Trình Phó Vũ giống như già nua đi rất nhiều, trước đây đều là vui tươi hớn hở, hiện tại lại là gương mặt giận dữ, ông thấy Trình Hiểu Cát tiến vào: “Tiểu Cát, con cũng đã biết?”
Trình Hiểu Cát nhẹ nhàng gật gật đầu, đi qua dựa gần chỗ ông đứng, “Ba, mặc kệ đưa ra quyết định gì, con cũng ủng hộ ba".
Trình Phó Vũ nhìn Trình Hiểu Cát, trong lòng hơi chút vui mừng chút, ngược lại nhìn về phía Tần Uyển Nhàn, ông lại tức giận, lớn tiếng hỏi: “Tần Uyển Nhàn,cuối cùng tôi giúp ai nuôi con?”
Tần Uyển Nhàn cũng không khóc, lạnh lùng nói: “Trình Phó Vũ! Ông là cái đồ độc ác không có lương tâm! Tiểu Diệp là con của ông sinh ra! Nó chính là con của ông!”
Trình Phó Vũ tức giận đến phát run, “ Đã đến lúc này! Bà còn muốn gạt tôi?”
Tần Uyển Nhàn: “Tôi lừa ông cái gì? Ông sở hữu bất động sản, đều đăng ký ở dưới danh nghĩa con gái ruột của ông, ông tổn thất cái gì?”
Trình Hiểu Cát đã có chút hiểu ra, vì cái gì bà ta liều mạng tuổi già nguy hiểm, cũng muốn vì ba cô sinh đứa con trai, nếu không có con trai, một phân tiền bà ta cũng không được chia đến! Kỳ thật ba cô đã có chút dao động, khoảng thời gian trước không phải muốn đem chỗ ở hiện tại của cô cho bà ta sao? Nhưng ai bảo cố tình bà ta lại chọn căn phòng cô có tình cảm nhất cơ, nếu là phòng khác thì chỉ cần bà ta thích là được, cô thật sự đúng là sẽ không tranh giành với bọn họ.
Trình Phó Vũ: “Được, lúc trước bà nói, cái gì cũng không cầu xin tôi! Không nghĩ tới lại có sắc mặt như này!”
Tần Uyển Nhàn tức quá hóa cười, quát: “Trình Phó Vũ, ông cũng không tự soi gương nhìn lại bản thân mình đi, người đã một bó tuổi rồi, thật đúng là cho rằng bản thân có thể sinh ra con trai?”
Làm trò trước mặt tiểu bối, còn Tần Uyển Nhàn luôn luôn khom lưng cúi đầu lại nói với ông như vậy, ông còn chưa bao giờ chịu quá loại tức giận này, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thẳng tắp ngã xuống.
Trình Hiểu Cát cùng Lục Nhất Phương vội vàng đem ông nâng dậy, đỡ tới trên giường nằm, Lục Nhất Phương kiểm tra rồi nói: “Chú đây là phát hỏa công tâm, tức giận, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”
Tần Uyển Nhàn thấy ông tức giận ngất đi, cũng có chút hoảng loạn, Tần Nhu vỗ vỗ tay bà ta, ý bảo bà ta bình tĩnh đôi mắt cô ta lại nhìn chằm chằm Lục Nhất Phương không bỏ, cô ta không tin, chuyện này vô duyên vô cớ bị phát hiện như vậy.
Trình Hiểu Cát nói với Lục Nhất Phương: “Lục Nhất Phương, cảm ơn anh!”
Lục Nhất Phương: “Chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Trình Hiểu Cát lại đối với mẹ con Tần Uyển Nhàn nói: “ Dì Tần, tình trạng ba dì cũng thấy được, phiền mấy người tránh một chút trước đã, con nghĩ ba tỉnh lại không muốn nhìn thấy mấy người.”
Tần Uyển Nhàn lúc này xé xuống lớp ngụy trang của bà ta, đối với Trình Hiểu Cát hung tợn nói: “Trình Hiểu Cát, tôi cùng ba cô là vợ chồng hợp pháp, ông ấy bị bệnh, tôi không chăm sóc ông ấy, ai sẽ chăm sóc?”
Trình Hiểu Cát: “Chờ ba tôi tỉnh lại, ba muốn ai chăm sóc thì người đó sẽ chăm sóc! Hiện tại mời bà đi ra ngoài!”
Tần Uyển Nhàn vẫn ăn vạ không đi, Lục Nhất Phương nói: “Dì Tần, tiểu Diệp đang ngoài, dì phải đi trông con trẻ con thì tốt hơn, nơi này có Tiểu Cát, sẽ không có việc gì.”
Tuy rằng Lục Nhất Phương đang thương lượng, lại không cho bà ta cái cớ để từ chối, Tần Nhu nhìn qua ánh mắt kia, lúc anh đang cảnh cáo cô ta không được loạn truyền ảnh chụp, chính là ánh mắt này.
Trong lòng cô ta e ngại, lôi kéo ống tay áo Tần Uyển Nhàn, nói: “Mẹ, chúng ta đi xem em trai đi.”
Tần Uyển Nhàn thấy Tần Nhu có chuyện cùng bà ta nói, quay đầu trừng mắt nhìn Trình Hiểu Cát cùng Lục Nhất Phương một cái, tức giận vội vàng đi ra ngoài.
Trình Hiểu Cát thấy ánh mắt Tần Nhu nhìn Lục Nhất Phương rất kỳ quái, hỏi: “Ánh mắt Tần Nhu nhìn anh cứ kỳ kỳ sao ấy? Hình như là sợ anh lắm ý, anh đã làm gì nó à?”
Lục Nhất Phương liếc mắt một cái nhìn cô, “Anh có thể làm cái gì? Anh cũng không quen biết mà.”
Trình Hiểu Cát nghĩ nghĩ, cũng đúng, quả thật bọn họ vác tám gậy tre cũng đánh không được. Cô nhìn Trình Phó Vũ đang hôn mê, lo lắng nói: “Anh nói xem, nên làm cái gì bây giờ? Tôi thật sự sợ cơ thể của ba không chịu nổi.”
Lục Nhất Phương an ủi nói: “Đừng lo lắng, cơ thể chú luôn luôn tốt, không thành vấn đề, tin tưởng chú có thể giải quyết, chúng ta phải làm chính là luôn ở bên cạnh ủng hộ cho chú.”
Tuy rằng lời Lục Nhất Phương nói, đều không có chút ý nghĩa thực tế nào, nhưng vẫn để cho trong lòng Trình Hiểu Cát yên ổn không ít, giống như, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Lục Nhất Phương ở bên cạnh, cô sẽ dám đối mặt.
Qua nửa giờ, Trình Phó Vũ tỉnh lại, Lục Nhất Phương thấy thế nói: “Chú, chú đã tỉnh, cháu đến văn phòng một chuyến, lát nữa sẽ qua đây.”
Trình Phó Vũ gật gật đầu, “Nhất Phương, mấy ngày nay, thật là phiền toái cho cháu rồi.”
“Không có gì đâu ạ, chú phải nghỉ ngơi cho thật tốt, cháu đi trước.” Lục Nhất Phương nói xong liền đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, tương đối lặng im một lúc, vẫn là Trình Phó Vũ mở miệng nói trước: “Tiểu Cát, ba rất xin lỗi mẹ của con!”
Trình Hiểu Cát nhìn ba không còn trẻ, cũng rất chua xót, cô nói: “Con đã từng có đoạn thời gian rất hận ba, hận ba vào lúc mẹ mới qua đời không đến một năm, đã tìm người mới, không đáng cho mẹ. Nhưng hiện tại nhìn ba như vậy, con lại cảm thấy ba như thế nào cũng được, chỉ cần ba khỏe mạnh bình an,con tin mẹ ở trên trời, cũng hy vọng ba sống phải vui vẻ.”
Trình Phó Vũ còn tưởng rằng con gái sẽ trách cứ ông, thấy con gái hiểu chuyện như vậy, nói ra lời tri kỷ như vậy, cuối cùng ông không nhịn được, vài giọt nước mắt chảy xuống, “Tiểu Cát, con yên tâm, ba biết nên làm như thế nào.”
Trình Hiểu Cát thấy Trình Phó Vũ rơi lệ, cô cũng rơi nước mắt không ngừng, "Dạ, mặc kệ ba đưa ra quyết định gì, con đều ủng hộ ba.”
Cha con hai người lấp đầy khoảng trống trong tim bao nhiêu năm nay, nói ra rất nhiều điều chất chứa trong lòng bao lâu nay.
Lúc Tần Uyển Nhàn tới nhìn thấy cảnh tượng cha con hài hòa như vậy. Trình Phó Vũ thấy bà ta tới, nhìn bà ta một cái, cũng không nói lời nào, cuối cùng thở dài, nói: “Uyển Nhàn, đến cuối cùng chuyện này là như thế nào, tôi cũng không muốn tra cứu kĩ nữa, chẳng qua những ngày sau khẳng định chúng ta không thể sống với nhau được nữa.”
Sắc mặt Tần Uyển Nhàn trắng bệch, mắng: “Trình Phó Vũ, tôi nói cho ông biết, đừng có mơ là sẽ buông bỏ tôi đơn giản dễ dàng như vậy, tôi không bao giờ ly hôn!”