Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong tích tắc khi Trình Dịch An lôi bún thập cẩm cay ra, Sở Thanh vội nhào đến, "Anh tan làm thì cất công chạy đi mua à? Là quán ở bên công ty em đúng không?"

Trình Dịch An vào phòng bếp nhỏ cầm hai đôi đũa ra, "Anh đặt giao hàng cho người ta đưa đến bệnh viện, tan làm thì mang thẳng về luôn."

Bún thập cẩm cay mà Sở Thanh thích ăn cách bệnh viện những hai trạm xe, lái xe đi mua vào giờ cao điểm thì đúng là không tiện lắm.

"Chậc chậc chậc, em thấy có mà là anh thèm ấy?"

Hộp vừa mở ra là Trình Dịch An đã tự gắp một đũa rau xanh cho mình, áo khoác còn chẳng buồn cởi đã bắt đầu ăn, cũng không sợ mỡ bắn lên người.

Trình Dịch An không để ý đến cô, lại gắp thêm hai lá rau xanh bỏ vào miệng, "Để lâu quá là hết ăn được đấy." Rau xanh là anh tự gọi thêm, Sở Thanh ghét vị đắng của rau xanh nên chẳng bao giờ đụng vào.

"Chắc là ngày mai ông chủ về nhà ăn Tết rồi nhỉ? Vậy thì chẳng phải là một thời gian nữa em không được ăn à." Ông chủ của quán bán bún thập cẩm cay là người ngoài vùng, đến Tết thì hẳn là sẽ nghỉ ngơi thoải mái chứ không kinh doanh.

"Sau Nguyên Tiêu sẽ về." Lúc Trình Dịch An chuẩn bị đi thì có hỏi thăm, ông chủ bảo đến lúc sinh viên khai giảng sẽ kinh doanh lại, sợ bọn trẻ không được ăn.

Sở Thanh thở dài, gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng, "Tết ấy mà... Thức ăn ngoài hay chuyển phát nhanh cũng nghỉ hết trơn." Đây quả là một tin tức rất xấu đối với Sở Thanh. Cô còn nhớ hồi Tết năm ngoái đã phải tích trữ ba túi mì ăn liền lớn trong nhà, cứ đến tối là lại pha mì ăn rồi ngồi xem chiếu lại chương trình cuối năm.

"Mai đưa em ra ngoài chơi." Hôm nay Trình Dịch An đã trực xong ca cuối cùng của năm cũ, lần tiếp theo đến bệnh viện sẽ là vào đầu năm sau. Giờ thì vội vàng tranh thủ trước ba mươi Tết, đưa Sở Thanh ra ngoài mua sắm ít đồ.

Hôm qua anh nghe Trình Dịch Sênh nói Lê Tùng đã mua xong đống đồ ăn vặt đợt một rồi, bây giờ cũng sắp sửa gặm hết rồi.

"Vậy em mua Coca cola được không?" Sở Thanh cũng không ăn bún thập cẩm cay nữa mà ngẩng mặt lên dính sát lại gần Trình Dịch An, đôi mắt nháy nháy chớp chớp nhìn chằm chằm anh. Bình thường rất hiếm khi Trình Dịch An cho Sở Thanh uống Coca cola, nói là lượng đường quá cao, không tốt cho răng và xương.

"Có thể." Trình Dịch An nhả chữ vàng ngọc, "Nhưng chỉ được mua sáu lon."

Sở Thanh bắt đầu điểm danh liên tục, lại hỏi: "Vậy em được mua kem chứ? Mua hai que, à không, bốn que thôi được không..."

Sau khi nhận được sự đồng ý của Trình Dịch An rồi, Sở Thanh gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng Trình Dịch An, "Nào, thưởng cho anh đấy."

Mới rạng sáng ngày hôm sau, Sở Thanh đã bị Trình Dịch An đánh thức.

Người đứng trước cửa sổ rất nhẹ nhàng thoải mái mà mặc áo khoác da lên, cầm chìa khóa xe trong tay giục cô: "Dậy mau, đưa em đi siêu thị."

Sở Thanh dụi dụi mắt, kéo chăn lên đỉnh đầu, "Mới sáng sớm đã đi lượn siêu thị cái gì chứ..." Bình thường cô toàn đến đêm mới đi siêu thị, vừa đúng lúc có thể săn được bánh mì hoa quả giảm giá, còn có thể thuận tiện ăn bữa khuya xong rồi mới về nhà.

"Sáng sớm đồ mới tươi mới được." Trình Dịch An nói xong thì xốc chăn lên, mang theo vẻ uy hiếp nói, "Quá giờ là không đợi không đâu đấy."

"Anh cũng có mua trứng gà giảm giá gì đâu chứ, mới sáng sớm đã tranh quầy thu ngân với các ông các bà..." Sở Thanh lầu bầu lẩm bẩm phàn nàn, không thèm nghe lời anh nói, dù thế cô vẫn là bĩu môi đứng dậy.

"Vậy chúng ta đến Đằng Tiên Các nhé." Đây là một tiệm nổi danh ở Thành phố M, cách nơi Sở Thanh ở khoảng hai mươi phút ngồi tàu điện ngầm. Bình thường cô rất ít khi đến đó, bây giờ tìm được một vị tài xế miễn phí thì dĩ nhiên là không thể bỏ qua được rồi.

Trình Dịch An đặt áo khoác dê nhung lên đầu Sở Thanh, "Tối hôm qua đã đặt chỗ trước rồi, giờ em còn không đi là không có chỗ nữa đâu đấy."

Sở Thanh nghe xong thì hét chói tai nhảy xuống giường, mặc đại thêm một chiếc quần ngoài thể thao rộng rãi vào, rồi vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi lau mặt qua loa rồi, cô cầm điện thoại ra khỏi cửa. Cô mặc áo bánh mì phối với quần thể thao, hôm nay cả người cô toát ra một vẻ vô cùng nhàn nhã, mặc thùng thình chẳng khác gì mấy người phụ nữ có thai đến cơ sở chăm sóc sức khỏe mẹ và bé để kiểm tra. Vốn Sở Thanh còn định đi đôi dép bông ra ngoài, nhưng xem xét đến đôi giày Martin[1] mà Trình Dịch An đi thì cô lại vào phòng đổi sang một đôi bốt.

Đầu tiên, hai người họ lái xe nửa tiếng đồng hồ về phía Bắc của thành phố để ăn bữa sáng, sau đó lại lái xe đến siêu thị trung tâm mua đồ.

Hơn chín giờ sáng là vào lúc đông đúc nhất của các siêu thị lớn. Các ông các bà vội vàng đi mua thức ăn, ôm trẻ, dắt chó, người người ầm ĩ.

Sở Thanh vừa vào siêu thị thì dắt Trình Dịch An đi thẳng đến khu đồ ăn vặt. Thấy món gì là nhét hết vào trong xe đẩy, cũng coi như là thỏa mãn được sự tiếc nuối khi dịch vụ chuyển phát nhanh đã tạm ngừng hoạt động, không mua được đồ qua mạng.

Lúc đi ngang qua khu dép lê, Trình Dịch An đột nhiên nhìn thấy hàng dép lê tình nhân ở phía trên. Anh chỉ chỉ hai đôi dép lê kia, "Giống của em đúng không?"

"Đúng rồi! Anh là người đầu tiên đi nó đấy."

Trình Dịch An cau mày nghĩ nghĩ, anh nhớ mấy ngày ở nhà Sở Thanh anh đi dép lê dùng một lần, "Mấy hôm trước..."

Vừa nhắc đến chuyện này là Sở Thanh lại nổi quạu hết cả lên, vào đêm sau ba ngày trời Trình Dịch An không thèm trả lời tin nhắn thì đôi dép kia đã được cô đã quẳng đi rồi. "Đã nhắc đến đôi dép rồi, anh mau giải thích với em đi, sao lần ấy anh lại chiến tranh lạnh với em kinh khủng thế?" Chuyện này Sở Thanh vốn đã quên bẵng rồi, nào biết Trình Dịch An lại tự treo mình lên đầu họng súng.

"Không có gì." Trình Dịch An sờ mũi,kéo cô đi tiếp.

Sở Thanh thấy phản ứng kia là đã biết có chỗ sai sai rồi, cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hai tay bám víu lấy kệ hàng, chơi trò xỏ lá: "Anh mà không nói rõ ràng thì đêm ba mươi Tết này đừng hòng em ở lại." Cô thật sự rất tò mò, lần ấy mình đã làm gì mà chọc phải vị tổ tông này.

Trình Dịch An bất đắc dĩ kéo xe đẩy lùi về bên cạnh Sở Thanh, ở gần họ còn có mấy người khách khác nữa. Anh cúi đầu tiến sát lại gần Sở Thanh, xác định quanh đây không có ai chú ý đến thì mới khẽ hắng giọng một cái rồi nói nhỏ: "Em treo quần áo của nam giới ở nhà."

"Ừm?" Sở Thanh chớp mắt, "Nên anh nghĩ em có bạn trai?"

Trình Dịch An gật đầu, hai tay nắm chặt lấy tay cầm xe đẩy, khẽ li.ếm môi dưới.

"Anh... Điên đấy à?" Sở Thanh sự không ngờ đến lí do lại là thế này, thậm chí cô còn nghĩ là vì Trình Dịch An thấy nhà cô bừa quá, tất tiếc gì đó vứt lung ta lung tung, thấy cô lôi thôi thành ra tức giận.

"Vậy cái đầu nhỏ này của ngài sao lại quay vòng lại được thế? Sao sau đó anh lại biết em không có bạn trai?"

"Vòng bạn bè." Trình Dịch An thành thật khai báo.

"Nửa đêm nửa hôm anh đi lướt vòng bạn bè của em?" Sở Thanh lập tức nghĩ xem trong vòng bạn bè của mình có gì.

Trình Dịch An mặt mỏng, còn muốn cứu vãn chút mặt mũi cho mình, mạnh miệng nói: "Vô tình lướt thôi."

"Nếu không lướt thì anh định cá về nước, quên hết chuyện trên bờ với em đúng không?" Dựa theo tính tình của Trình Dịch An ấy à, biết cô có bạn trai rồi thì tuyệt đối sẽ không vượt ranh giới.

"Không lướt thì anh đã chuyển sang khoa phụ sản luôn rồi." Trình Dịch An nói xong thì mặt đỏ rần, kéo Sở Thanh đi về phía trước, "Không phải em bảo muốn ăn thạch à?"

"Chả phải anh bảo nó không lành mạnh à? Không đúng, anh đừng có mà đánh trống lảng!" Sở Thanh hơi kém bị thạch cho mang chạy, "Anh chuyển sang khoa phụ sản làm cái quái gì! Đồ bi.ến thái!"

"Ừm, anh bi.ến thái." Trình Dịch An thuận theo lời cô.

"Nhưng, nhưng em nghe nói thời nay nào còn có chuyện cho người khác vào cùng lúc sinh đâu?" Sở Thanh thuận miệng hỏi một câu, cô nhớ mấy ngày trước lúc lướt Weibo vừa đọc được.

Trình Dịch An nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, "Anh có thể vào chung với em."

"Ai muốn anh vào chung với em chứ." Sở Thanh lườm anh một cái, "Em chỉ nói thế thôi. Ba của đứa trẻ còn chưa chắc đã là anh, anh kích động quá thế làm gì?"

Trình Dịch An nghe xong về thì mặt đen sì, cả đoạn đường buồn bực không thèm đáp lời.

"Ôi, anh có ăn khoai tây chiên không?" Sở Thanh không mảy may nhận ra rằng anh đang tức giận, nói chuyện như thường với anh.

"Ừm."

"Cái kia thì sao? Bánh bích quy có nhân, ăn không?"

"Ừm."

...

Cả quãng đường còn lại Trình Dịch An giống như thể bị tắt tiếng vậy, xếp hàng tính tiền rồi xách đồ xuống tầng, không hề liếc Sở Thanh bên cạnh lấy một cái.

Mãi cho đến lúc ngồi lên xe rồi, Sở Thanh mới phát giác ra anh không được bình thường. Cẩn thận nhớ lại một lúc, cô mới chợt nhận ra được mình nói sai câu nào.

Lúc về đến nhà, Trình Dịch An vừa chuẩn bị xuống xe đã bị cô ngăn lại.

"Em sai rồi..." Sở Thanh méo miệng, đáng thương bám lấy cánh tay Trình Dịch An, "Em, tương lai con em chắc chắn sẽ mang họ Trình."

Trình Dịch An rút tay lại, yên lặng khởi động xe lại lần nữa rồi bật điều hòa lên.

"Anh tha thứ cho em đi mà, người ta nói Tết nhất rồi thì không được nổi giận." Hai tay Sở Thanh ôm lấy cánh tay phải của anh, lắc qua lắc lại. Thấy Trình Dịch An vẫn hết sức thờ ơ thì cô lại gác cằm đến bên vai anh.

Trình Dịch An vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không hề phản ứng lại chút nào.

"Đúng là em, em nhanh mồm nhanh miệng, không biết lựa lời mà nói. Sau này em sẽ nghĩ trước khi nói, đọc kĩ ba điều tự vấn bản thân![2] Em thề là không làm anh giận nữa đâu, hôn hôn một cái được không..." Sở Thanh sắp phát khóc đến nơi, miệng chu lên thật cao, đến mức có thể treo bình dầu lên được rồi.

[2] Gốc: 一日三省吾身 là "ngô nhật tam tỉnh ngô thân", tức ba điều tự vấn bản thân, gồm:

làm việc cho người ta đã hết mình chưa.làm bạn với người ta đã giữ chữ tín chưa.đã ôn lời thầy dạy chưa.

Trình Dịch An vẫn không chút lay động như cũ, giống như bị người ta phong ấn rồi vậy, ngồi ngay ngắn tại chỗ.

Sở Thanh không hạ nổi lửa giận trong lòng, cô buông lỏng tay rồi mở cửa xe chạy ra ngoài. Dịu dàng dỗ dành cả một lúc mà còn làm vẻ như thế, cô không tài nào hầu hạ nổi.

Selfish(ích kỉ).

Thấy Sở Thanh ngậm đắng nuốt cay chạy đi mất, lúc này Trình Dịch An mới bắt đầu luống cuống. Anh vội vàng xuống xe đuổi theo cô, trong tay còn xách theo ba cái túi lớn nên vô cùng vướng víu. Chờ đến lúc đuổi kịp thì Sở Thanh đã vào phòng rồi, Trình Dịch An đặt đồ ăn vặt vào phòng khách rồi co chân co cẳng chạy về phía cửa sổ.

Lúc anh chạy đến cửa sổ thì cũng đúng lúc Sở Thanh đang đóng cửa sổ lại.

Một tay Trình Dịch An víu lấy cửa sổ, sau đó cửa sổ đóng sập mạnh xuống, anh đứng tại chỗ ôm tay cau mày, "Au..."

Sở Thanh nghe thấy tiếng anh kêu lên thì vội vàng mở cửa sổ. Thừa dịp cô mở cửa sổ ra, người nào đó đang đứng ôm tay ở ngoài cửa sổ vèo một cái chui vào trong. Vẻ mặt anh hết sức bình thường, tay cũng không gãy. Lúc này Sở Thanh mới vỡ lẽ là Trình Dịch An đang lừa cô, cô ngồi trên giường đưa lưng về phía Trình Dịch An, cúi đầu thầm khóc.

"Được rồi..." Trình Dịch An thấy cô khóc thì trong lòng hơi nóng lên. Vốn muốn chọc chơi cô chút để chữa cái tật xấu không biết lựa lời mà nói, nào ngờ là chọc giận người ta.

"Là anh không tốt, em đừng giận." Trình Dịch An đưa tay lau nước mắt cho Sở Thanh rồi ôm người đặt lên đùi mình, "Không khóc nữa, mỹ phẩm dưỡng da trôi hết rồi kìa."

Sở Thanh cúi đầu không nhìn anh, khóc đến mức thở không ra hơi.

"Sắp sang năm mới rồi, không nên khóc." Trình Dịch An cúi đầu hôn cô, hôn một đường thẳng từ mi tâm xuống đến cằm, "Được rồi, không khóc, chảy nhiều nước mặt vậy lãng phí giấy lắm đấy..."

"Anh, anh nói đi, sau này con không mang họ Trình có được không!" Sở Thanh thút tha thút thít, bắt đầu tỏ vẻ đanh đá.

Trình Dịch An thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh, vội nói: "Được, con theo họ em."

"Không thích..." Sở Thanh uất ức lau nước mắt.

"Được, không thích thì không thích. Vậy em nói nó mang họ gì thì nó mang họ đó, họ Ma, họ Hỏa, họ Mạo[3], họ Khoai Tây Chiên, được hết."

[3] Từ "bún thập cẩm cay" còn có tên là Malatang, lão Trình đang tách từng chữ trong cụm đó ra))))))))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio