Bác Sĩ Thiên Tài

chương 1004: tư tưởng của giới trẻ thật là phức tạp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viện điều dưỡng Long Tức là một trong những viện điều dưỡng tốt nhất Trung Quốc, môi trường xung quanh và cấp bậc điều trị có thể xếp vào hạng tốt trên toàn thế giới.

Nhưng là một đội trưởng tạm thời của Long Tức, Hoàng Thiên Trọng sau khi bị trọng thương thì lại không ở trong viện điều dưỡng của Long Tức để điều dưỡng, trị liệu, mà được đưa đến viện điều dưỡng Lan Đình.

Mặt mũi sưng vù lên, môi mép bầm dập hết cả, hốc mắt bên trái sưng tấy, một bên mắt coi như đã hoàn toàn không nhìn thấy gì rồi.

Những vết thương trên người còn nhiều hơn, g ngực và bụng có không ít vết tích những vệt tụ máu, tím bầm ra, làm người ta trông vào đều phải giật mình kinh sợ. Có thể tưởng tượng, người xuống tay với hắn thâm độc tàn nhẫn và hận hắn dường nào.

Xương sườn bên dưới nách còn bị gãy hai cái, đã thế còn mỗi bên gãy một cái nữa chứ, đây là công lao của Chuột và Khỉ.

Nhớ lại cảnh hai anh em nhà ấy một tay ôm chặt lấy cánh tay mình, tay còn lại đấm không ngớt vào phần bên dưới của mình, thì hắn lại có cảm giác như muốn phát điên phát dại lên.

"Chúng nó phải chết, phải chết hết cả lũ." Hoàng Thiên Trọng đanh mặt dữ tợn nói. Hai tay hắn nắm chặt lại, không tài nào làm cho cơn lửa giận trong lòng nguôi ngoai đi đôi chút.

"Báo thù không phải là việc của ngày một ngày hai. Cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi rồi tính tiếp." Lạc Sân với một bộ đồ ở nhà màu trắng đang đứng múc canh từ trong hộp đồ ăn ra nói. Cái điệu bộ cẩn thận từng tí một của bà quả thực là rất giống với một người vợ hiền mẹ thảo. Tất nhiên, đó là một người mẹ của một đứa trẻ mới lên năm, lên sáu, chứ không phải là mẹ của một người đàn ông đã gần ba mươi tuổi đến nơi.

"Đợi ư? Còn phải đợi đến khi nào nữa?" Hoàng Thiên Trọng uất hận nói. "Điền Chân bảo con nhẫn nhịn, chịu đựng, mẹ cũng bảo con nhẫn nhịn, chịu đựng ư? Năm nào chú ấy cũng tặng cho con một chữ "Nhẫn", trong phòng của con đã treo kín những chữ này rồi. Nhưng cứ nhịn mãi như thế thì được cái gì đây? Bây giờ thì khác gì ngày trước chứ? Chẳng có gì thay đổi cả, và cũng chẳng thay đổi được gì."

"Uống canh đi." Lạc Sân bưng bát canh đến bên Hoàng Thiên Trọng nói.

"Chẳng có tâm trí nào mà uống cả." Hoàng Thiên Trọng không giơ tay ra tiếp lấy, nói. Đội trưởng bị chính đội viên của mình tẩn cho một trận nên thân, hắn còn mặt mũi nào quay về Long Tức tiếp tục lãnh đạo bọn họ chứ? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hắn cũng đoán trước được là bọn họ sẽ phản kháng, nhưng lại không ngờ bọn họ có thể ngang nhiên tới mức như vậy.

Nhớ lại nhát đao cuối cùng mà Ly vung ra, thì Hoàng Thiên Trọng lại rùng mình khiếp sợ.

Người phụ nữ đó …….. cô ta thật sự muốn giết chết mình hay sao?

Hắn không uống, Lạc Sân cũng không có ý miễn cưỡng hắn uống. Bà đặt bát canh còn nóng hổi xuống chiếc bàn bên cạnh đầu giường, nói: "Không nên kích động quá như thế, cứ điều trị cho tốt đi đã. Khi nào quay về đó thì phải cảm tạ lão Phó đấy, nếu không có ông ấy thì con đã chết rồi."

"Cảm tạ ông ta á? Mẹ bảo con phải cảm tạ ông ta?" Hoàng Thiên Trọng trong cơn giận dữ đã nhảy phắt từ trên giường xuống, kéo theo những sợi dây truyền nước làm cho cái giá đựng ống truyền nước kêu lên lạch cạch. "Đều là anh em của cha, mà sao ông ta lại thiên vị một bên chứ? Ngày nào con cũng đem cơm đến cho ông ta, ngày nào con cũng pha trà cho ông ta, vậy mà ông ta không những không nói một lời cảm ơn con, lại còn không ngừng đuổi con đi. Lần này bọn chúng muốn giết con, ông ta đến rồi còn giả bộ không nhìn thấy gì. Ông ta còn không làm được cả việc xử lý một cách công bằng thì sao con phải cảm tạ ông ta đây? Dựa vào cái gì mà phải cảm tạ ông ta?"

"Cháu đúng là phải cảm tạ ông ta đấy." Giọng nói đầy uy nghiêm của một người đàn ông vọng vào.

Người còn chưa đến mà âm thanh đã đến rồi.

Hoàng Thiên Trọng vội vàng đến bên cửa nghênh đón, Lạc Sân cũng quay người lại, lúc này bà mới nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Điền Chân dẫn theo thư ký của mình là Hoàng Ngọc bước tới.

"Chú Điền." Hoàng Thiên Trọng cố gắng ghìm cơn tức giận của mình lại, và lại trở thành một cậu bé ngoan ngoãn, nhã nhặn, và lịch thiệp.

"Lão Điền, công việc của ông bận rộn như vậy thì không cần phải tới đây đâu." Lạc Sân mỉm cười nói với Điền Chân.

"Thuận đường tới đây xem thế nào." Điền Chân gật gật đầu với Lạc Chân, rồi quay ra Hoàng Thiên Trọng nói: "Cháu nhất định là phải cảm tạ Phó Phong Tuyết đấy."

"Vâng." Hoàng Thiên Trọng đáp lại.

"Cháu cảm thấy oan ức, tủi thân lắm phải không?"

"Vâng ạ." Hoàng Thiên Trọng gật đầu đáp lại.

"Nếu cháu đến vấn đề này mà vẫn không hiểu nổi, thì quả là uổng phí tâm huyết của mọi người rồi đấy."

"Xin chú Điền chỉ dạy cho cháu rõ." Hoàng Thiên Trọng sợ hãi nói.

"Là vì hiện giờ cháu vẫn còn có thể đứng ở đây mà chửi ông ta, là vì cháu vẫn có thể nghe chú chỉ dạy, là vì cháu vẫn có thể tức giận, vẫn có thể phẫn nộ, là vì cháu vẫn còn sống." Điền Chân nghiêm túc nói. "Còn nếu chết rồi thì chẳng còn gì nữa. Cho dù cháu có là một người kỳ tài đi chăng nữa thì sau khi chết đi còn có giá trị gì đây? Chẳng có ai e sợ người chết cả."

"Cháu hiểu rồi ạ." Hoàng Thiên Trọng cung kính gật đầu đáp.

"Nước cờ này đi không tệ chút nào." Điền Chân nhìn Hoàng Thiên Trọng vui mừng nói. "Mặc dù có phần vội vã, vết tích cũng nặng hơn một chút, nhưng cuối cùng thì bọn chúng vẫn cắn câu. Chỉ có điều là, lần này cháu đã để lộ thực lực của mình, chắc chắn về sau chúng sẽ càng đề phòng cháu hơn đấy."

"Binh đến thì tướng cản, nước đến thì đất ngăn." Hoàng Thiên Trọng lạnh lùng đáp lại.

"Tốt lắm." Điền Chân lộ rõ nụ cười trên khuôn mặt, rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì không tài nào nhìn ra nổi. "Nghỉ sớm đi, đừng để mọi người đợi lâu quá."

"Vâng, thưa chú." Hoàng Thiên Trọng cung kính đáp.

Điền Chân định quay người bước đi, thì Lạc Sân đứng ở phía sau nói: "Lão Điền, uống bát canh rồi hãy đi."

"Thôi, tôi còn có việc phải giải quyết." Điền Chân nói.

"Chú Điền." Hoàng Thiên Trọng rút luôn chiếc kim tiêm trên tay mình ra chạy gọi với theo.

"Ừ, sao thế?" Điền Chân dừng lại nhìn Hoàng Thiên Trọng hỏi.

"Xử lý bọn chúng thế nào đây ạ?" Hoàng Thiên Trọng hỏi.

"Không xử lý gì cả." Điền Chân nói.

"Vì sao ạ?" Hoàng Thiên Trọng không cam tâm nói. Thuộc hạ xông lên trước đánh cho hắn một trận tơi bời, kết quả là bên trên giả bộ như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì ư?

"Không hiểu thì tự nghĩ đi." Điền Chân không có ý giải thích cho hắn nghe, sải bước qua mặt hắn rồi rời đi.

"Long Tức không còn nữa, thì cái chức đội trưởng mà con giành được này còn có ý nghĩa gì nữa?" Lạc Sân đứng bên cạnh nhắc nhở.

Không xử lý gì thì coi như hòa cả làng rồi, chẳng ai bị làm sao cả.

Nếu bên trên quả thật định đuổi hay hạ cấp những người động thủ, thì Long Tức liệu còn là Long Tức nữa không?

Cũng giống như vậy, bên trên cũng có thể dùng cái cớ này mà đuổi luôn cả đội trưởng đã tranh chấp, đánh nhau với đội viên của mình.

Hoàng Thiên Trọng nắm chặt tay lại, chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tiếp nhận cái kết cục khó mà làm cho hắn có thể tiếp nhận này.

Những ngày về sau này, chắc cuộc chiến đấu giữa bọn họ sẽ ngày một kịch liệt hơn.

……………………………………….

Nhìn Ly ngồi ở đối diện, vừa ăn táo vừa xem ti vi mà Tần Lạc ngày càng thấy nàng đáng yêu và thú vị hơn, cuối cùng hắn không nhịn được nữa mà cười lớn lên.

"Không được cười." Ly gằn giọng nói.

"Được. Tôi không cười nữa." Tần Lạc cố gắng làm cho mình trở nên nghiêm túc hơn một chút, nói: "Ly này, sao bọn em lại đánh nhau với Hoàng Thiên Trọng thế?"

"Tôi xin nghỉ phép, nhưng hắn ta không phê chuẩn." Ly nói.

"Chỉ là vì cái này sao?"

"Nhìn hắn ta là thấy ghét rồi."

"Tôi cũng thấy thế." Tần Lạc gật đầu nói. "Ngoài Thám Hoa bị thương ra thì còn có ai khác bị thương nữa không?"

"Có." Lý nói.

"Ai?" Tần Lạc hỏi.

"Hoàng Thiên Trọng."

"………….." Tần Lạc không ngờ Ly cũng có những lúc hài hước đến vậy.

"Bây giờ thì không cần phải xin nghỉ phép nữa rồi. Hắn ta bị thương phải nhập viện chúng ta có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại rồi." Tần Lạc nhìn Ly nói.

Vì bị tấn công ở Hoán Khê building, Jesus đã phân tích sự việc có thể liên quan đến cái gì mà bát đại chiến tướng Quỷ Ảnh của Hoàng đế, vì vậy mà Tần Lạc liền muốn bảo Ly ở lại giúp mình. Lúc đó câu trả lời của Ly là "anh mơ à", nhưng không ngờ sau khi nàng quay về thì vẫn xin Hoàng Thiên Trọng cho mình nghỉ phép.

Phụ nữ đúng là nói không là có, nói có là không, miệng thì nói một kiểu nhưng trên thực tế lại làm một kiểu khác. Ly là như vậy đấy.

Nàng vì mình nên mới xin phép Hoàng Thiên Trọng cho nghỉ phép, bất kể là có những nhân tố nào khác ở bên trong hay không, nhưng ít nhất thì khởi nguồn của việc tranh đấu lần này là do mình mà ra.

"Mình nợ cô ấy nhiều quá." Tần Lạc thầm thở dài nghĩ.

"Tôi đang đợi bị bắt giữ đây." Ly nói.

"Sẽ không có chuyện đó đâu." Tần Lạc lắc đầu nói. "Em sẽ không sao đâu. Bọn họ cũng sẽ không làm sao cả. Gặp phải chuyện như thế này thì bên trên chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết, việc này sẽ do nội bộ Long Tức tự mình giải quyết, việc Long Tức vẫn còn nguyên vẹn là quan trọng hơn bất kể thứ gì."

Ly liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Anh thay đổi rồi."

"Thay đổi cái gì?"

"Ngày trước anh ngốc nghếch lắm."

"……" Lúc này đây Tần Lạc chỉ muốn treo cô gái này lên đánh cho một trận như xương mới thôi. Mình ngốc nghếch bao giờ chứ?

"Bây giờ cũng trở thành một nhà tham mưu rồi. Giống như nghĩa phụ và chú hai vậy."

"Tôi cũng đâu muốn thế đâu." Tần Lạc cười khổ. "Bên cạnh mình lúc nào cũng có một đám người biến thái, suốt ngày bị bọn chúng bày mưu tính kế tiêu diệt, nếu tôi không nghĩ nhiều hơn một chút, thì đã bị bọn chúng nuốt trôi từ lâu rồi, đến bã xương cũng không còn nữa ấy chứ."

"Chẳng có gì thú vị cả." Ly nói.

"Đúng vậy." Tần Lạc nghiêm túc gật đầu đáp. Hắn cũng cảm thấy mình bây giờ chán nản hẳn đi. Khi vừa đến Yến Kinh, ai chửi hắn thì hắn đánh lại người đó, ai đánh hắn thì hắn giết người đó, thú vị biết bao nhiêu."

Đây là cái giá phải trả cho việc trưởng thành ư?

Ly cắn nốt miếng táo còn sót lại, sau đó vứt hột vào thùng rác rồi vừa lau miệng vừa nói: "Buồn ngủ rồi. Đi ngủ."

Hôm qua, sau khi xảy ra chuyện như vậy thì cả ngày trời nàng không chợp mắt. Hôm nay lại đến gặp Tần Lạc, nên trong người có phần mệt mỏi.

Cũng không biết là do làm sao mà nhìn thấy Tần Lạc là nàng lại muốn ngủ.

"Lên giường ngủ đi." Tần Lạc vỗ vỗ vào chiếc ga giường nói.

"Anh mơ à?" Ly từ chối một cách dứt khoát. Muốn mình ngủ cùng á? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

"Ý tôi nói là em hãy ngủ giường của tôi, còn tôi ngủ ghế sofa, em nghĩ đi đâu thế?" Tần Lạc lắc đầu ngán ngẩm, bây giờ tư tưởng của giới trẻ thật là phức tạp.

Chuyện đánh nhau trong Long Tức thế là đã có một hồi kết với việc yên lặng của bên trên, còn Jesus thì không tìm ra tông tích của Quỷ Ảnh, và Tần Lạc nhận được tin tức khác.

Thái Công Dân gọi điện tới cho hắn, bên Thụy Điển có gửi công văn tới, nói rằng công chúa Garbo ba ngày sau sẽ cùng đoàn tới phỏng vấn Trung Quốc. Và sẽ mở một nghi thức tiếp đón đoàn đại biểu ngay tại sân bay của Yến Kinh. Khi đó Tần Lạc phải buộc phải xuất hiện tại đây, vì nói cho cùng mục đích của Garbo là tới tìm hắn.

Garbo dẫn đoàn tới thăm Trung Quốc?

Tần Lạc nghĩ, Garbo không biết là dẫn theo đoàn đại biểu gì?

Nhưng, khi nghĩ tới việc Garbo tới Trung Quốc thì tim hắn lại đập lên rộn ràng xúc động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio