Trần Thương lén lút đứng ở góc tường, nhìn sang người thanh niên bên trong phòng xử lý.
Lập tức hơi sững sờ!
Đây không phải thẳng nhãi mình đã khâu mặt mấy ngày trước à?
Không ngờ lại tìm đến Tân Duyệt thay băng, đây không phải trong sáng ngoài tối đều tới tuyên chiến à?
Mình có nên đứng ra tuyên bố chủ quyền hay không?
Trần Thương do dự một lát.
Đang muốn đi ra phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng kêu rên truyền đến.
- Híz-khà zz Hí-zzz..
- Ai ôi, nhẹ chút, nhẹ chút, đau!
- Ai ôi, tôi... má ơi, đau quá...
Trần Thương bỗng nhiên dừng bước chân lại, ừ, không tệ!
Chính mình không thể thay bằng cho cậu ta.
Phải biết rằng mình làm sạch vết thương là có đặc hiệu
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương cảm thấy không thể để thẳng nhãi này được tiện nghĩ.
Lần sau vẫn nên để Vương Khiêm đi đối thuốc đi, anh ta xuống tay “Ổn”!
Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định chờ một lát nữa thương lượng với Tần Duyệt một chút chuyện thay băng này.
Đang lúc Trần Thương an tâm chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói ngọt ngào!
- Tiểu Duyệt, tan việc có thời gian không?
Người thanh niên nhe răng trợn mắt hỏi.
Tần Duyệt lắc đầu:
- Không rảnh.
Người thanh niên nghe xong, lập tức do dự một chút:
- Có phải cô có thành kiến với tôi hay không?
Tần Duyệt sững sờ, tại sao mình phải có thành kiến đối với anh ta?
- Anh suy nghĩ nhiều...
Tần Duyệt cười xấu hổ.
Người thanh niên nghe đến đó, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Tân Duyệt, thề son sắt nói:
- Vậy vì sao cô bài xích tôi như thế? Tôi có thể, cảm giác được!
Tân Duyệt đều bị sắc mặt tự luyến của người thanh niên này làm cho tức cười!
Anh đi tìm tiểu mê muội đi thôi, đi xe thể thao, đi đại học thành đi dạo chẳng lẽ không có tiếng à?
Đi đến cửa bệnh viện để trang bức...
Tân Duyệt không nhịn cười được cười:
- Trương Phàm, anh suy nghĩ nhiều? Căn bản tôi không cần thiết bài xích anh.
Người thanh niên lập tức nhìn thẳng vào Tân Duyệt:
- Đây chính là cô nói! Ngày mai cuối tuần, tôi nghe chú tôi nói cô không tăng ca, chúng ta cùng đi chơi
Người thanh niên càng nói càng hăng say.
Tân Duyệt thực sự không muốn dây dưa với anh ta, vết sẹo trên mặt đoán chừng là bị cô bé kia nhìn thấu bộ mặt thật cào cho?
Cô cùng Trương Phàm nhận biết từ nhỏ, cha anh ta là làm ở công ty y dược, trong nhà rất có tiền, cho tới nay đều có quan hệ hợp tác với tỉnh Nhị viện, vì vậy, ngày lễ ngày tết cũng đi lại bình thường.
Nhưng con người của Trương Phàm này cũng không phải đồ tốt gì, bạn của Tân Duyệt đã sớm nói với cô phải cách xa Trương Phàm một chút.
Tân Duyệt thấy anh ta nói hăng say như thế, trực tiếp nói ra:
- Được rồi, Trương Phàm, vết sẹo của anh vừa tốt một chút đã quên rồi à, như thế nào làm cô bé kia đau lòng, bị cào thành dạng này.
Trương Phàm thấy Tần Duyệt hỏi như vậy, lập tức nổi ra:
- Tiểu Duyệt, cô đừng nghe những người khác nói hươu nói vượn, đám người kia, ước gì tôi gặp chuyện, hiện tại tôi thật rất cố gắng gây dựng sự nghiệp, Tân Duyệt ngày mai tôi se dẫn cô đi xem công ty của tôi, mới vẫn hóa truyền thông.
Tân Duyệt tranh thủ cắt đứt lời anh:
- Được rồi, tôi chuẩn bị kiểm tra, không có thời gian đi xem công ty của anh.
Tần Duyệt vốn thẳng tính, chơi không đến hư, nghe thấy những lời này của Trương Phàm, làm sao lại không rõ xảy ra chuyện gì
- Còn có, tôi tìm đổi tượng chỉ tìm cùng nghề, học y,anh cũng đừng suy nghĩ lung tung!
Nói xong, Tân Duyệt đi rửa tay:
- Còn có mặt của anh không cần mỗi ngày đều phải thay băng, lại nói tôi trình độ có hạn, anh tìm bác sĩ Trần đi, người ta làm phẫu thuật cho anh, anh tìm tôi làm gì?
Trần Thương ở bên ngoài nghe được trong lòng đắc ý, giống như ăn mật!
Không đúng không đúng! Không chính xác!
Chuẩn xác mà nói chính là, hiện tại Trần Thương tựa như là một người bệnh tuột huyết áp bỗng nhiên nghe một đống lớn dỗ ngon dỗ ngọt, lượng đường trong máu không ngừng tăng lên!
Thoải mái!