Lúc Đàm Trung Lâm đang chuẩn bị gọi Trần Thương đi bàn giao công việc, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
- Chủ nhiệm Đàm, ông có đang ở trong khoa không?
Đàm Trung Lâm nhận điện thoại thì liền nghe được giọng nói gấp gáp của Lý Huy, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh.
Đầm Trung Lâm biến sắc, vội vã đi ra khỏi phòng làm việc khoa cấp cứu.
- Bây giờ không có ở đó, viện trưởng Lý, xảy ra chuyện gì rồi?
Giọng Lý Huy có chút nghiêm túc:
- Anh tranh thủ thời gian trở vẽ, có một bệnh nhân đặc biệt
Đàm Trung Lâm nghe có bệnh nhân đặc biệt, lập tức ngây ngẩn cả người, gần đây ông nhận được quá. nhiều bệnh nhân đặc biệt, thực sự không biết đến cùng là loại tình huống đặc biệt gì.
Là công nhân viên chức thân thuộc của bệnh viện? Hay là người nhà lãnh đạo? Nếu không phải là tiểu minh tỉnh cùng võng hồng!
Dù sao khoảng thời gian này Đàm Trung Lâm đúng là nhận vào những ca cấp cứu đặc biệt như vậy, khiến ông thực sự là tâm phiền ý loạn, còn có chút mỗi ứng phó!
- Bệnh nhân đặc biệt như thế nào?
Đàm Trung Lâm vừa nói chuyện vừa vội vàng đến giao lộ đón xe.
Lý Huy trịnh trọng việc nói:
- Là một anh hùng nhân dân.
Đàm Trung Lâm lập tức ngây ngẩn cá người.
Lý Huy tiếp tục nói:
- Ông tranh thủ thời gian đến, đến rồi lại nói!
Trong lòng Đàm Trung Lâm không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, anh hùng nhân dân.
Đến cùng là anh hùng nhân dân như thế nào?
Vội vàng trở lại ngoại khoa tay đã nhìn thấy một đống người tụ tập ở cửa ra vào!
Hai ba người nhà dẫn theo ba đứa trẻ tầm năm sáu tuổi đều đang mặc đồng phục, mà Lý Huy đứng ở đứng bên cạnh y tá, bên người là một người đàn ông trung niên mặc đồ vét áo sơ mi trắng, quần tây.
Nhìn cái phái đoàn kia là có thể biết được lãnh đạo là người thế nào, có khi đẳng cấp còn cao hơn so với viện trưởng Lý nữa là khác!
Nhìn thấy Đàm Trung Lâm đi từ thang máy xuống, Lý Huy tranh thủ thời gian vẫy tay chào.
- Hà Sảnh, vị này là chủ nhiệm Đàm, chính là chủ nhiệm ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh,
Lý Huy kéo Đàm Trung Lâm đến để giới thiệu:
- Cũng chính là một thành viên trong nhóm phẫu thuật đã tham gia cứu chữa cho Hình Vũt
Vị lãnh đạo nghe xong, quay người nhìn Đàm Trung Lâm, trịnh trọng lên tiếng:
- Chào chủ nhiệm Đàm.
Mặc dù Đàm Trung Lâm đang có rất nhiều những nghỉ ngờ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tính tình lại trở nên nhẫn nại
- Chào lãnh đạo.
Người đàn ông trung niên cầm tay Đàm Trung Lâm, hai mắt nhìn chấm chăm Đàm Trung Lâm, trong ánh mắt như muốn gửi gầm sự kỳ vọng của mình, trầm giọng lên tiếng:
- Chủ nhiệm Đàm, lần này nhờ ông, nhất định ông phải cứu chữa ân nhân của chúng tôi đấy!
Từ đầu đến cuối Đàm Trung Lâm đều cảm thấy mờ mịt:
- Cái này, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?
Vị lãnh đạo cỡ tuổi trung niên nói:
- Trưa hôm nay lúc học xong, mấy đứa trẻ vừa mới tan học, lúc chúng đi qua đường, có một chiếc xe hơi bị mất khống chế, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, một giáo viên tiểu học tên Quách Chí Dũng đột nhiên xông tới, ôm mấy đứa bé nhảy vọt tới dải cây xanh bên cạnh, đã kịp thời cứu mấy đứa trẻ lúc nguy cấp!
- Nhưng thời điểm tay phải chạm đất, cậu ta đã bị rào chắn dải cây xanh đâm vào tạo thành vết thương nghiêm trọng!
- Đây là anh hùng của nhân dân của An Dương chúng tôi, vì lẽ đó, cuộc nói chuyện ở sảnh của chúng ta ngày hôm nay là hoàn toàn nghiêm túc, yêu cầu chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, cứu chữa anh hùng!