Sáng hôm sau Hàn Như tỉnh Lương Hải đã dạy, vệ sinh xong xuống tầng anh đang uống cafe.
“Ông xã em muốn ăn mì.
”
Hàn Như vừa đi vừa nói nghĩ đến sợi mì vàng óng cô đã thèm không chịu nổi.
Lương Hải cũng chiều theo cô đứng dậy lấu mì, hôm nay Hàn Như cảm thấy Lương Hải có chút kỳ lạ.
“Anh sao vậy.
”
Lương Hải không nói gì chỉ nhàn nhạt vuốt tóc cô, nấu mì song Lương Hải đưa cho Hàn Như cốc sữa nói cô ăn mì song hãng uống.
Hàn Như từ lúc mang bầu lúc nào cũng thèm sữa cô có thể không ăn gì uống sữa cả ngày nhưng hôm nay vừa ngửi thấy mùi sữa đã muốn nôn, sợ Lương Hải lại lo lắng Hàn Như nén ra ngoài đổ sữa ra bát cho mèo con.
Cô ngồi một lúc muốn nhìn mèo con sau khi uống hết cốc sữa đầy sẽ như thế nào có lo đến không đi được hay không.
“Ông xã ……ông xã.
”
Hàn Như sợ hãi đứng không vững nhìn con mèo sau khi uống sữa lăn đùng ra sân không động đậy.
khoan đã cốc sữa là anh đưa cho cô tiến lại gần con mèo không có biểu hiện như trúng độc chỉ giống như đang ngủ.
Hàn Như cầm cốc đi vào coi như không có chuyện gì, Lương Hải vẫn ngồi đọc báo thi thoảng lại nhìn qua chỗ cô.
“Em ăn song rồi.
”
Hàn Như vừa nói vừa ngồi cạnh Lương Hải tựa đầu vào vai anh, ngồi một lúc Hàn Như ngáp hai cái sau đó nhắm mắt lại chờ đợi.
Đúng như cô dự đoán thấy Hàn Như không có động tĩnh gì Lương Hải gọi cô một hai câu sau đó gọi điện thoại.
Lương Hải bế Hàn Như vào xe đưa cô đến bệnh viện, Hàn Như nhắm mắt nhưng cảm nhận rất rõ mùi thuốc khử trùng.
“Viện Trưởng.
”
Vị bác sĩ nhìn Lương Hải có chút ái ngại.
“Viện trưởng cô ấy sau khi tỉnh lại biết đứa bé không còn chỉ sợ sẽ có chuyện không hay.
”
Lương Hải không phải không nghĩ tới sau khi cô biết nhất định sẽ hận anh, không sao cô hận anh cũng được ghét anh cũng được nhưng anh không thể nhìn cô gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
“Không sao lúc cô ấy tỉnh lại tôi sẽ ở cùng cô ấy.
”
Hàn Như không ngủ những gì anh nói cô đều nghe thấy, ôm lấy cổ Lương Hải giọng nói lạnh nhạt.
“Ồ ông xã anh định đưa em đến viện làm gì mà lúc tỉnh không thể làm.
”
Lương Hải sững người suýt nữa thì làm Hàn Như rơi xuống đất.
“Bỏ xuống mau.
”
Hàn Như đứng xuống liếc mắt về vị bác sĩ đang đứng gần cửa nhàn nhạt nói.
“Cô là bác sĩ của bệnh viên A phải không, làm phẫu thuật loại bỏ thai nhi không có sự đồng ý của người mẹ hoặc người giám hộ của bệnh nhân là giết người là phạm pháp cô biết không.
”
Vị bác sĩ có chút khó hiểu nhìn về Lương Hải, Hàn Như cười nhẹ.
“Quên chưa nói với cô bọn tôi chưa đăng ký viện trưởng Lương không phải người giám hộ của tôi.
”
Hàn Như giải quyết song bác sĩ mới quay lại nhìn Lương Hải.
“Còn anh nói đi.
”
Lương Hải rót cho Hàn Như cốc nước không biện minh cũng không giải thích chỉ bình tĩnh nhìn cô.
“Anh không thể mất em.
”
Hàn Như đau lòng nhìn Lương Hải, mấy ngày nay anh gầy đi trông thấy lúc nào cũng thất thần.
“Lương Hải em nói rồi chưa chắc em sẽ có nguy hiểm mà.
”
“Em nói dối anh đọc cả rồi đến ảnh em cũng đã chọn.
”
Lương Hải nói rồi quỳ xuống trước mặt Hàn Như vừa khóc vừa nhìn cô.
“Coi như anh xin em trừng phạt anh thế nào cũng được nhưng đừng bỏ anh,”
Hàn Như nhìn Lương Hải Như vậy đau lòng không thôi cô yêu anh cũng yêu đứa con này, bọn họ đã lỡ mất hai lần rồi lần này cô nhất định phải sinh.
“Em xin lỗi từ bây giờ có gì em sẽ nói thật với anh được không, Lương Hải nếu như thật sự là ác tính thì dù em có phẫu thuật cũng sống không quá ba tháng, còn nếu là u lành thì dù em không phẫu thuật vài tháng cũng sẽ không có gì đáng ngại.
”
Hàn Như lau nước mắt cho Lương Hải tựa đầu vào vai anh, hai mắt cũng đẫm lệ cô sợ nếu cô thật sự có mệnh hệ gì thì Lương Hải sẽ không thể đi tiếp.
Lương hải đỡ Hàn Như để cô ngồi lên ghế, không nói gì chỉ ôm lấy cô.
.