Nhưng hiệu quả sau cùng, Trần Thương cũng chưa từng thấy qua, nghĩ đến cô gái nhỏ không những thanh thuần mà còn trắng như tuyết trời đông ấy, Trần Thương vẫn mang hảo cảm trong lòng.
Cũng rất muốn biết hiệu quả sau phẫu thuật thế nào.
Hi vọng gương mặt được phẫu thuật thành công có thể thành công xua tan mọi lo lắng trong lòng cô, quét tự tỉ vào ở chỗ sâu nhất trong lòng, có thể biến thành ánh nẵng đáng yêu thiện lương.
Thế là, khi đang muốn thu thập chuẩn bị giao ban.
Lúc này, Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên đi ngang qua, trông thấy Trần Thương đang muốn rời đi, vội vàng gọi Trần Thương lại.
- Tiểu Trần? Tan làm à?
Trần Thương sững sờ, nhìn thấy viện trưởng Tần, cười một cái:
- Vâng, viện trưởng Tân, ngài cũng tan làm à? Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, cười trấn an nói
- Chuyện ngày hôm nay không cần để ở trong lòng, tiểu tử kia không hiểu chuyện.
Trần Thương mỉm cười:
- Chúng ta làm bác sĩ, loại chó mèo gì mà chưa. từng thấy qua?
Tần Hiếu Uyên nghe thấy Trần Thương nói câu nói này, nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn thấy Trần Thương có vẻ như không thèm để ý, kỳ thật Trần Thương đã sớm đem cậu ta ví von thành con chó con mèo rồi.
Nhưng cũng không quan trọng.
Tần Hiếu Uyên không quan trọng lắc đầu, những chuyện này đi qua liền đi qua, điều ông quan tâm nhất là một chuyện khác:
- Khoảng thời gian này tôi nhìn thấy Tân Duyệt bận bịu làm phân tích số liệu gì đó, buổi tối hôm nào cũng tăng ca đến hơn một giờ, người trẻ tuổi không thể quá mệt mỏi, phải kết hợp khổ nhàn biết không?
Lão Tần quan tâm nhất vẫn là con gái bảo bối quý giá nhà mình, ngày nào cũng tăng ca, đều sắp khiến lão Tân đau lòng không chịu được!
Con gái bảo bối nhà mình, đến mình còn không nỡ sai việc, vậy mà đến chỗ này của cậu ta lại phải làm trâu làm ngựa.
Thế nhưng, lời nói của lão Tần con gái căn bản không nghe!
Lão Tần cũng không có cách nào khác, đành phải cách núi đánh hổ, đến nhắc nhở Trần Thương một chút.
Quả nhiên, vừa nghe lời này, trong lòng Trần Thương cũng không khỏi chấn động, nói thật, anh thật cảm động hết sức.
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng nói:
- Viện trưởng Tần yên tâm, chuyện này giao cho tôi.
Tần Hiếu Uyên nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- Tiểu Trần, có chí tiến thủ là chuyện tốt, nhưng.... Cũng không cần quá mệt mỏi.
- Cậu cũng thế, tôi nghe nói gần đây cậu vừa tan làm đã chạy tới Đông Đại Nhất viện, sắp mệt muốn chết rồi, tuổi còn trẻ, chú ý thân thể.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn viện trưởng Tân quan tâm.
Nhìn bóng dáng Trần Thương đi xa, Tân Hiếu Uyên thở dài, ông quan tâm Trần Thương khi nào chứ, ông là đang... Lo lắng cho con gái của mình sẽ phải làm góa phụ!
Nói thật, biết nữ chỉ bằng phu. Tần Hiếu Uyên nhìn Tần Duyệt lớn lên, con bé này tính cách bướng binh, một khi đã quyết định chuyện gì, bảy tám con trâu đều kéo không được.
Đoạn thời gian trước cả nhà giáo sư Ngô Học Dục còn cùng gia đình Tân Hiếu Uyên đi ra ngoài ăn cơm, muốn tác hợp cho con cái hai nhà.
Kỳ thật con trai của Ngô gia cũng không tệ, tốt nghiệp trường danh giá, cách làm người cũng không tệ.
Kết giao một cái cũng không tệ.
Thế nhưng khi Tần Duyệt cùng người ta xem phim lại tìm lý do bỏ chạy.
Về sau gọi điện thoại cũng không tiếp tục đi gặp mặt.
Chuyện này thật khiến Tân Hiếu Uyên bất đắc dĩ, con trai Ngô gia người ta cũng rất không tệ, thế nhưng Tân Duyệt lại không ưng ý.
Thế nhưng Trần Thương tiểu tử này, cả ngày để con gái nhà mình đi sớm về tối.
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài.
Aizz...
Con gái lớn đều không dùng được.
Lắc đầu, Tần Hiếu Uyên thở dài, nhìn bóng dáng đang khuất dần của Trần Thương.
Kỳ thật, tiểu Trần cũng không tệ.
Là một người có tiềm lực không tệ.
Còn gia thế....
Tân Hiếu Uyên cũng không quan tâm, dù sao ông ở thành phố An Dương cũng là nhân vật nối tiếng số một, còn giúp không được con rể à?