Ngay từ lúc đầu, tính Trần Đại Hải rất kỹ lưỡng, đến công ty mua bán căn hộ hỏi một chút cái này, hỏi thăm một chút cái kia, nhớ lại để sau này trở về khoác lác cùng bạn nhậu.
Thế nhưng di chuyển một ngày xem mười căn lớn nhỏ, hào hứng của Trần Đại Hải bắt đầu giảm đi.
Thế nhưng Dương Giai Tuệ hào hứng càng ngày. càng cao, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả Trần Đại Hải.
Cái gì mà lấy ánh sáng, bố cục, quạt hơi nước, cái gì.. nói chung là biết cái gì thì cũng nói với cô gái chuyên phụ trách chăm sóc khách hàng ở công ty mua bán căn hộ.
Buổi tối khi trở vẽ, điện thoại Dương Giai Tuệ còn mở thêm một chuyện mục phòng tỷ kể chuyện xưa để nghe.
Ngày thứ ba, người một nhà đến quảng trường Thiên Nhai gần đó mới xây dựng một toà tên là Vạn Khoa Tử Dương.
Khoảng cách từ nơi này tới tỉnh Nhị viện rất gần, tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn tất.
Đẳng sau còn có công trình đang thi công, mặc dù phòng ở còn chưa xây dựng xong, nhưng đã bán được bảy tám phần.
Trần Thương đi theo nhân viên của công ty mua bán căn hộ, chỉ vào sa bàn giới thiệu.
Lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Trần Thương!
Trần Thương nghe thấy giọng nói kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Giọng nói này từng xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống của anh, rất quen thuộc.
Nghe thanh âm quen thuộc, Trần Thương im lặng quay người
- Oảnh Nghiên.
Trần Thương thanh đạm trả lời, nhìn người quen thuộc trước mắt này, vốn cho rắng khi gặp mặt sẽ có bao nhiêu xấu hổ, không nghĩ tới khi gọi tên người ta, lại mười phần đơn giản.
Cảnh Nghiên không có thay đổi nhiều, phong cách ăn mặc vẫn vậy, vẫn nụ cười quen thuộc, ánh mắt nhìn Trần Thương cũng quen thuộc.
Cô gái này chính là như vậy, thoải mái, dám yêu dám hận, có sao nói vậy.
Cảnh Nghiên cười nói:
- Thật sự chính là anh sao, đã lâu không gặp!
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, nhưng em một chút cũng không thay đổi!
Hai người mặc dù đã lâu không gặp, thế nhưng vừa rồi, nói chuyện vẫn là một cách tự nhiên rất quen thuộc.
Cảnh Nghiên nhìn Trần Thương, cười nói:
- Đây là chuẩn bị mua nhà à? Phát đạt nha! Chuẩn bị kết hôn hả?
Trần Thương lắc đầu:
- Đối tượng cũng chưa có chứ nói gì tới kết hôn, bất quá chuẩn bị mua một căn nhà, dù sao công việc cũng ổn định, suy nghĩ trước tiên tìm một nơi ở lại.
Nói đến chuyện đối tượng, Trần Thương lách qua chủ đề:
- Em cũng đi xem nhà à?
Bản thân Cảnh Nghiên là người ở thành phố An Dương, gia cảnh thường thường bậc trung, khi còn ở trường cùng Trần Thương đi ra ngoài ăn cơm, cô thường xuyên chủ động trả tiền, vì nghĩ tới cảm nhận của Trần Thương, nên khi gọi món ăn, rất ít khi chọn món đắt tiền.
Về sau chia tay, các phương diện nguyên nhân, dù sao người nào cũng có chí riêng, không thể nói chia tay nhất định là do người ta không tốt.
Chỉ có thể nói ai cũng có thứ mình muốn theo đuổi!
Cảnh Nghiên lắc đầu:
- Ừm, đúng vậy, nơi này cách Đông Đại Nhất viện cũng không xa, tới xem nhà một chút.
Trần Thương sững sờ, nhịn không được nói:
- Sau khi Tỉnh Nhiên trở về không phải đã được bệnh viện cấp nhà sao?
Cảnh Nghiên nhẹ gật đầu:
- Vốn dĩ nói là cấp nhà, thế nhưng đều là nhà cũ, hơn nữa diện tích lại tương đối nhỏ, hai chúng em. chuẩn bị kết hôn rồi sinh con, suy nghĩ muốn một căn nhà lớn chút, và lẽ đó bệnh viện dứt khoát hỗ trợ chỉ phí, vừa vặn tới xem một chút.
Cảnh Nghiên nhịn không được nói:
- Xem ra anh không có thi nghiên cứu là đúng, hiện tại thi nghiên cứu tốt nghiệp rồi cũng không tìm được việc làm, bạn học cùng lớp chúng ta hiện tại cũng đang rầu rĩ đó.
Trần Thương cười cười xấu hổ:
- Anh đây không phải lại trở vẽ đi học sao? Hiện tại mọi người đều là sư huynh sư tỷ.
Cảnh Nghiên không nhịn cười được:
- Xem ra ở khoa cấp cứu ba năm đối với anh đả kích không lớn a, vẫn lạc quan như thế?
Trần Thương cười cười, không nói gì:
Dương Giai Tuệ lôi kéo Trần Lạc cùng Trần Đại Hải xem nhà quên cả trời đất, nói chuyện trên trời dưới đất với nhân viên phụ trách bán nhà, làm gì nhìn ra được đây là người trong thôn, cho dù là trong thôn, cũng là thôn Thành Trung, trong tay có mấy căn hộ.