc đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo con khẽ cào, khoé miệng kiềm không được cong lên: "Giang Tự chính là Trương Lương của anh. Anh còn mong mưu sĩ Giang thay anh chào hỏi ba mẹ anh một tiếng đấy."
"Ai là ba mẹ anh hả?"
Thẩm Phương Dục cười cười không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn thẳng anh
Giang Tự hơi quay đầu đi, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng mờ ảo, đột nhiên hỏi: "Chỗ anh có nhìn thấy mặt trăng không?"
"Ừ, nhìn thấy." Thẩm Phương Dục ngẩng đầu nhìn mặt trăng khuyết cong cong trên bầu trời.
"Ai cũng nói mặt trăng ở nước ngoài rất tròn, anh thấy cũng không tròn lắm đâu."
Chênh lệch tiếng đồng hồ nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ là một nơi nhìn thấy mặt trăng vừa ló và một nơi nhìn thấy mặt trăng sắp biến mất thôi.
Mà Giang Tự nghĩ, khoảng cách giữa anh và Thẩm Phương Dục có khi còn lớn hơn cả sự chênh lệch thời gian đó.
Ví dụ như ngay lúc này trong lòng anh chỉ nghĩ đến "Ngàn dặm cùng ngắm trăng", mà giáo sư Thẩm yêu nước thì lại thuận miệng trào phúng sự sính ngoại.
Vì vậy bác sĩ Giang đành phải bày tỏ tâm tư trong lòng mình một cách hàm súc hơn một chút: "Tối qua em nằm mơ thấy Tiếu Tiếu biết nói rồi, còn hỏi anh đi đâu nữa."
Thẩm Phương Dục bật cười, dù đã hiểu rõ nhưng vẫn trêu chọc anh: "Tiếu Tiếu còn biết báo mộng à? Em bảo con bé trực tiếp báo mộng cho anh đi, hỏi thẳng anh là được rồi."
Giang Tự mất hết kiên nhẫn liếc hắn một cái.
Thấy Giang Tự bị mình chọc cho sắp nổi điên, rốt cuộc Thẩm Phương Dục cũng đứng đắn lại, giọng nói mang theo ý cười khẽ nói: "Em để loa lên sát tai đi, anh có bí mật muốn nói với em này."
Giang Tự nửa tin nửa ngờ giơ loa điện thoại lên kề sát tai, sau đó nghe từ trong loa truyền đến một câu: "Anh cũng nhớ em.."
Bởi vì loa để rất gần nên mấy chữ này giống như đang được thì thầm bên tai anh, trầm thấp rõ ràng, mang theo một chút dịu dàng quyến luyến.
Tai Giang Tự nóng lên, tim cũng đập trật nửa nhịp. Anh muộn màng phát hiện Thẩm Phương Dục đã chọc thủng tâm tư của anh, một từ "cũng" mang theo chút trêu ghẹo dỗ dành chui vào trong đầu anh.
Vành tai càng lúc càng đỏ, Giang Tự vô cảm bỏ lại một câu "Em không có nhớ anh" sau đó dứt khoát cúp máy.
Thẩm Phương Dục bật cười cất điện thoại, cầm chai nước suối lên uống một ngụm rồi lại cắn một miếng bánh mì, ánh mắt dời khỏi vầng trăng nhìn sang biệt thự nhà Albert.
Nhưng vừa nhìn qua hắn đã chợt dừng lại.
Dưới sự che lấp của bóng đêm trước bình minh, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy vào biệt thự của Albert.
———
Tui đang thi cuối kỳ bà con ơi! Mới chạy deadline bài tập xong là tới thi luôn ó, đúng là bận muốn khùng
Với cả tui mới lụm được ngoại truyện miễn phí nữa mn ơi.
Trong đó có ngoại truyện về cp phụ sắp xuất hiện ở mấy chương sau. ngoại truyện câu hỏi chồng chồng. Cuối cùng là ngoại truyện giấc mơ của bác sĩ Thẩm nhá!
Số chương tăng lên thì dự là ngày hoàn lại kéo dài rồi. Liệu tui hoàn trong tháng này kịp không ta???