Ca phẫu thuật của Hình Vũ đã hoàn thành, thế nhưng còn chưa được đẩy ra, nhìn thấy một đám đại lão thương nghiệp đang khoe khoang đẳng kia, luôn cảm thấy không phải chuyện gì xấu.
Thổi phồng tài năng dù sao cũng còn tốt hơn so với than thở!
Nếu thật là lúc này nguyên một đám than thở, Hình Vũ mới khóc đó.
Các người tâng bốc đi, tâng bốc xong cho tôi hỏi thăm một việc...
Thế nhưng chờ thật lâu, phát hiện nguyên một đám càng phiêu càng không có điểm dừng.
Hình Vũ nhịn không được nói:
- Ngại quá, các vị chủ nhiệm, tôi muốn hỏi một chút, cơ hội có thể khôi phục của tôi lớn bao nhiêu, tình trạng có thể khôi phục như thế nào? Ảnh hưởng đến việc đánh đàn dương cầm của tôi không?
Đám người lúc này mới chú ý tới, hoá ra bệnh nhân còn chưa đi sao, hiện tại vẫn chưa tới lúc để khoác lác...
Vương Ngọc Sơn trầm ngâm một lát, nói:
- Hình tiên sinh, là như vậy, nếu như dựa theo kinh nghiệm nhiều năm phẫu thuật của tôi mà xem, ca phẫu thuật hôm nay rất thành công! Dựa theo tỉ lệ lúc trước đã nói, chí ít xác xuất có thể khỏi hẳn đến 80-90%.
- Nếu như cộng thêm khoảng thời gian này tích cực điều dưỡng, tôi nghĩ rất có thể sẽ không ảnh hưởng việc đánh đàn dương cầm của cậu.
Nói đến đây, Vương Ngọc Sơn nhìn Hình Vũ một mặt kích thích, nhịn không được khuyên:
- Nhưng mà... Hình tiên sinh, tôi nói chỉ là xác suất cùng khả năng, cậu cũng biết, bản thân y học luôn tràn đầy rủi ro cùng nguy hiểm, ai cũng không thể cam đoan nhất định là một kết quả ra sao, cậu hiểu ý của tôi không?
Hình Vũ nghe xong vội vàng gật đầu!
Nói thật, có thể nghe được đáp án như vậy, Hình Vũ đã mười phần thỏa mãn.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, lịch trình mưu trí của Hình Vũ có thể nói là long đong tới cực điểm.
Thậm chí đã cùng công ty bảo hiểm đàm luận tốt đền bù, thu hoạch được một nhóm lớn tiền bảo hiểm khách quan, nhưng... Nghề nghiệp kiếp sống của mình sẽ đến đây là kết thúc.
Hình Vũ thậm chí nghĩ đến sau này mình đi làm cái gì...
Nhưng không nghĩ tới, ông trời chiếu cố, phẫu thuật lại thành công như thế!
Nghĩ tới đây, Hình Vũ không khỏi nhiều hơn mấy phần cảm kích, nhìn mấy vị chủ nhiệm, đứng dậy cúi đầu:
- Các vị chủ nhiệm, thật sự là quá cảm kích, mọi người chính là ân nhân cứu mạng của tôi, đôi tay này. Thật quá quan trọng, có thể nói là sinh mạng thứ hai của tôi, tôi ba tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với dương căm, cả đời này... Aizz! Thực sự là vô cùng cảm kích chuyện này!
Mấy người Thường Hồng Lôi cười nói:
- Hình tiên sinh, quá trình phẫu thuật cậu cũng nhìn thấy, người chân chính trợ giúp cậu là bác sĩ Trần.
Hình Vũ gật đầu, quay người nhìn Trần Thương, cúi người thật sâu biểu thị cảm kích, nghiêm túc nói:
- Bác sĩ Trần, tay đối với tôi mà nói chính là sinh mệnh thứ hai của tôi, tôi không biết như thế nào đế. biểu đạt tâm tình của mình, nhưng mà... Bất luận như thế nào, phần ân tình này tôi cũng sẽ ghi nhớ, còn có sau này có chuyện gì, cứ gọi đến điện thoại cá nhân của tôi, chờ khi cậu kết hôn, tôi nguyện ý tự mình đến đó đàn một khúc chúc phúc cho cậu! Cậu sẽ là bằng hữu tốt nhất của tôi.
Bỗng nhiên Trần Thương nghe thấy.
[ Đinh! Độ thiện cảm của Hình Vũ + 50. ]
Đây cũng là cự tỉnh đầu tiên mình nhận biết sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cười cười. Mà những lời này của Hình Vũ, nếu như bị người ngoài nghe thấy, đây nhất định là sóng to gió lớn!
Hình Vũ đàn một khúc trong hôn lễ, cái này ai có. thể làm được?
Đây cũng không phải là cứ có tiền liền có thể làm được, đây là một loại tán thành, là một loại vinh dự.
Đoạn thời gian trước Hình Vũ được mời tới yến hội sinh nhật của nữ vương hoàng gia Anh, tại yến hội đàn tấu một tiết mục.
Kỳ thật, Hình Vũ làm một nghệ sĩ dương cầm, anh có thể nghĩ tới cảm kích, tuyệt đối là chính mình tận tâm tận lực biểu diễn, tại thời điểm tốt đẹp nhất của Trần Thương, dâng lên lời chúc phúc tốt đẹp nhất của mình.