Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!

81: sở trạch hiên trả thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Em Tuỳ Ý Giao Bản Thân Mình Cho Anh Ấy

Ngày hôm sau, tin tức Lâm lão giải phẫu đã lan truyền khắp trên các trang tin tức.

Mặc dù đây là thông tin nội bộ nhưng không hiểu sao nó vẫn có thể dò rỉ ra bên ngoài.

Tin tức này ngay lập tức đã chiếm độ phủ sóng toàn thành phố.

Sở Trạch Hiên lái xe, bởi vì Thư Di không muốn bị người ta tiếp tục soi mói nên cô đã ngồi ở ghế sau, trực tiếp tiến thẳng vào Quân tổng.

Cuộc phẫu thuật sẽ bắt đầu từ lúc h, Sở Trạch Hiên trước đó mở một cuộc họp nho nhỏ thống nhất lại một số điều với nhóm phụ tá rồi sau đó mới tiến vào phòng phẫu thuật.

Thư Di vẫn như cũ, từng cử chỉ hành động đều lọt vào tầm ngắm của người khác, nhưng cô đâu có để tâm, mục đích của cô đến đây là phối hợp cùng anh hoàn thành cuộc phẫu thuật của Lâm gia gia thôi.

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Sở Trạch Hiên nhìn sắc mặt của từng người trong phòng phẫu thuật, bình tĩnh nói.

“Bắt đầu!”

“Dao phẫu thuật!”

Phòng phẫu thuật bắt đầu rơi vào khoảng không ngưng trọng, bàn tay của anh thoăn thoắt tiến hành phẫu thuật, một bên là máy đo nhịp tim vẫn kêu tít tít, một bên là tiếng dụng cụ phẫu thuật kêu leng keng.

Thời gian trôi qua cực kì nhanh, đã qua giờ, thời điểm cuộc phẫu thuật tiến vào giai đoạn quan trọng nhất.

Ánh mắt của anh nhìn về phía cô dòi hỏi.

“Phía bên dưới tôi sẽ dùng tốc độ nhanh hơn một chút.

Có vấn đề gì không?”

Thư Di ngước mắt nhìn anh, đẩy khẩu trang cao hơn một chút, đáy mắt hoàn toàn là tự tin.

“Không có”

“Rất tốt!”

Sở Trạch Hiên thu hồi tầm mắt, động tác bắt đầu nhanh hơn khiến cả người trong phòng phẫu thuật lẫn người ngoài đều hồi hộp, không nhìn kịp.

Vậy mà Thư Di lại khác, cô không cần anh nói bất chứ cái gì, thậm chí là không cần anh phải giơ tay lên, cô cũng đoán được anh cần cái gì, cô xử lí rất nhanh gọn lẹ.

Vương Giai Thuỵ đứng một bên mở to mắt kinh ngạc nhìn Thư Di, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc rồi dần dần chuyển sang tán thưởng.

Mặc kệ sự cố liên quan đến cô có phải sự thật hay không, giờ phút này nhìn Thư Di, đúng là không uổng công Sở Trạch Hiên kiên quyết giữ cô ở lại nhóm phụ tá.

Cuộc phẫu thuật quan trọng này, tất cả mọi người đều tập trung cao độ, so với thời gian ước định trước đó vậy mà lại hoàn thành xong trước nửa tiếng.

Tất cả mọi người đều không dám suy nghĩ đến! Tuy rằng cuộc phẫu thuật thành công là do thủ thuật cao tay của Sở Trạch Hiên nhưng mọi người đều rất rõ, nếu không có sự phối hợp ăn ý của Thư Di thì cũng không có khả năng theo kịp tiến độ và hoàn thành xong trước thời gian như thế này!

Sở Trạch Hiên hướng tầm mắt nhìn về phía Thư Di cất lời.

“Tiến hành khâu vết mổ”

Hai người tuy không nhìn nhau lâu, nhưng trong nháy mắt đều lộ ra tia hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng cũng vô thức nương theo nụ cười…

Ra khỏi phòng phẫu thuật, Vương Giai Thuỵ tiến đến gần cô, trong lời nói đều là sự tán thưởng.

“Bác sĩ Hạ, cuộc phẫu thuật ngày hôm nay cô thật sự khiến tôi bất ngờ, từ đầu đến cuối tôi không hề dời mắt khỏi cô, đáng lí ra cô không nên ở khoa phụ sản”

“Cá nhân tôi cảm thấy thật sự yêu thích, không hề liên quan đến năng lực.

Mặt khác, việc tôi không làm, tôi sẽ không thẹn với tâm”

Vương Giai Thuỵ tập trung nhìn Thư Di, ánh mắt của cô nhìn ông ta thực sự là tự tin và nghiêm túc, chẳng lẽ ánh mắt này thật sự sẽ đi kê sai đơn thuốc khiến người ta xảy thai hay sao?

Đúng lúc này, hộ sĩ của Quân tổng tiến đến, cô ấy nhìn mọi người ở đây một lượt, tầm mắt lại xẹt qua bàn tay đã rửa sạch của Sở Trạch Hiên, thanh âm phát ra có chút quái dị.

“Bác sĩ Hạ, bên phía cục cảnh sát đưa người tới tìm cô”

“Cục cảnh sát?”

Thư Di nhíu mày, bởi vì khi nãy phối hợp cùng anh, phải đứng ở trong phòng phẫu thuật rất lâu nên giờ cô rất đuối.

Chỉ là cô không nghĩ ra, giờ đã là h tối, cục cảnh sát tìm cô có chuyện gì?

Theo bản năng, Thư Di quay đầu nhìn về phía Sở Trạch Hiên.

Anh cũng không nói gì, biểu tình lạnh nhạt nhìn cô, khiến người ta nhìn vào đều không biết anh đang nghĩ gì.

Thư Di thu hồi tầm mắt, gật đầu với hộ sĩ kia, đi theo hộ sĩ đến chỗ mà cảnh sát đang chờ.

Vương Giai Thuỵ lúng túng nhìn bóng lưng của Thư Di sau đó lại nhìn Sở Trạch Hiên.

“Sở Thiếu… cô ấy…”

Sở Trạch Hiên tiến đến nhìn Vương Giai Thuỵ nói.

“Tôi giữ cô ấy ở lại nhóm phụ tá là bởi vì cô ấy có thể phối hợp cùng tôi hoàn thành cuộc phẫu thuật này chứ không hề có một chút tâm tư nào khác”

Vương Giai Thuỵ sửng sốt, thái độ này của Sở Trạch Hiên khiến ông không phản ứng kịp.

Anh nói xong cũng đi thẳng về phía khu vực kí túc xá.

“Tôi đi nghỉ ngơi trước”

Thật ra, Lâm lão vừa phẫu thuật xong, có khả năng đêm nay sẽ xuất hiện một vài triệu chứng, chính vì thế mà anh không thể đi quá xa, cho nên Quân tổng đã sắp xếp cho anh một phòng đơn để anh tiện nghỉ ngơi.

Sở Trạch Hiên vừa đi vài bước, lại hướng mắt về phía Thư Di và cảnh sát đang nói chuyện… Ánh đèn ở phía hành lang nhập nhoè, chiếu rọi vào gương mặt kiên định của Thư Di, tất nhiên cô cũng không vì mấy người bên phía cảnh sát mà lộ rõ cảm xúc.

“Tôi tin bản thân tôi vô tội, bất quá, tuần sau sẽ mở phiên toà, có phải lỗi của tôi hay không, tôi càng nguyện ý tin tưởng pháp luật.

Những gì tôi muốn nói cũng đã nói hết rồi, thứ mấy người cần hiểu cũng đã hiểu hết rồi, tôi vừa hoàn thành xong cuộc phẫu thuật, thật sự rất mệt”

“Bác sĩ Hạ, tuy rằng chúng tôi cũng rất muốn tin cô nhưng…”

Thư Di ánh mắt kiên định nhìn bọn họ.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giải thích gì nữa, mọi chuyện còn lại, đều giao cho pháp luật.

Chẳng lẽ các người lại không tin tưởng pháp luật, cho rằng họ không công bằng?”

Chỉ với câu nói đó đã khiến viên cảnh sát á khẩu, không trả lời được.

Thư Di mệt mỏi cất lời.

“Xin hỏi, còn chuyện gì nữa không? Nếu không, tôi có thể đi được chưa?”

Viên cảnh sát vẫn tiếp tục “níu kéo” cô.

“Bác sĩ Hạ, chúng tôi cũng chỉ muốn tìm hiểu rõ hơn một chút về trường hợp của cô.

Hơn nữa, hiện giờ dư luận vẫn đang xôn xao về cô, chúng tôi không thể không vào cuộc được”

Thư Di thở dài, dựa người vào tường mệt mỏi nói.

“Tôi hiểu các anh muốn nói gì, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết, nhưng các người không thể vì dư luận dẫn dắt mà bắt tôi phải thừa nhận việc tôi không hề làm… Hơn nữa, tôi đã ở trong phòng phẫu thuật hơn tiếng, cơm còn chưa được ăn vào bụng, tôi có thể thông cảm việc các anh chờ tôi đến tận bây giờ, chẳng lẽ các anh không thể thông cảm cho tôi được hay sao?”

Viên cảnh sát nghe xong cũng không thể làm khó cô hơn nữa, đành phải gật đầu.

“Cảm ơn!”

Thư Di nói xong, xoay người rời đi.

Đi qua dãy hành lang gần đó, cô nhíu mày chỉ thấy thoáng qua một chút bóng dáng của anh.

Cũng không biết có phải cô đa nghi hay không mà hiện giờ cô cảm nhận được khoảng cách giữa cô và anh đang dần xa cách.

Viên cảnh sát nhìn Thư Di, rồi lại nhìn Sở Trạch Hiên, suy nghĩ một chút liền hiểu vấn đề.

Sở Trạch Hiên lạnh lùng xoay người, đi thẳng hướng đến khu kí túc xá mà không quay lại nhìn cô lấy một lần.

Thư Di…

Anh có khả năng sẽ khiến em tổn thương.

Sở Trạch Hiên than nhẹ một tiếng, đôi tay gắt gao nắm chặt lại…

Đi ra khỏi Quân tổng, vì chuyện bị phóng viên bao vây lần trước, Thư Di lần này đã rút kinh nghiệm, không đi thẳng ra cổng chính mà lén lút trèo lên một chiếc xe thành công đi ra ngoài.

Quả nhiên, vừa ra đến cổng, Thư Di phát hiện thấp thoáng vài bóng dáng của mấy tên phóng viên đang đứng gần đó.

Cô thu hồi tầm mắt, khoé miệng khẽ nhếch, cầm điện thoại ra, nhắn cho anh một tin.

“Em hôm nay không bị phóng viên bao vây.

Thế nào? Thông minh không?”

Sở Trạch Hiên nhìn tin nhắn, cười mỉm nhắn lại.

“Ha… tiểu Di ngốc đúng là rất thông minh”

Nhưng tin nhắn đó chưa được gửi đi, anh đã vội vàng xoá bỏ.

Ánh mắt thâm sâu nhìn về phía trước…Anh than nhẹ một tiếng, cầm điện thoại trong tay, rất muốn gọi cho cô một hộp cơm nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Anh đút lại điện thoại vào trong túi, hướng thẳng đến nhà ăn.

Ngồi vào bàn ăn, anh khó khăn mở điện thoại lên gọi cho Cận Thiếu Phong.

Chính mình mở lời gọi điện cho tình địch giúp chăm sóc người yêu quả thực không dễ chịu chút nào.

Ngay khi kết nối được điện thoại, anh đã nghe được giọng nói trầm thấp của Cận Thiếu Phong.

“Sao?”

Sở Trạch Hiên nhìn đồ ăn trên bàn, chưa kịp động đũa đã nói.

“Thư Di rời bệnh viện, còn chưa ăn cơm.

Rất có thể cô ấy về nhà sẽ trực tiếp đi ngủ”

Mệt mỏi cả ngày, anh lại không trả lời tin nhắn của cô, không biết chừng cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Cận Thiếu Phong nghe xong, chợt hỏi.

“Anh là đang cho tôi cơ hội?”

Khuôn mặt anh ngay lập tức đen kịt lại, kiêu ngạo nói.

“Cho anh cơ hội, anh có thể có được cơ hội à?”

Cận Thiếu Phong hơi hơi nhíu mày, sắc mặt vì lời nói của Sở Trạch Hiên mà có chút tức giận.

Đúng, cơ hội của anh ta rất nhiều!

Nhưng cô ấy có cho hay không lại là chuyện khác!

Cận Thiếu Phong cười lạnh, xoay người đi ra bên ngoài.

“Sở Trạch Hiên, anh đắc ý quá sớm rồi đấy”

“Ha… anh chỉ cần không thừa nước đục thả câu là được…”

Ngay tức khắc, điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Sở Trạch Hiên biết Cận Thiếu Phong đang thẹn quá hoá giận.

Sau đó, anh tuỳ tiện ăn một vài thứ, rồi rửa mặt vào phòng đi ngủ.

Hiện tại anh nhất định phải giải quyết việc anh đang hoài nghi, giúp cô lấy lại sự trong sạch.

Anh nặng nề buông tiếng thở dài, mắt nhìn trần nhà, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

“Tâm Dao, ba xin lỗi…”

Lúc đưa Tâm Dao đến trường quốc tế S, anh còn nói với con bé rằng thứ muốn cùng Thư Di đến đón con bé nhưng hôm nay thì…

Đúng lúc này… điện thoại bên cạnh anh lại vang lên tiếng tin nhắn, anh mở ra, vẫn là của Thư Di.

“Sở Trạch Hiên, ngày mai em sẽ tự đi đón Tâm Dao.

Có lẽ đêm nay anh vẫn còn phải quan sát tình hình của Lâm lão nên rất mệt.

Anh cũng đừng lo, em sẽ giải thích cho con bé hiểu, con bé chắc chắn sẽ thông cảm cho anh!”

Sở Trạch Hiên cứ nhìn tin nhắn của cô, sống mũi lại có chút chua xót.

Nếu hỏi, đời này anh hối hận nhất cái gì, anh sẽ lập tức trả lời rằng anh đã bỏ lỡ một người mà anh yêu nhất, hối hận vì chưa từng đối xử tốt với người con gái ấy đúng nghĩa.

Thư Di không nhận được tin nhắn trả lời của anh, cô hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.

“Chắc là mệt quá, đi ngủ luôn rồi”

Cô buông điện thoại, xoa xoa bả vai, cô đã rất mệt, không có hứng ăn cơm, dự là chỉ uống tạm một ly trà, sau đó lên giường đi ngủ.

Nhưng chưa bước ra khỏi nhà bếp, tiếng chuông cửa đã vang lên.

Cô có chút giật mình, bĩu môi.

“Chắc không phải là cơm hộp Sở Trạch Hiên gửi đến chứ?”

Cô vừa đi vừa nghĩ, không thận trọng nhìn qua mắt mèo nữa mà trực tiếp mở cửa.

Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô sửng sốt.

“A Phong?”

Cận Thiếu Phong rõ ràng nhìn ra trong mắt Thư Di phảng phất có chút thất vọng.

“Anh đi ngang qua đây, thuận tiện lên xem em thế nào”

Thư Di để Cận Thiếu Phong tiến vào, liền nghe anh nói.

“Anh cũng vừa xem tin tức, cuộc phẫu thuật của Lâm lão rất thành công, chỉ cần đêm nay không xảy ra vấn đề gì, tất nhiên sẽ không có gì đáng lo ngại”

Đôi mắt Thư Di lập tức sáng rực lên đáp: “Ừm…”

Cận Thiếu Phong quay đầu nhìn về phía khuôn mặt bừng sáng của Thư Di đang đứng ở cửa, đáy mắt anh ta xẹt qua một tia tự giễu.

Vì cái gì mà Sở Trạch Hiên lại tự tin như thế?

Chắc chắn là vì Thư Di đối với anh một lòng không đổi.

Thư Di cảm nhận được ánh mắt của Cận Thiếu Phong đang nhìn mình, cô lấy lại tinh thần, mặt tức khắc hơi đỏ lên.

“Em…”

Cận Thiếu Phong không đành lòng tiếp tục nhìn Thư Di như vậy, lại nói.

“Anh vẫn chưa ăn tối.

Em ăn chưa?”

Cô lắc đầu: “Cuộc phẫu thuật khiến em rất mệt, không có hứng ăn uống…”

Cận Thiếu Phong than nhẹ một tiếng.

“Anh biết.

Vậy thì anh sẽ đi nấu cơm, em cứ nghỉ ngơi một lát đi”

“Anh cũng rất bận, chi bằng kêu cơm hộp đến đi”

Cận Thiếu Phong cởi bỏ bộ vest trên người, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đi thẳng vào trong phòng bếp, vừa đeo tạp dề vừa nói.

“Tự mình làm cơm sẽ ngon hơn.

Em cứ nghỉ ngơi đi, anh làm một chút sẽ xong ngay”

Thư Di khẽ thở dài, cũng không biết nói với Cận Thiếu Phong như thế nào nên cũng đành tuỳ ý cho anh ta làm.

Chốc lát, bên trong căn bếp liền truyền đến âm thanh của dụng cụ làm bếp.

Cô xoay người vào phòng tắm rửa mặt qua loa, ra khỏi liền cầm điện thoại, vẫn không hề thấy tin nhắn trả lời của Sở Trạch Hiên, trong lòng càng kiên định rằng anh đã đi ngủ rồi.

Cô nhìn về hướng căn bếp đang sáng đèn, cô lại tiếp tục nhắn cho anh.

“A Phong đến đây, thấy em chưa ăn cơm, liền ở lại nấu cơm… Sở Trạch Hiên, anh không gửi cơm hộp cho em quả thật có chút mất mát.

Nhưng mà em biết anh đang mệt nên em sẽ tha thứ cho anh!”

Nhìn tin nhắn đã gửi thành công, khoé môi cô lại mân lên thành một nụ cười.

Phòng bếp lại truyền đến tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy Cận Thiếu Phong bưng ra bàn một đ ĩa salad trộn.

“Đợi mì chín là ăn được”

Thư Di nhìn Cận Thiếu Phong đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn cười cười.

“A Phong, anh đương là tổng tài của một tập đoàn lớn, vậy mà lại biết nấu ăn, về sau mà có kết hôn, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nha”

Cận Thiếu Phong nhàn nhạt mở miệng, vẫn như cũ không hề che giấu cảm xúc đắm say của mình dành cho cô.

“Có rất nhiều chuyện, nếu muốn làm tất nhiên phải nhìn đối phương là người nào đã”

Thư Di âm thầm nhếch miệng, tự chửi chính mình, nói câu không nên nói.

Lúc sau, Cận Thiếu Phong vừa cho mì vào trong nồi, liền quay ra hỏi cô.

“Thư Di… nếu… Sở Trạch Hiên lại làm em tổn thương thì em sẽ như thế nào?”

Thanh âm trầm thấp vang lên trong căn bếp nhỏ, lời nói mang một chút bi thương.

Thư Di nhìn Cận Thiếu Phong, nhớ lại buổi tối cùng Sở Trạch Hiên tách nhau ra, cô vẫn kiên nhẫn nhắn tin cho anh nhưng không nhận được một lời hồi đáp, khẽ nhíu mày hỏi lại.

“A Phong, anh hỏi vậy là có ý gì?”

Cận Thiếu Phong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu thẳm.

“Chỉ là muốn biết, em yêu anh ta như vậy, nếu anh ta làm tổn thương em một lần nữa, hoặc là tiếp tục lừa dối em thì em sẽ như thế nào?”

“Em hãy nghiêm túc trả lời anh!”

Thư Di yên lặng nhìn Cận Thiếu Phong, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác khó hiểu.

Cận Thiếu Phong còn chưa chờ được câu trả lời của cô thì nồi nước mì đằng sau đã sủi sùng sục.

Anh ta hoàn hồn, quay ra thấy mì đã chín, liền tắt bếp bưng ra bàn ăn.

Thư Di vẫn giữ thái độ im lặng như cũ không trả lời Cận Thiếu Phong, anh ta cũng không ép buộc cô phải trả lời ngay, nhàn nhạt mở miệng.

“Đến đây ăn trước đi đã”

Thư Di gật đầu, xoay người tiến đến bàn ăn.

Hai người ngồi vào bàn, chính vì câu hỏi trước đó của Cận Thiếu Phong làm cho giờ đây không khí giữa hai người có chút cứng đờ cùng xấu hổ.

Cận Thiếu Phong chỉ muốn biết, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì thái độ của Thư Di sẽ như thế nào mà thôi.

Hoặc là anh ta muốn nói với chính mình rằng, có lẽ anh ta sẽ có một cơ hội với cô.

Ai nói Cận Thiếu Phong ích kỉ cũng được, nhưng anh ta vẫn sẽ cam lòng.

Anh ta giúp Sở Trạch Hiên thực chất là muốn cô vui vẻ, hơn nữa cũng không muốn cô bị thương.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng anh ta sẽ chúc phúc cho cô và Sở Trạch Hiên.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Thư Di vẫn là người mở lời.

“A Phong, Sở Trạch Hiên sẽ không làm tổn thương em cũng sẽ không lừa dối em”

Cận Thiếu Phong nhíu mày, giọng nói đột nhiên có chút lạnh lẽo.

“Em rất tin tưởng anh ta?”

“Ừm”

“Thư Di, anh ta đã từng khiến em tổn thương…”

“Đó là trước kia… lúc đó, anh ấy không thích em, đơn giản cũng chỉ vì chán ghét em, cho nên mới nặng lời xúc phạm em như vậy”

“Em chắc chắn là anh ta yêu em sao?”

Thư Di gật gật đầu sau rồi lại lắc đầu.

“Em thừa nhận, em thực sự đối với Sở Trạch Hiên chính là không tự tin, nhưng đó là vì trước kia xảy ra quá nhiều chuyện nên mới như vậy.

Còn bây giờ, em có thể chắc chắn với anh rằng, trong lòng anh ấy là có em”

Cận Thiếu Phong lẳng lặng nhìn Thư Di, khuôn mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt đã dần nổi lên một tầng sóng ngầm.

“Cho nên, anh ấy sẽ không làm tổn thương em, cũng sẽ không lừa dối em”

Thư Di tiếp tục cười nói.

“Em sẽ không nghi ngờ anh ấy, bởi vì có đôi khi, những gì chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, huống chi là nghe người khác đồn thổi”

Cận Thiếu Phong trầm mặc không lên tiếng.

Lúc sau, Thư Di tự giễu cười, nhẹ nhàng tiếp tục lên tiếng.

“A Phong, em đã trải qua rất nhiều đau khổ và mất mát, cảm giác ấy thực sự rất đau… nếu em đã tự mình nếm trải qua cảm giác ấy, vì sao lại không tin tưởng người mình yêu chứ?”

Ánh mắt Cận Thiếu Phong vì lời nói của Thư Di mà dần trở nên ảm đạm, anh ta cố chấp yêu cô cũng giống như cô cố chấp yêu Sở Trạch Hiên.

Nhưng có điều, chẳng lẽ cả đời này anh ta cũng chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể nào với tay đến được hay sao?

Thư Di cười nhạt, cô biết những điều mình sắp nói nhất định sẽ khiến Cận Thiếu Phong tổn thương nhưng dù sao cô vẫn muốn nghiêm túc nói rõ ràng với anh ta.

“Cho nên… câu hỏi của anh, em có thể trả lời với anh rằng… nếu Sở Trạch Hiên tổn thương em, em liền tuỳ ý để anh ấy tổn thương… nếu Sở Trạch Hiên lừa dối em, em liền tuỳ ý để anh ấy lừa dối.

Em tuỳ ý giao bản thân mình cho anh ấy!”

“Nếu điều này là điều mà Sở Trạch Hiên muốn em sẽ không ngại phối hợp cùng anh ấy.

Mặc dù em cũng không biết lí do tại sao!”

Đáy mắt Cận Thiếu Phong xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh mắt anh ta nhìn Thư Di càng ngày càng sâu.

Thư Di cũng không quá để ý đến biểu cảm của Cận Thiếu Phong, chỉ nhún nhún vai tiếp tục ăn mì.

“Kỳ thật, em cũng chẳng ngại đối mặt, mặc kệ sau này có như thế nào… nhưng A Phong, em yêu anh ấy, cả đời này sẽ không bao giờ từ bỏ”

Lúc này đây, trái tim của Cận Thiếu Phong nghẹn ứ lại, giống như bị người mình tin tưởng nhất từng bước từng bước rạch từng nhát sâu hoắm, anh ta thực sự rất đau, đến chính anh ta còn cảm thấy mình quá mù quáng…

Sở Trạch Hiên, rốt cuộc anh có cái gì để mà Thư Di toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy?.

: Sở Trạch Hiên Trả Thù

Sáng hôm sau, Thư Di dậy rất sớm.

Cô cầm di động lên xem, cả đêm qua Sở Trạch Hiên vẫn không trả lời tin nhắn của cô, nếu nói cô không thất vọng chính là đang nói dối.

Cô rời giường, rửa mặt, bắt xe đến trường quốc tế S đón Tâm Dao.

Cô nhìn thấy Tâm Dao đang chạy tới, mới một tuần không gặp, con bé đã thay đổi rất nhiều.

Đúng là trường quốc tế, mọi phương diện đều hoàn hảo.

Tâm Dao nhìn xung quanh, lại ngẩng lên nhìn Thư Di, tiểu nha đầu có chút mất mát.

Đúng là kẻ lừa đảo!

Rõ ràng nói sẽ cùng mami đến đón mình, nhưng cuối cùng lại để mami đến một mình.

Tâm Dao chạy về phía cô cất giọng, quay đầu lại đưa tay vẫy vẫy chào giáo viên.

“Lão sư, tạm biệt”

Thư Di cười cười xoa đỉnh đầu nhỏ của Tâm Dao, cùng giáo viên nói tối mai sẽ đưa Tâm Dao trở lại, sau đó mới mang cô bé rời đi.

Thư Di nhướng mày nói.

“Chúng ta đi siêu thị, mami vừa học được một món mới, nhất định con sẽ thích cho mà xem”

“Mami học cùng Phong thúc thúc sao?”

“Không phải.

Là học cùng chú bác sĩ…”

Tâm Dao hậm hực mím chặt miệng nhỏ.

Thư Di nắm chặt tay con gái nhỏ giọng.

“Chú bác sĩ ban đầu là muốn cùng mami đi đón con, nhưng con cũng biết rồi đó, hôm qua mami và chú ấy cùng nhau hoàn thành xong một cuộc phẫu thuật, chú ấy cần ở lại để quan sát tình hình của Lâm gia gia cho nên mới không thể đến được”

Tâm Dao ngửa đầu nhìn cô.

“Lâm gia gia đã phẫu thuật thành công rồi sao ạ?”

Thư Di cứ nghĩ đến Sở Trạch Hiên là đáy mắt lại tràn ngập ý cười.

“Đúng vậy, chú bác sĩ chính là người mổ chính đó nha”

Tâm Dao thu hồi tầm mắt, miệng nhỏ vẫn chu lên.

Thư Di đã nói với cô bé rằng Sở Trạch Hiên bận đột xuất nên không thể tới được, Tâm Dao cũng biết như thế nào là trách nhiệm của một bác sĩ cho nên cô bé cũng không còn phụng phịu giống ban nãy nữa nhưng có điều cô bé vẫn cảm thấy thiếu thiếu.

Sở Trạch Hiên sau một đêm quan sát tình hình của Lâm lão, mới xoay người hướng tới chỗ của Vương Giai Thuỵ cười nói.

“Không có gì đáng ngại!”

Vương Giai Thuỵ cùng mấy hộ sĩ ở đó nhìn nhau cười, âm thầm thở phào, tâm trạng cũng đã nhẹ nhõm đi phần nào.

Vương Giai Thuỵ nói.

“Vậy tôi sẽ đi báo cáo tình hình cho thủ trưởng biết một tiếng”

Sở Trạch Hiên gật đầu, nhìn xem đồng hồ, đã điểm giữa trưa.

Anh vừa mở điện thoại ra, quả nhiên tin nhắn của Thư Di cũng vừa mới gửi đến.

“Em đã đón Tâm Dao về rồi.

Tiểu nha đầu rõ ràng vì không thấy anh đến đón, có chút không vui”

Đọc xong tin nhắn, khoé miệng anh không tự chủ được mà nhếch môi cười mỉm.

“Tôi có việc đi trước…”

Sở Trạch Hiên dặn dò một vài điều, sau đó rời Quân tổng, lái xe thẳng về Hoa Khang.

Cùng lúc ấy, Trịnh Quang ngồi trong phòng làm việc nghe bộ phận tài chính báo cáo vấn đề mấy ngày nay của công ty liền nhíu chặt mày lại.

“Trịnh tổng, vấn đề hiện tại của chúng ta chính là đang rơi vào tầm ngắm của chi cục thuế, họ đang điều tra rất gắt gao, tôi chỉ sợ…”

Trịnh Quang lạnh lùng trừng mắt lớn về phía người kia, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi có yêu cầu anh nói sao? Mau nghĩ cách đi chứ hả, nói suông như vậy có tích sự gì không?”

“Nhưng mà…”

Trịnh Quang tức giận ném hết giấy tờ vào mặt người kia mà quát lớn.

“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ cậu không biết à, nếu họ điều tra ra chúng ta đút lót quan chức để trốn thuế, đến lúc đó tất nhiên không chỉ ảnh hưởng một mình tôi, mà cả cậu nữa đấy, cậu cho rằng cậu có thể chạy thoát được sao hả?”

Người nọ cắn chặt răng: “Tôi biết rồi”.

Trịnh Quang chửi thề.

“Mẹ nó, nếu như tôi biết ai lén lút đâm sau lưng tôi, tôi sẽ git chết hắn!”

Đột nhiên, lúc này trong đầu hắn xẹt qua hình ảnh của một người.

“Sẽ không phải là Cận Thiếu Phong đấy chứ?”

Trịnh Quang lẩm bẩm, vội vàng mở máy tính, quả nhiên, sự cố của Hạ Thư Di vẫn là thông tin sốt dẻo, liên tục tăng nhanh đến mức chóng mặt.

Trịnh Quang cũng đã nhận được đơn triệu tập của toà án, hắn sẽ trực tiếp gặp Thư Di ở toà vào thứ ba tuần sau.

Trịnh Quang cắn răng, hắn nghĩ đến đứa con đã mất của mình, rồi ngẫm lại tình hình công ty, miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu chửi thề, bàn tay nhanh thoăn thoắt liên hệ với Mộ Tử Khâm.

“Luật sư Mộ, anh nói cho tôi biết, tỷ lệ thắng vụ kiện này là bao nhiêu?”

Mộ Tử Khâm nhếch môi cười một cái rồi nói.

“Chứng cứ rất rõ ràng, nhân chứng sống đầy đủ, khả năng thắng là rất cao, nhưng có điều…”

Trịnh Quang lại một lần nữa không áp chế được lửa giận mà gắt lên.

“Có điều cái gì?”

“Âu Dương Khải phía bên kia thủ đoạn không tầm thường…”

Mộ Tử Khâm cắn răng, chuyện kiện tụng này không hề đơn giản, nếu nói anh ta không thể thắng được thì cũng không đúng nhưng đối với Âu Dương Khải mà nói tỷ lệ thắng được anh ta cực kì nhỏ.

Không biết Âu Dương Khải đã làm gì mà lại thu thập được rất nhiều thông tin hữu dụng chống lại Trịnh Quang, phải nói thủ đoạn của anh ta ngang tầm với Mặc Thiệu Khiêm cũng nên.

Trịnh Quang vừa nghe xong, tức giận đến mức trực tiếp ngắt điện thoại mà không nói tiếng nào.

Hắn hít sâu, áp xuống lửa giận, gọi điện thoại cho Cận Thiếu Phong.

Cận Thiếu Phong nhận được điện thoại là lúc anh đang họp, anh ta giơ tay lên ý muốn nói tạm dừng.

“Tạm dừng phút”

Anh nhìn điện thoại hiện lên số của Trịnh Quang, trực tiếp bắt máy.

“Cận tổng, tôi là Trịnh Quang… ừm… đêm nay anh có rảnh không? Chúng ta đi giải sầu một chút có được không?”

Ánh mắt Cận Thiếu Phong dần dần âm trầm, trầm ngâm một lúc mới nói.

“Đêm nay sao?”

“Đúng vậy”

“Được thôi”

Mắt Trịnh Quang nghe được lời đồng ý của Cận Thiếu Phong, lập tức sáng lên.

“Vậy buổi tối… gặp anh ở bar MP”

“Trịnh tổng không ngại nếu tôi mang nữ nhân đi cùng chứ?”

“Không ngại, không ngại… tôi không để ý đâu.

Nam nhân uống rượu tất nhiên phải có nữ nhân đi bên cạnh mới có hứng chứ!”

Cận Thiếu Phong cúp máy, nở một nụ cười lạnh: Cá đã cắn câu!

Anh nhắn cho Sở Trạch Hiên một tin: Trịnh Quang tối nay hẹn tôi ở bar MP, buổi tối có thể bắt đầu hành động”

Ánh mắt Sở Trạch Hiên nhẹ nhàng híp lại, khoé miệng nâng lên một nụ cười tà.

Thực chất vấn đề này có một số việc không cần phải lên kế hoạch quá tỉ mỉ, nhưng chỉ cần việc đó chứng minh được tiểu Di ngốc của anh không kê sai đơn thuốc kia thì việc gì anh cũng sẵn sàng làm được.

Nếu mấy người đã chơi như vậy thì Sở Trạch Hiên này cũng chẳng ngán một ai, anh sẽ chơi tới bến cùng mấy người đó!

Lúc sau, Sở Trạch Hiên nhắn lại.

“Trịnh Quang nhất định sẽ nghĩ anh mang theo Thư Di, vì không muốn tạo xung đột, hắn tuyệt đối sẽ không mang theo Bạch Tiêu Linh, như vậy chứng tỏ hắn sẽ mang theo một người phụ nữ khác đi cùng”

Cận Thiếu Phong đọc xong tin nhắn, tất nhiên điều này anh ta cũng biết.

Chính vì thế chỉ cần Trịnh Quang mang bên mình một người phụ nữ khác tức khắc mọi chuyện sẽ rất đơn giản!

Sở Trạch Hiên buông di động, tầm mắt hướng ra phía bên ngoài.

Các người khiến người phụ nhữ của tôi không vui, tôi sẽ bắt các người trả giá gấp lần để đổi lại sự vui vẻ của cô ấy!

Ban đêm, bar MP.

Cận Thiếu Phong mang theo bên mình một người phụ nữ, không kiêng dè gì trực tiếp đi thẳng vào phòng VIP của bar MP.

Trong phòng VIP anh đã thấy Trịnh Quang ở đó, quả nhiên hắn không mang theo Bạch Tiêu Linh.

Trịnh Quang hơi bất ngờ khi người phụ nữ đi cùng với Cận Thiếu Phong không phải là Hạ Thư Di, nhưng mà cũng chỉ xẹt qua một chút rồi thôi, nhiệt tình đứng dậy tiếp đón Cận Thiếu Phong.

Trong bữa ăn, Trịnh Quang căn bản chỉ nói về vấn đề hợp tác giữa Cận thị và Trịnh thị, dù chỉ là một câu nói liên quan đến sự cố của Thư Di và vợ hắn đều không đề cập nửa lời.

Tuy nhiên, Cận Thiếu Phong là người cực kì thông minh, chẳng lẽ lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn hay sao?

Rõ ràng lần trước gặp mặt, Trịnh Quang một mực muốn đưa đơn kiện Thư Di cho bằng được nhưng lần này có vẻ…

Cận Thiếu Phong nâng ly rượu lên nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi cùng hắn ta nói.

“Cùng uống với tôi một chén chứ?”

Trịnh Quang ngay lập tức nháy mắt ra hiệu.

“Lăng Tịch, mau mời Cận tổng một chén”

Diệp Lăng Tịch vừa nghe, khuôn mặt có chút lúng túng nhìn Trịnh Quang rồi lại hướng mắt nhìn Cận Thiếu Phong nói.

“Cận tổng, xin thứ lỗi, tôi không thể uống rượu được, tôi có thể dùng nước trái cây để thay thế được không?”

Cận Thiếu Phong nghe xong, không nói không rằng, hờ hững cười.

Trịnh Quang có thể cảm nhận được sự “thất vọng” từ phía Cận Thiếu Phong, lập tức trầm mặt nhìn về phía Diệp Lăng Tịch.

“Cận tổng đã mất công tự mời cô như vậy mà cô lại cự tuyệt, chỉ là một chén rượu thôi mà, uống một chút cũng đâu có chết được”

Diệp Lăng Tịch mím chặt môi, nhìn thấy trước mặt là một ly rượu trắng, lại ngẩng lên nhìn Cận Thiếu Phong, hốc mắt có chút đo đỏ.

Cận Thiếu Phong cũng chẳng thèm để ý thái độ của Diệp Lăng Tịch, trực tiếp quay sang nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

“Vậy cô uống cùng tôi đi”

“Được”

Người phụ nữ kia cười cười gật đầu đồng ý, cầm lấy một chén rượu cụng ly với Cận Thiếu Phong một cái rồi uống sạch.

Trịnh Quang nhìn một màn như vậy thật sự đã mất kiên nhẫn.

Phải nói Diệp Lăng Tịch là tình nhân bí mật của Trịnh Quang, ngày bình thường cùng hắn đi xã giao đều rất lung linh nhưng hôm nay lại giống như một con cún bị đứt mất dây xích.

Diệp Lăng Tịch cắn môi, ánh mắt nhìn về phía bụng nhỏ của mình.

Trước kia vì muốn nịnh bợ Trịnh Quang nên mới có thể uống rượu không kiêng nể gì nhưng hôm nay cô ta không thể uống vì cơ bản hiện tại cô ta đang mang đứa con của hắn, hơn nữa còn nghi ngờ rằng đứa con này là con trai.

Bây giờ cô ta chưa thể chắc chắn được điều gì nên mới không cho Trịnh Quang biết nếu không cô ta có thể sẽ bị bắt đi phá thai.

Diệp Lăng Tịch nắm chặt tay lại, nhìn về phía ly rượu trắng kia, cẩn thận nói.

“Cận tổng, không phải là tôi không muốn uống, mà là do cơ thể hôm nay tôi không thoải mái, anh có thể thứ lỗi cho tôi được không?”

Cận Thiếu Phong nhướng mày.

“Vậy sao? Diệp tiểu thư cơ thể không khoẻ, tất nhiên sẽ không thể uống rượu.

Dù sao, uống rượu cũng phải xuất phát từ tinh thần tự nguyện thì mới vui vẻ được, Trịnh tổng, anh nói xem có đúng không?”

“Đúng đúng đúng!”

Trịnh Quang lúc này chỉ có thể cười nịnh nọt, vội vàng nâng ly rượu, mời Cận Thiếu Phong một ly coi như đền tội.

Lúc Trịnh Quang nâng chén rượu lên uống, Cận Thiếu Phong nhân cơ hội đó nhắn cho Sở Trạch Hiên.

“Hành động đi!”

Sở Trạch Hiên vừa thấy, đột nhiên mỉm cười.

“Xem ra Trịnh Quang cũng “cao tay” thật, vậy mà lại có con rơi con vãi ở bên ngoài”

Dứt lời, anh trực tiếp gọi điện cho người của anh.

“Tạo một tài khoản rác, nhắn cho Bạch Tiêu Linh một tin nói rằng Trịnh Quang đang ở cùng một người phụ nữ tại phòng VIP bar MP, hơn nữa người phụ nữ kia còn đang mang thai”

Sở Trạch Hiên gọi điện xong, cười lạnh.

“Các người cứ từ từ mà tận hưởng”

Chơi với Tâm Dao cả buổi, lúc này Thư Di mới chợt nhớ đến Sở Trạch Hiên, cô mím chặt môi, tay cầm theo điện thoại.

Từ tối hôm qua, khi cuộc phẫu thuật hoàn thành, cô và anh đã tách nhau ra, vậy mà đã giờ đồng hồ Sở Trạch Hiên không liên lạc với cô dù chỉ một lần, đến cả một cái tin nhắn cũng không nhắn lại được, khiến cô có chút ỉu xìu.

Cô buông điện thoại, nhìn thấy Tâm Dao đã mệt mỏi, cô liền mang cô bé đi rửa mặt rồi đi ngủ.

Quay trở lại phòng của mình, nhớ lại buổi tối hôm trước còn cùng Sở Trạch Hiên ôm nhau trên chiếc giường này, trong lòng chợt nổi lên cảm giác mất mát.

Đóng cửa lại, Thư Di nhìn chiếc giường lẩm bẩm.

“Sở Trạch Hiên, em rất tin tưởng anh, dù ai có nói như thế nào, em vẫn chọn cách tin tưởng anh, anh sẽ không làm em thất vọng đúng không?”

Không có ai phản hồi câu hỏi của cô, căn phòng liền rơi vào khoảng không trầm lặng.

Cô nằm trên giường, cô trằn trọc, lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không ngủ được.

“Aaaaa…”

Thư Di cắn chặt răng, đột nhiên ngồi dậy, với tay lấy điên thoại, không nghĩ ngợi gì trực tiếp gọi điện cho Sở Trạch Hiên.

Anh đang ở phòng nghiên cứu, nghe điện thoại kêu, lấy ra thấy người gọi là Thư Di, anh vừa bắt máy đã nghe được giọng nói uỷ khuất của cô.

“Sở Trạch Hiên, anh rất bận sao?”

Sở Trạch Hiên hít thở đều, lấy lại tinh thần cất giọng.

“Hôm qua rời Quân tổng, anh về thẳng Hoa Khang, giờ vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm”

Thư Du rũ mắt buồn rầu, thanh âm phát ra có chút nghẹn ngào.

“Em xin lỗi… xin lỗi vì đã làm phiền anh…”

“Thôi được rồi, em đi ngủ sớm một chút đi”

“Được, ngủ ngon”

“Ngủ ngon!”

Sở Trạch Hiên cúp máy, từ từ nhắm chặt mắt lại, hô hấp lại bắt đầu ngưng trọng, hít thở không thông.

Anh dựa lưng vào tường đứng một lúc lâu, đến khi điện thoại lại vang lên tiếng chuông thì anh mới bừng tỉnh trở lại.

Nhìn tên người gọi là Khúc Ưu Ưu, anh liền bắt máy.

“Anh xong việc rồi, em đến Hoa Khang đi”

“Em đã đến rồi, em chờ anh ở phòng làm việc”

“Được anh sẽ qua đó”

Sở Trạch Hiên cúp máy, tiến về phòng làm việc, vừa vào đã thấy Khúc Ưu Ưu đang ngồi ở sofa gần đấy.

Suốt phút sau đó, không biết hai người nói chuyện gì mà đến lúc Khúc Ưu Ưu ra khỏi phòng làm việc của anh, gương mặt của cô ta tràn ngập sự vui sướng.

Sở Trạch Hiên đích thân tiễn Khúc Ưu Ưu ra xe, vừa kịp lúc hai người đi khỏi, Viên Viên và mấy y tá trực ban đã nhìn thấy.

Viên Viên nhếch môi cười khinh bỉ, cũng không thèm đếm xỉa tới, tán gẫu với mấy cô y tá vài câu rồi trở về phòng làm việc.

Bạch Tiêu Linh nhận được tin nhắn nặc danh từ người lạ, nhìn nội dung tin nhắn, cô ta trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói không nên lời.

Cô ta cũng biết Trịnh Quang bên ngoài có rất nhiều tình nhân, nhưng cũng chỉ là chơi vui qua đường, tuyệt đối sẽ không có chuyện khiến tình nhân mang thai.

Trịnh Quang vốn là người cổ hủ, hắn luôn quan niệm rằng con gái không giúp ích được gì cho cha mẹ sau này, khi gả chồng đều đã là bát nước đổ đi, không thể vớt vát trở lại được.

Chỉ có con trai mới có thể làm rạng danh gia đình, không lo mất mặt với thiên hạ.

Chính vì vậy mà hắn ta thuộc loại người trọng nam khinh nữ.

Nhưng mà giờ đây Bạch Tiêu Linh vừa mới xảy thai, nếu người phụ nữ kia thật sự có thai mà lại là con trai chắc chắn Trịnh Quang sẽ nhất quyết đòi giữ lại.

Bạch Tiêu Linh nhanh chóng đến bar MP, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa phòng VIP, cô ta thật sự muốn biết rốt cuộc con hồ ly tinh nào đã bày mưu tính kế để mang thai con của Trịnh Quang.

Trịnh Quang và Cận Thiếu Phong vừa đứng lên bắt tay nhau xã giao một chút, Diệp Lăng Tịch và người phụ nữ đi cùng Cận Thiếu Phong cũng cười cười nhìn nhau một cái chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, cửa phòng VIP đột nhiên bật mở, Bạch Tiêu Linh thấy Trịnh Quang đang ôm eo Diệp Lăng Tịch, tiếp đó Bạch Tiêu Linh chuyển dời tầm mắt nhìn xuống bụng nhỏ của Diệp Lăng Tịch thấy nó hơi nhô lên một chút liền tin cái tin nhắn nặc danh kia là sự thật.

Bạch Tiêu Linh bước nhanh đến đó, giơ tay tặng cho Diệp Lăng Tịch một bạt tai.

Bạch Tiêu Linh nghiến răng mắng một tiếng, đưa tay lôi đầu Diệp Lăng Tịch xuống muốn xử cô ta.

“Tiện nhân, dám câu dẫn chồng bà…”

Bạch Tiêu Linh biết Trịnh Quang chắc chắn chưa biết con hồ ly tinh này đang mang thai con của hắn nên mới bình thản như vậy.

Chắc chắn Diệp Lăng Tịch muốn tìm thời điểm thích hợp để xét nghiệm giới tính đứa nhỏ thì mới nói cho hắn biết.

Nếu cô ta thực sự mang thai con trai, tức khắc Bạch Tiêu Linh sẽ bị thất sủng.

Bạch Tiêu Linh không kiêng nể cái mẹ gì cả, trực tiếp túm tóc của Diệp Lăng Tịch kéo xuống, cả hai ngã lăn ra sàn, không biết Bạch Tiêu Linh lôi kéo kiểu gì mà giờ đây cô ta đã ngồi thẳng lên bụng của Diệp Lăng Tịch.

“Aaaa…”

Thanh âm đau đớn phát ra từ miệng của Diệp Lăng Tịch lúc này mới khiến hai người đàn ông ở trong phòng bừng tỉnh.

Trịnh Quang bắt đầu tiến đến lôi kéo Bạch Tiêu Linh đi ra nhưng cô ta đâu có vừa, hất thẳng tay của Trịnh Quang ra khỏi người, trực tiếp đứng dậy lại túm đầu túm tóc của Diệp Lăng Tịch ra bên ngoài phòng VIP.

Trịnh Quang vốn định chạy đến can ngăn nhưng lại nhớ ra Cận Thiếu Phong vẫn còn ở đây, hắn liền quay sang cười nói.

“Cận tổng, thật khiến anh chê cười rồi”

“Ồ… không có gì.

Anh cứ giải quyết chuyện gia đình trước đi… Tôi đi trước”

Cận Thiếu Phong cũng không để Trịnh Quang trả lời, trực tiếp cùng người phụ nữ bên cạnh rời đi.

Trịnh Quang lúc này mới hoàn hồn, chạy một mạch ra nên ngoài phòng VIP xem tình hình, anh ta cũng không ngờ, Bạch Tiêu Linh đã đưa Diệp Lăng Tịch ra khỏi bar MP từ lúc nào.

Trịnh Quang lại tiếp tục chạy trối chết ra ngoài bar MP, chỉ thấy Diệp Lăng Tịch đã bị Bạch Tiêu Linh đánh đập không thương tiếc, xung quanh còn có mấy người đi đường mang điện thoại ra quay video.

Diệp Lăng Tịch lúc này chỉ cảm thấy đau đớn, đột nhiên cô ta phát hiện phía dưới đùi của mình đang chảy ra thứ chất lỏng nhớp nháp, cô ta bất giác nhìn xuống mới phát hiện đó là máu.

Nước mắt cô ta ngay lập tức liền rơi xuống, đôi mắt vô hồn, thân thể nặng nề không còn kháng cự những cái tát của Bạch Tiêu Linh nữa.

Cô ta không chịu nổi đả kích trực tiếp ngất đi, những người xung quanh một bên tiến đến ngăn cản Bạch Tiêu Linh, một bên gọi xe cứu thương.

Lúc sau, xe cứu thương tới rất nhanh, Bạch Tiêu Linh vì khi nãy va đập vào mép bàn mà dẫn đến thắt lưng có chút đau cho nên cô ta có chút đuối, sau đó Bạch Tiểu Linh và Diệp Lăng Tịch bị đưa vào bệnh viện.

Đến bệnh viện, kiểm tra sơ bộ cho thấy Bạch Tiêu Linh không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tầm hai ngày là được.

Nhưng Diệp Lăng Tịch lại không may mắn như vậy, cô ta bị thương tích đầy mình, hơn nữa đứa con trong bụng cũng không giữ được.

Sắc mặt Trịnh Quang biến đổi liên tục, từ bất ngờ chuyển sang tức giận.

Hắn bất ngờ là vì Diệp Lăng Tịch lại mang thai con của hắn, hắn tức giận là vì Bạch Tiêu Linh đã ra tay khiến Diệp Lăng Tịch xảy thai.

Cùng lúc ấy ở phía bên ngoài ngay lập tức truyền nhau video Bạch Tiêu Linh đánh ghen Diệp Lăng Tịch, hơn nữa còn lan truyền thông tin lão bà của Trịnh Quang khiến tình nhân của hắn xảy thai.

Hai tin tức này đã trở thành tin tức nóng hổi trên toàn thành phố ngay trong đêm..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio