Chuyện này quá đáng sợ!
Người khác là ba ngày không thấy phải lau mắt mà nhìn, cậu ta làm sao lại có thể làm được mỗi lần gặp là phải triệt để thay đổi cách nhìn một lần?
Trình độ tăng lên cũng không phải nhanh như vậy chứ, cậu ta căn bản không phù hợp quy luật tự nhiên.
Nghĩ tới đây, Đảm Trung Lâm nhịn không được thận trọng hỏi:
- Tiểu Trần, cậu... phương pháp khâu này là..
An Ngạn Quân ra vẻ cao thâm, mặt mũi tràn đầy thần thánh chậm rãi nói
- Chủ nhiệm Đàm, cái này gọi là pháp!
Đàm Trung Lâm sững sờ:
- Pháp? Cái gì pháp?
An Ngạn Quân hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói đến:
- Đây là một loại phương pháp khâu cơ do chính tiểu Trần nghiên cứu ra được, gọi là "pháp"!
Nghe đến đó, Đàm Trung Lâm lập tức sững sờ.
Trừng to mắt, ngừng thở: Cậu... Cậu đã khai tông, lập phái rồi??
Sau khi phẫu thuật xong là đến giai đoạn thủ công, đây là giai đoạn cuối cùng, nhưng Trần Thương cũng không có bất kỳ sự không kiên trì nào.
Lúc Trần Thương còn đi học, một vị bác sĩ ngoại khoa khoảng chừng hơn năm mươi tuổi đã từng nói với bọn anh, nếu chọn làm việc ở lâm sàng, thì không thể lười biếng, bất cứ là trong thời điểm nào, đối với tình trạng một người bệnh thế nào, cứu chữa bệnh tật nặng bao nhiêu, thì luôn phải có một trái tìm sẵn sàng dốc hết sức mình.
Không bao lâu sau ca phẫu thuật kết thúc.
[ Đinh! Khâu một vài cơ phức tạp, một vài thần kinh biên ngoại phức tạp, đường vòng quanh mạch máu thành công, nhận được: 1, Kinh nghiệm + 500; 2, Một bản sách kỹ năng trống không, 3, Điểm kỹ năng +1;]
Sau khi Trần Thương nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, lập tức ngây ngẩn cả người, nhận một lúc ba loại ban thưởng dã quái luôn hả?
Ban thưởng kiểu đó có phải sẽ mang ý nghĩa phong phú hơn chút không?
Dù sao... Sự thay đổi về “chất” rồi cũng sẽ dẫn tới sự thay đổi về “lượng"!
Trần Thương nhìn chế độ ban thưởng, phát hiện rất bình thường, đặc thù duy nhất đó là một bản sách kỹ năng trống không?!
Không ngờ lại là màu tím.
[ Sách kỹ năng trống không: Sau khi dùng, có thể phục chế một hạng kỹ năng phẫu thuật, sau đó tự động tăng lên đến cấp đại sư; nhắc nhở: Không được phục chế phẫu thuật cấp bốn. ]
Trần Thương trầm mặc, loại sách kỹ năng kiểu này đúng là lợi hại!
Nghĩ tới đây, Trần Thương cực kỳ hài lòng, một ca phẫu thuật, học lén một loại kỹ năng từ Đàm Trung Lâm, lại được nhận một sách kỹ năng trống không, thấy cũng lời!
Trần Thương đưa Quách Chí Dũng đi ra bên ngoài phòng phẫu thuật.
Đàm Trung Lâm đi theo sau lưng Trần Thương, cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào, giống như đang có điều cần suy nghĩ, nhưng lại không biết suy nghĩ gì.
Vừa mới ra ngoài, liền nhìn thấy một đám người đang đứng đối diện cửa ra vào.
Trong đám người có cả Tân Hiếu Uyên, nhìn thấy Trần Thương đi ra.
Ánh mắt Tân Hiếu Uyên sáng lên, vội vàng bước lên phía trước:
- Tiểu Trần? Thế nào? Phẫu thuật có thuận lợi không?
Trần Thương gật đầu:
- Viện trưởng Tân, phẫu thuật rất thành công, nếu như thường xuyên thực hiện huấn luyện để hồi phục, thì chắc chẩn sẽ không quá khó để bình phục lại.
Sau khi Tân Hiếu Uyên nghe xong, nét mặc vui mừng hẳn ra, cao hứng trở lại:
- Hà Sảnh, giờ có thể yên tâm rồi chứ?
Hà Thông hơi sững sờ, nhìn Trần Thương, lại tiếp tục quan sát Đàm Trung Lâm đứng sau lưng Trần Thương đang đờ đẫn không biết suy nghĩ cái gì, rõ ràng là có gì đó không yên tâm!
Nhịn không được liền hỏi:
- Chủ nhiệm Đàm... Ai là bác sĩ mổ chính vậy?
Đàm Trung Lâm vội vàng nói:
- À là người này, bác sĩ Trần Thương!
Hà Thông nghe thấy, ông nhìn Trần Thương vẫn còn trẻ tuổi như thế, không nhịn được liền nhíu mày:
- Cậu ta...