Lục Tĩnh Hy cũng nghe được cuộc hội thoại của ba anh và anh, thậm chí cô còn nghe rất rõ anh nhắc đến Chu Lạc Hy? Anh có thể vì cô ấy bỏ mặt cô đứng giữa tất cả mọi người dưới ánh mắt dèm pha.
Vũ Thần anh thật sự quá tàn nhẫn rồi, niềm tin cuối cùng em dành cho anh nó thật sự vỡ rồi không còn gì nữa cả, một chút cũng không còn nữa.
Ba mẹ Lục thương con không dám lên tiếng.
Nam Phong Vũ lúc này máu sắp lên đến não rồi, Mạc Vũ Thần chết tiệt, anh nhất định không bỏ qua cho cậu ta.
Tất cả khách khứa đến đều nhìn cô bằng đôi mắt đáng thương, bọn họ thật sự nghĩ cô là kẻ bị ruồng bỏ mất rồi.
Ba mẹ anh tức giận nhưng vẫn bình tĩnh tiễn khách khứa ra về tron sự tiếc nuối.
“ Tĩnh Hy! ” mẹ cô nắm lấy tay cô khẽ gọi.
Tĩnh Hy nhìn bà với ánh mắt không hề chất chứa bất kỳ cảm xúc gì, nắm lại tay bà mà trấn an “ Đừng lo không sao đâu, ba mẹ về nhà nghĩ ngơi trước đi, ngày mai con sẽ về ”.
“ Đúng đó, anh chị yên tâm đợi thằng nhóc đó về tôi nhất định đòi lại công bằng cho Tĩnh Hy.
Anh chị về nghĩ ngơi sớm đi ngày mai chúng ta nói chuyện ” Ba mẹ anh cũng lên tiếng trấn an ba mẹ cô.
Ba mẹ cô nhìn thấy cô trông bình thản, cô mỉm cười gật đầu trấn an ông bà, sau đó ra cổng tiễn ông bà vào xe, bà nội anh cũng được đưa về nhà vì sợ bà ở lại sẽ tức giận mà tái phát bệnh.
mọi người về hết lúc này Lục Tĩnh Hy mới quay lại phòng khách nhà chính.
Ba mẹ anh cũng áy náy nhìn cô, tất cả mọi người đều tức giận mà đợi anh về, mặt mũi Mạc Gia bị Mạc Vũ Thần phá nát hết rồi.
Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên cũng ở lại.
Từ nãy đến giờ Lục Tĩnh Hy vẫn không nói ra bất kỳ câu nào, ánh mắt cô nhìn mọi thứ trở nên nhạt nhoà, cô cuối cùng vẫn là đánh cược thua, mãi mãi cũng không thể thắng nổi một Chu Lạc Hy đã cứu mạng anh, xem như chúng ta có duyên không phận vậy.
Chính vì bản thân cố chấp, nên mới nhận lại kết cục của ngày hôm nay.
Mọi người nhìn cô chẳng ai dám lên tiếng, trông Tĩnh Hy bình thản đến lạ.
Mạc Vũ Thần đợi đến khi Chu Lạc Hy không sao mới chịu lái xe về, lúc này đã là một giờ sáng rồi, anh suýt nữa đã bị Chu Lạc Hy giữ lại, cũng may bác sĩ tiêm cho cô ta viên thuốc an thần nên đã thiếp đi.
Lúc này anh gấp gáp chạy vào nhà, anh đứng trước cửa nhìn thấy sắc mặt của Lục Tĩnh Hy không hề thay đổi cô nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt.
Mạc Vũ Thần thấy cô như là đang đợi anh về, ở đây còn có ba mẹ anh, Nam Phong Vũ và Mộ Tử Hiên.
“ Ba mẹ! Tĩnh Hy ” Mạc Vũ Thần nhìn tất cả mọi người khẽ gọi.
Ba anh tức giận ném cả tách ra xuống nền nhà vỡ tan tành “ Thằng nghiệt súc, mày về làm gì? Sao mày không ở với nó luôn đi, tao tưởng mày quên cái nhà họ Mạc này rồi chứ ” lần đầu tiên ba anh tức giận đến mức này.
Mạc Vũ Thần liền lên tiếng, ánh mắt nhìn Lục Tĩnh Hy đang ngồi trên sofa tĩnh lặng “ Ba à, tự sát là tự sát đó, con không thể không cứu ”.
“ Vậy còn Tĩnh Hy? Mày xem con bé là cái gì hả, cả buổi tối hôm nay nó biến thành trò cười của thiên hạ rồi đó mày có biết không? ” Ba anh đưng bật dậy quát.
“ Bác trai, bác gái! Đừng trách anh ấy ” Lục Tĩnh Hy lúc này chậm rãi đứng dậy, cô nhìn ba mẹ anh nhẹ nhàng mà lên tiếng.
Nhưng bác trai? bác gái? Tĩnh Hy đổi cách xưng hô rồi, ba mẹ anh nhìn cô.
Cả đời này bọn họ chỉ chấp nhận Tĩnh Hy làm con dâu ngoài ra đừng ai mong đợi có thể bước vào cái nhà này.
Mạc Vũ Thần lúc này mới bất an nhìn cô, cô càng bình tĩnh anh càng gấp gáp “ Tĩnh Hy! Anh...!”.
Lục Tĩnh Hy nhẹ nhàng nâng váy đi đến trước mặt anh, cô không trách, không mắng, không giận giữ làm ầm lên, mà lại rất nhẹ nhàng nói chuyện.
“ Vũ Thần! Em không phải không biết anh và cô ấy thế nào, nhưng em lựa chọn tin tưởng anh, lựa chọn đánh cược, em biết cô ấy cứu anh một mạng, em cũng biết cô ấy và anh yêu nhau, em biết tất cả mọi thứ chỉ là em không muốn nói đến, như vậy có phải anh liền cho rằng em không biết gì, dễ dàng biến thành kẻ thay thế không? Mạc Vũ Thần chúng ta dừng lại đi, trả tự do cho nhau.
” lời nói của cô mang theo sự thất vọng, mang theo sự tổn thương, mang theo sự cam chịu.
Mạc Vũ Thần nghe cô nói liền hoảng hốt nắm lấy tay cô mà kéo cô ôm vào lòng, anh không muốn dừng lại thật sự không muốn “ Tĩnh Hy! Anh không đồng ý ”.
Lục Tĩnh Hy không động đậy, mặc cho anh ôm cô, cô vẫn rất bình tĩnh mà lên tiếng nói tiếp “ Anh lấy tư cách gì không đồng ý? Em không muốn tiếp tục nữa, em thật sự rất mệt, anh nghĩ em mạnh mẽ đến mức không biết đau lòng sao Vũ Thần? Anh có biết cảm giác bị mọi người nhìn bằng ánh mắt thương hại là thế nào không? ”
Lời nói của cô như xát muối vào tim Vũ Thần, đau đến mức không diễn tả nổi “ Tĩnh Hy! Anh là vị hôn phu của em.
Anh xin lỗi nhưng anh không đồng ý chuyện dừng lại đâu ” làm sao mà anh đồng ý được chứ, anh nhất định không để cô rời xa anh.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra khỏi người mình mỉm cười, ánh mắt đầy sự thất vọng “ Lễ đính hôn hôm nay anh có đến sao? Anh không đến thì sao là vị hôn phu của em? Mạc Vũ Thần em mệt rồi em không muốn nói tiếp nữa, chúng ta cứ trả tự do cho nhau đi, anh làm Mạc Tổng cao cao tại thượng nhiều người muốn, em vẫn làm một bác sĩ bình thường, chúng ta sau này không liên quan đến nhau nữa...!”.
Mạc Vũ Thần liên tục lắc đầu, anh không muốn, thật sự không muốn, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thê này đâu “ Dù em có nói gì thì anh cũng không chấp nhận đâu ”.
“ Bác trai, bác gái! Con xin lỗi, xem ra không thể làm con dâu của hai bác rồi, mong hai bác thứ lỗi.
Chuyện hủy hôn con sẽ nói với ba mẹ ngày mai sẽ đến đây bàn chuyện hủy hôn ạ, bây giờ con xin phép về trước ” Lục Tĩnh Hy xoay người cúi đầu nói với ba mẹ anh.
Ba mẹ anh dù thương cô nhưng lần này là do con trai họ sai, họ không thể ép Lục Tĩnh Hy chấp nhận được “ Tĩnh Hy! Dù không là con dâu nhưng bọn ta vẫn sẽ xem con là con cái trong nhà, thật sự xin lỗi con đều là do ta không biết dạy nó ”
Cánh tay Lục Tĩnh Hy bị Mạc Vũ Thần kéo mạnh, ánh mắt của anh như nổi lên lửa giận, khiến Lục Tĩnh Hy suýt nữa trật chân vấp ngã.
Cô nhìn anh ánh mắt trở nên xa lạ vô cùng.
“ Anh nói anh không đồng ý em không nghe rõ sao hả? ” Mạc Vũ Thần rống lên như con thú bị thương.
“ Mạc Vũ Thần! Con định làm loạn sao? Tĩnh Hy con bé cả buổi tối phải đổi mặt biết bao nhiêu chuyện đủ mệt rồi, để con bé về nghĩ ngơi đi ” Mẹ anh lúc này cũng tức giận mà nói.
Mạc Vũ Thần lúc này mới chịu dịu đi “ Anh đưa em về ”
“ Không cần ” Lục Tĩnh Hy gạt thẳng tay anh ra khỏi người mình.
Lục Tĩnh Hy bước ngang qua anh Nam Phong Vũ cũng rời đi theo sau cô “ Anh đưa em về ”.
“ Cảm ơn anh ” cô gật đầu mỉm cười với Nam Phong Vũ.
Mộ Tử Hiên đi ngang anh chỉ vỗ vào vai sau đó lắc đầu.
Lần này Mạc Vũ Thần sai quá sai rồi, bọn anh không thể nói giúp cậu ta được, hôm nay một mình Tĩnh Hy đã đối mặt với bao nhiêu sự dèm pha.
Ba mẹ anh cũng lắc đầu rồi bước về phòng.
Chỉ có Mạc Vũ Thần là mệt mỏi, bất lực, đau lòng mà đứng trơ ra đó, anh mất cô rồi? Thật sự mất rồi sao? Lần này anh sai rồi, anh phải làm sao đây?.