Trần Thương nhìn Tỉnh Nhiên cùng Vương Khiêm, nói:
- Chuẩn bị buộc garô mạch máu, lấy cây thép ra, nghe theo sắp xếp của tôi!
Hai người trầm giọng gật đầu.
Quá trình này nhất định phải chú ý cẩn thận tiến hành, thép vẫn không phải inox, phía trên có những khe rãnh khác biệt với kết cấu của thép thông thường, đối với những cơ quan nội tạng vô cùng mảnh mai mà nói, chính là một sức ép lớn!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhất phải lấy cây thép dài hơn nửa thước này ra, nếu không vết thương sẽ nặng thêm!
Cái này cần một đôi tay vô cùng trầm ổn!
Một đôi tay kiên cường và hữu lực!
Trần Thương cần răng, nhìn Tỉnh Nhiên:
- Cẩn thận một chút, không cần phải gấp!
Quay người nói với Vương Khiêm, Trương Tuyết:
- Cầm máu!
Bông cầm máu trong tay Vương Khiêm đã không biết dùng hết bao nhiêu khối!
Một khối... Một khối... Bông cầm máu giống như không cần tiền bị chất đống ở trên khay phẫu thuật.
Lúc này, Trần Thương nhất định phải để ý đến tính mạng bệnh nhân, kiểm tra triệu chứng bệnh tật, một khi phát hiện vấn đề gì mới có thể kịp thời điều chỉnh!
Trần Thương quay người nhìn y tá:
- Tiếp tục truyền huyết tương!
Y tá gật đầu, đối chiếu chính xác huyết tương nhiều lăn mới bắt đầu đưa vào.
Tất cả mọi người đều tại lúc Trăn Thương sắp xếp đều đâu vào đấy bận rộn công việc của mình.
Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, Lý Bảo Sơn rửa xong tay đi vào, tiếp theo sau lưng đi vào là Đào Mật, Lý Kiến Vĩ Ba trụ cột vững chắc của ngoại khoa Tỉnh nhị viện toàn bộ đều đến!
Mọi người nhao nhao ghé mắt nhìn!
Trông thấy ba vị chủ nhiệm, sắc mặt tất cả lập. tức trở nên vui mừng!
Mà Trần Thương vội vàng quát lạnh một tiếng:
- Đừng lộn xộn!
Thân thể Tỉnh Nhiên chấn động, Vương Khiêm cùng Trương Tuyết cũng không dám ngẩng đầu lên, nghiêm túc cầm máu!
Giờ khắc này, Trần Thương không dám khinh suất chút nào.
Không nên cảm thấy Trần Thương quá phận, so với sinh mệnh trước mặt, không có cái gì quan trọng hơn!
Nghe thấy Trần Thương quát lớn, Lý Bảo Sơn sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Đào Mật, lại liếc mất nhìn Lý Kiến Vĩ,
Chỉ thấy hai người mặt không đổi sắc, không có chút nào gợn sóng, cũng nhẹ nhàng thở ra!
Tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không nhận!
Bác sĩ bên bàn phẫu thuật, không thể phân tâm, phải chắc chắn đồn hết toàn lực ứng phó!
Giờ khắc này, Trần Thương chính là tướng lĩnh đang giao phong với quân địch.
Ba người Lý Bảo Sơn được y tá trợ giúp mặc đồ phẫu thuật, thận trọng đi đến phía trước xem xét, lúc nhìn thấy phẫu thuật trong tăm mắt chính là khi Trần Thương đang một tay giữ cây thép, một tay cẩn thận gỡ ra.
Tay trái cầm cây thép vững như Thái Sơn, không một chút động đậy!
Lý Kiến Vĩ cũng có chút kinh ngạc!
Tay Tiểu Trần này thật ổn!
Thật là cánh tay cường tráng.
Chỉ là...
Một phút... Mười phút... Ba mươi phút... Sáu mươi phút.
Lý Kiến Vĩ trợn tròn mắt!
Trần Thương không mệt mỏi sao?
Đây là cây thép, không phải trang giấy, cho dù là trang giấy anh giữ im một chỗ hơn ba mươi phút không mệt mỏi sao?
Mấu chốt là trên bàn phẫu thuật nhất định phải cam đoan răng cây thép vẫn trong tay không bị nghiêng lệch.
Chung quanh mười mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm Trần Thương, sinh lòng cảm động!
Ba chủ nhiệm tiến vào đã một giờ, mà Trần Thương, không nhúc nhích tí nào, vững như núi Thái Sơn!
Trong lòng ba người nối lên ngàn vạn con sóng!
Mà cảm xúc sâu nhất chính là Tỉnh Nhiên, anh ta đã bị loại tinh thần đó của Trần Thương làm cho hoàn toàn tin phục.
Đây là một loại nghị lực thế nào?
Đây là một loại thực lực như thế nào!
Đây là một loại quyết đoán như thế nào!
Tỉnh Nhiên phục!
Phục từ trong đáy lòng!