Sau khi Trần Thương nói một tràng, ba người đều ngẩn người!
Bởi vì ý nghĩ này rất có tính sáng tạo, dung hợp hai loại phương pháp khâu cơ lại với nhau, đến đối với việc tiến hành khâu cơ tốn thương hai độ, bù trừ khuyết điểm cho nhau, lựa chọn ưu thế của nhau, cái này... Là một cái ý kiến!
Vương Ngọc Sơn không nghĩ tới mình lại một lần nữa bị tiểu tử trẻ tuổi như Trần Thương mang đến niềm vui mới!
Cậu ta đến cùng có bao nhiêu lợi hại?
Lúc đầu sáng tạo nghiên cứu ra tổ hợp khâu mô da, bây giờ lại trong tình huống ba vị chủ nhiệm tay chân luống cuống lần nữa nói ra một ý tưởng thiên tài!
Thường Hồng Mai nhầm mắt trăm tư vài giây đồng hồ, vô số khả năng hiện lên trong đầu, mở mắt, nhìn Vương Ngọc Sơn, trong mắt mang theo kích động:
- Viện trưởng Vương, có thế thực hiện! Tôi cảm thấy có thể thực hiện!
Đàm Trung Lâm cũng khẽ gật đầu:
- Tôi cũng cảm thấy có thể thực hiện!
Vương Ngọc Sơn thở dài:
- Tôi có thể không biết đó là ý kiến hay sao? Thế nhưng... chúng ta phải có khả năng làm mới được!
Ai cũng biết biện pháp này tốt, thế nhưng biện pháp tốt còn phải do người thực hiện tốt!
Trong lòng Vương Ngọc Sơn thầm than khổ...
Vương Ngọc Sơn bỗng nhiên cảm giác không còn chút sức lực nào, có loại cảm giác sách đến lúc dùng mới thấy ít.
Phương pháp khâu Bunnell có tính chất phức tạp vốn đã rất cao, không cẩn thận sẽ gây tổn thương cho cơ, dễ dàng gây nên dính liền, mà loại tổn thương hai độ này, căn có cơ sở trong quy mô nhỏ nhờ phương pháp khâu Kessler, phối hợp với phương pháp khâu Bunnell, độ khó không biết cao bao nhiêu!
Lần này, Vương Ngọc Sơn cảm nhận được một loại cảm giác bất lực!
Ông ăn ngay nói thật:
- Tôi làm không được, như vậy độ khó quá lớn.
Lời này vừa nói ra, Thường Hồng Lôi không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì loại kỹ thuật này vốn rất khó, chính bản thân cô cũng làm không được, hi vọng duy nhất đặt hết trên người Vương Ngọc Sơn.
Xem ra Vương Ngọc Sơn cũng sẽ không làm được!
Đàm Trung Lâm trông thấy hai người họ nhìn mình, vội vàng lắc đầu, ngược lại nhìn về phía Trần Thương:
- Tiểu Trần, cậu có thể làm không?
Ba người đều nhìn Trần Thương.
Trần Thương khẽ gật đầu:
- Tôi biết!
Một câu tôi biết, tựa như tiếng sét giữa trời!
Dù cho giọng Trần Thương rất bình thản tựa như là “Ăn cơm”, nhưng lời nói này vừa ra liền như là “Đớp c*t" khiến người ta chấn kinh!
Hoàn toàn chính xác, ba người nhìn Trần Thương, chỉ thấy hẳn mây trôi nước chảy không có chút luống cuống nào tựa hồ đó không phải là việc ghê gớm gì.
Thế nhưng... Hai chữ “ta biết" này lại thật sự quá rung động.
Nhưng mà, sắc mặt Đàm Trung Lâm lập tức biến đổi, vội vàng chớp mắt vài cái nhìn Trần Thương, tiểu tử này, quả nhiên mẹ nó lại tới khoe khoang!
Sớm biết như vậy đã không cho hẳn vào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đàm Trung Lâm tràn đầy vô hạn hối hận!. Tiên Hiệp Hay
Tình trạng này mà cậu còn muốn lên, cậu nói cậu có phải... Aizz!
Ai còn nhìn không ra, ca phẫu thuật này đã là một cục diện rối rắm, có thể làm tốt thì là do ông trời chiếu cố, làm không tốt cũng thì chuyện cũng đã như vậy, hiện tại tốt rồi, tự dưng cậu tiến đến làm gì!
Nghĩ tới đây, Đảm Trung Lâm không nhịn được muốn khuyên nhủ Trần Thương, nói
- Tiểu Trần! Đây không phải nói đùa, cậu xác định có thể làm được hả? Đây cũng không phải là lúc để cậu khoe khoang!
Vương Ngọc Sơn cũng như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Trần Thương, hai lần phẫu thuật, ông thật không cảm thấy Trần Thương là trẻ con miệng còn hôi sữa.
Không phải loại người vì được nổi tiếng mà chuyện gì cũng có thể làm được.