Thế nhưng nếu như nói là cho bác sĩ “phong bì mười vạn", ngẫm lại này lại mang đến ảnh hưởng thế nào? Đây chính là Tân Hiếu Uyên cũng có thể bị kéo xuống đài.
Chỗ thua kém chính là lớn như thế.
Chính mình có hệ thống, không thiểu đường tắt để kiếm tiền, vẽ sau sẽ có vô cùng nhiều cơ hội, vì mười vạn khối mà bí quá hoá liều, một chút cũng không đáng!
Kiếm tiền vẫn là ổn thỏa thì tốt hơn một chút, mấy chuyện nhận tiền tại bệnh viện thế này, hơn nữa còn là một nhân vật có mặt mũi như vậy, sẽ rất phiền phức.
Dương Xuân Hoa thấy Trần Thương không nhận phong bì, lập tức biến sắc:
- Bác sĩ Tiền, cái này...
Trần Thương cười nói:
- Bà là bạn của viện trưởng Dương, cũng là bạn của viện trưởng Tân, chúng ta cứ dựa theo phương. thức bạn bè mà đối đãi.
Trần Thương không nói quá nhiều.
...
....
Sau khi đổi lại quần áo xong, Trần Thương đi vào phòng phẫu thuật, tại vị trí đèn không hắt bóng xuống, vết thương nhìn càng rõ ràng hơn. [ Tổn hại da, cấp 28, quái thủ lĩnh, kèm theo làn da bị nhiễm trùng, đồng thời làm sạch vết thương, cần cấy ghép mô da. ]
Nhận được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Trần Thương có chút trầm mặc.
Vết cào này thật là sâu, tuyệt đối là ôm hận nên cào, thăng nhãi này đến cùng là làm cái chuyện oán trời trách đất gì, có thể làm cho một cô gái yếu ớt xuống tay ngoan độc như vậy!
Trần Thương nhìn tên tiểu bạch kiểm này, khẽ thở dài một cái, chuyện này có nghĩa là độ khó khâu lại có thể sẽ gia tăng.
Kỳ thật nói là cấy ghép mô da, cũng không căn nghiêm trọng như trường hợp của Đậu Hinh, mà chỉ vên vẹn cần thúc đẩy kĩ thuật khâu lại mô da là được rồi.
Độ khó có lớn hay không?
Cũng không phải rất lớn.
Thế nhưng nếu muốn không để lại sẹo, độ khó này sẽ tăng lên rất nhiều.
Cũng may vết thương không rộng lắm, còn có thể cố gắng một chút.
Hơn nữa, phần thịt ở gò má của chàng trai này tương đối nhiều, làn da cũng khá lỏng, khi khâu lại có độ khó không cao, Trần Thương tận dụng hết khả năng đem vị trí bị nhiễm trùng và tổn hại đều rửa sạch sẽ một chút, phòng ngừa việc khiến mầm da non hình thành quá nhiều sẹo.
Phẫu thuật có độ khó không lớn, kinh nghiệm của Trần Thương cũng rất phong phú, động tác cũng rất thành thạo, trước sau cũng chỉ tăm mười phút, Trần Thương đã khâu hoàn tất.
Hai người Tân Hiếu Uyên cùng Lý Bảo Sơn ở phía sau quan sát mà bùi ngùi mãi thôi.
Trách không được có thể khiến người ta tìm tới tận bệnh viện, thực lực cùng trình độ này, đặc biệt là kỹ xảo khâu đều vô cùng tỉnh vĩ, người bình thường thật làm không được.
Cái này không chỉ cần kỹ xảo khâu, mà còn cần kỹ năng thẩm mỹ.
Thế nhưng, điểm mấu chốt nhất từ đầu đến cuối là người trong cuộc, cậu thanh niên này một câu đều không nói.
Một câu cảm ơn đều không có.
Trần Thương cũng không phải cần một câu cảm ơn, chỉ là Trần Thương nhìn thấy trong ánh mắt của chàng trai kia có một tia khinh thường.
Tựa hồ căn bản là đang xem thường Trần Thương, chính là loại cảm giác như vậy.
Trần Thương lắc đầu, cũng không thèm để ý.
Dù sao người bệnh cũng nhiều loại, loại nào cũng đã gặp, không cần thiết bởi vì loại người này mà xoắn xuýt.
Hơn nữa, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, coi như cũng là cho viện trưởng và Tân viện trưởng Dương Thao chút mặt mũi.
Dù sao đoạn thời gian trước, Dương Thao giới thiệu một người bệnh cần chỉnh hình cho mình, thu hoạch mười mấy vạn phí chỉnh hình.
Quan hệ giữa người với người được xây dựng dựa trên cơ bản là sự hợp tác lẫn nhau, đều là tương hỗ.