Hai ngày này, trong khoa Đàm Trung Lâm không ngừng tổ chức học tập cùng liên hệ khâu cơ, trình độ cũng có chút tăng lên, thế nhưng luôn cảm giác tìm không thấy trạng thái tùy tâm sở dục khi sử dụng các loại phương pháp khâu như Trần Thương đã làm
Điều này làm cho Đàm Trung Lâm có chút buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui nhắm mắt làm liều cuối cùng không nghĩ ra biện pháp gì!
Trong khoa dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì làm, dứt khoát quyết định đến tìm Trần Thương thỉnh giáo một chút.
Thế nhưng sau khi tới lại cảm thấy không tử tế cho lắm, dù sao gần đây mình đã cướp hết toàn bộ bệnh nhân của người ta, cũng không giới thiệu cho Tỉnh Nhị Viện nữa, sợ gặp phải Lý than đen, đến lúc đó khẳng định không tránh khỏi bị ăn chửi!
Người này vừa đi đến, trông thấy một phòng làm việc nhiều người đều ở đây, lập tức sửng sốt một chút, thầm nghĩ có chuyện xấu, làm sao một bệnh nhân cũng không có?
Có chút không giống hình ảnh trong tưởng tượng của mình!
Giờ khắc này, Đàm Trung Lâm lại không biết nên nói như thế nào.
Dù sao mình thế nhưng là chủ nhiệm ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh, phó chú tịch phân hội ngoại khoa tay tỉnh Đông Dương, nói đến tìm Trần Thương thỉnh giáo, không nói trước có thể nói ra được hay không, cái này xấu hổ cỡ nào chứ!
Đây chính là sự khác biệt giữa Đàm Trung Lâm và An Ngạn Quân.
Tính nguyên tắc của An Ngạn Quân cực mạnh, đối với ưa thích của mình, ông sẽ theo đuổi để làm tất cả, sẽ không cần mặt mũi gì, ông thấy, chỉ có chuyện này có cần đi làm hay không, tôi làm thế nào mới có thể tốt nhất, còn về mặt mũi, ngược lại không có quan trọng như vậy, nếu không ông cũng sẽ không ngay trước mặt Tăn Duyệt và Vương Khiêm, nói với Trần Thương câu "Cho tôi thỉnh giáo”
Đương nhiên, không phải nói ai tốt ai xấu, mà phải nói là mỗi người đều có chí hướng riêng.
...
Đàm Trung Lâm đi đến bên cạnh Trần Thương, cúi đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy mẫu đơn tham gia hội Y học của Trần Thương, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, đang lo không biết nói thế nào, rốt cuộc tìm được một cái lý do!
- Ai nha, thật là khéo, tiểu Trần, lần này tôi đi ngang qua Tỉnh Nhị Viện, vừa vặn chuẩn bị tới nói với cậu, để cậu gia nhập phân hội ngoại khoa tay của Hội Y học tỉnh Đông Dương đó, không ngờ cậu đã điền xong phiếu thông tin rồi, vừa vặn bớt việc.
Đàm Trung Lâm mỉm cười nói.
Trần Thương sững sờ:
- Cái này... Đây là xin vào phân hội ngoại khoa tay của Hội Y Học Trung Hoa, không phải phân hội tỉnh Đông Dương... Chủ nhiệm Đàm, hay là để tôi lại một phiếu nữa?
Đàm Trung Lâm cười nói:
- Không cần không cần, cậu có điều không biết đi, bình thường muốn gia nhập phân hội ngoại khoa tay của Hội Y Học Trung Hoa, đều có thể tự động gia nhập phân hội tỉnh Đông Dương, vì lẽ đó chỉ cần phiếu này là đủ rồi.
Thế là, Đàm Trung Lâm cầm mẫu đơn lên, làm bộ nhìn nội dung một chút, nói
- Ừm, không tệ không tệ! Tốt vô cùng!
Nói xong, trực tiếp cất vào túi.
Trần Thương lập tức đỏ mặt, không tệ? Chỗ nào không tệ? Tên của tôi không tệ? Hay là giới tính không tế? Hoặc là số thẻ căn cước không tệ?
Nhìn vào khuôn mặt chững chạc và đường hoàng của Đàm Trung Lâm, Trần Thương chợt nhận ra khoảng cách giữa mình vào các ông ấy không chỉ về thành tích học tập, kỹ năng phẫu thuật, mà còn rất nhiều rất nhiều những kỹ năng sống toàn diện khác, như là: Kỹ năng nói dối không chớp mắt của ông ta đã ở mức hoàn mỹ?