- Tôi nghe nói cậu đánh Nghiêm Minh?
Trần Binh Sinh giọng nói bình thản, nhìn không ra hỉ nộ.
Trần Thương gật đầu, hít một hơi thuốc lá, ho khan một cái, khói quả nhiên không tốt rút.
Lắng lại một lát, anh nhàn nhạt gật đầu thừa. nhận:
- Phải.
Trần Binh Sinh bỗng nhiên hung hăng hút một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra:
- Ai...
- Kỳ thật... Nghiêm Minh là một người đáng thương.
Trần Thương sững sờ, có chút không hiểu:
- Khi đó phẫu thuật ông ta không phải xảy ra chuyện bị trừng phạt sao? Sau đó tới khoa cấp cứu dưỡng lão.
Trần Binh Sinh lắc đầu.
- Cậu đánh giá quá thấp Nghiêm Minh. Khi đó... Nhưng thật ra là bệnh viện có lỗi với ông ấy, hoặc là chế độ không hoàn thiện, nói sau, lịch sử còn sót lại vấn đề.
- Nghiêm Minh... khi đó ông ta cũng lợi hại giống như cậu, được xưng là thiên tài ngoại khoa Tỉnh Nhị Viện...
Trần Bỉnh Sinh giảng cho Trần Thương rất nhiều, nói rất nhiều chuyện đã qua.
Trần Thương bỗng nhiên trầm mặc.
- Thế nhưng... Ông ta lại tới khoa cấp cứu, gánh vác lên trách nhiệm cấp cứu, cấp cứu đều có thể đến trễ.
Trần Binh Sinh lắc đầu:
- Ừm, những năm này ông ta thật có chút tiêu cực biếng nhác, tôi cũng nhìn không được, cái này không. sai.
- Nhưng mà... Cấp cứu đột nhiên phát sinh nhồi máu cơ tim, loại chuyện này ai có thể dự liệu được? Mà lại là trong nhà vệ sinh.
- Ai, được rồi, tôi cũng không phải nói cậu, tôi muốn nói cho cậu về sau hơi lưu tâm một chút, không muốn dẫm vào vết xe đổ của Nghiêm Minh.
- Chữ ký kia, một cái không thể thiếu, quá trình xin kia, một cái không thể tiết kiệm, đây là đang ở bảo hộ cậu.
Nói đến đây, sắc mặt Trần Bỉnh Sinh nghiêm túc lên.
Ông tiến đến không phải để giáo huấn Trần Thương, mà là trùng hợp thông qua chuyện này đề tỉnh một câu cho Trần Thương!
Nói thật, chuyện tối ngày hôm qua còn dễ nói.
Dù sao chủ yếu là bởi vì người nhà quan hệ.
Nhưng!
Gần đây Trần Thương có một số việc làm để người coi như có chút không yên lòng!
Đặc biệt là ngày hôm qua phòng cấp cứu phẫu thuật, Trần Binh Sinh nghe nói xong, kém chút dọa gần chết.
- Gần đây, chuyện của cậu tôi cũng nghe nói không ít, phẫu thuật ở phòng cấp cứu, cậu ngay cả chủ nhiệm cũng không xin, cũng may không có xảy ra vấn đề, nếu thật xảy ra vấn đề, cậu có thể gánh chịu không?
- Nếu không phải chủ nhiệm che chở cậu! Cậu phải chú ý chuyện này!
- Hôm nay, tôi nói với cậu chuyện của Nghiêm Minh, không phải để giáo huấn cậu, cũng không phải để cậu đáng thương Nghiêm Minh, mà là muốn nói cho cậu, vẫn là câu nói kia, không được cậy mạnh, sau này, không quản gặp phải chuyện gì, cậu đều phải ghi nhớ hoàn thiện quy định tương quan!
- Quy định đúng là rất phiền phức, nhưng cậu phải ghi nhớ, quy định là căn cứ kinh nghiệm của người đi trước. Quy định chế định ra là để bảo hộ bác sĩ.
Trần Bỉnh Sinh có chút nóng nảy.
Ông hiểu tính cách của Trần Thương, là một người rất có chủ ý, nhưng chuyện này không phải nói đùa.
Chuyện của Nghiêm Minh vừa vặn nói rõ với Trần Thương những chuyện này.
Trần Thương gật đầu, bất quá cảm xúc không cao:
- Tạ ơn lão đại nhiều, tôi đã biết, tôi xin phép trở
Trần Binh Sinh thấy Trần Thương không hăng hái lắm, lắc đầu, vẫn là tuổi còn rất trẻ, tuyệt đối đừng ăn thiệt thòi.
Về sau tận lực để ý cậu ta một chút.
...
...
Rời khỏi khoa cấp cứu, Trần Thương chỗ nào cũng không đi, cơm cũng chưa ăn, trực tiếp trở về nhà năm ngủ.
Anh rất ít nằm mơ, lần này lại gặp quá nhiều mộng.
Khi tỉnh lại thì trời đã sắp tối rồi.
Ngủ một giấc lâu như vậy?
Cảm giác được trong bụng truyền đến tiếng ục ục, lúc này Trần Thương mới ý thức được cả ngày nay mình chưa ăn gì.