Một trận hỏa hoạn đã hủy diệt cả một năm tâm huyết của Lệ Khuynh Thành, đồng thời cũng hủy hoại cả trường đua ngựa Hoa Điền với một khung cảnh non xanh nước biếc.
Lửa lớn có thể luyện được vàng thật, lửa lớn cũng có thể luyện được chân tình. Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc và Đại Đầu, một trận hỏa hoạn khiến cho bọn họ càng thêm hiểu rọ hơn tình cảm ẩn sâu trong nội tâm của mình hơn, không phải là làm trò cho vui, cũng không chỉ là tình về đêm không thôi, mà bọn họ quả là yêu thương nhau.
Hai tháng đã trôi qua, Hoa Điền ngày trước bị thiêu thành tro bụi giờ đã khoác lên mình một bộ mắt mới tươi sáng hơn, sống động hơn.
Tần Lạc đưa tay chỉ về những thảm cỏ xanh mướt, cùng với hàng cây thông râm mát hỏi: "Những thứ kia đều là chuyển trồng từ nơi khác tới phải không?"
"Cây thì trồng ở nơi khác rồi đem về đây." Lệ Khuynh Thành tự hào nói: "Còn thảm cỏ kia thì không."
Lệ Khuynh Thành tiện tay ngắt một cọng cỏ non nói: "Ngọn lửa không bao giờ thiêu rụi được cỏ dại, gió xuân rồi sẽ làm nó mọc lên tươi tốt. Vùng đất này vốn là một vùng đất tốt, hơn nữa những cây trồng ngày trước bị đốt cháy thì lại biến thành chất liệu bón cho cây, càng làm cho nó sinh trưởng nhanh hơn. Anh xem, đám cỏ dại kia đã nở hoa rồi kìa, mới có hai tháng thôi đấy. Chỉ cần cho nó thêm một thời gian nữa, nó sẽ quay trở lại như xưa. Còn mấy cái cây này thì vẫn phải cần thời gian chờ đợi rồi."
"Sao em lại muốn gây dựng lại nơi này?" Tần Lạc cười hỏi. Hắn biết rằng, những thứ này như là bạn sửa lại nhà vậy. Căn nhà cũ muốn sửa thành căn nhà mới thì công trình giai đoạn của nó sẽ càng phức tạp hơn trước rất nhiều, có nhiều thứ để tháo dỡ, sau đó mới tiến hành tu sửa tân trang trên cái nền cũ.
Bạn thử nghĩ xem, bạn vẽ trên một tờ giấy trắng hoàn toàn dễ hơn, hay là vẽ trên một tờ giấy đã pha đủ mọi loại màu sắc dễ hơn?
"Ở đâu ngã xuống thì đứng lên từ ở đó. Hơn nữa, chỉ vì chúng ta nên nó mới bị thiêu rụi như vậy, chúng ta là sao có thể nghoảnh mặt làm ngơ với nó được. Nếu làm như vậy lương tâm của em sẽ cắn rứt lắm." Lệ Khuynh Thành đáp.
"Nói thực lòng, anh biết em cũng không đến mức vĩ đại như vậy đâu." Tần Lạc không hề ngần ngại mà bóc mẽ Lệ Khuynh Thành không thương tiếc.
"Sau này cấm anh nói những lời nói thật trước mặt em. Thật đáng ghét, đến cả lấy lòng người ta cũng không biết nữa." Lệ Khuynh Thành nhân lúc Ly không chú ý liền véo vào tay Tần Lạc một cái, nguýt dài nói.
Tần Lạc chỉ cười chứ không hề tránh né.
Hắn rất thích cảm giác này của Lệ Khuynh Thành dành cho hắn, sống với một người suốt ngày lên mặt ta đây là vô cùng mệt mỏi.
Nếu như là Văn Nhân Mục Nguyệt có hành động này giống như Lệ Khuynh Thành, rồi nũng nịu nói với hắn là "đồ nỡm". Thì có phải là tốt không, nhưng đây là việc không bao giờ xảy ra cả.
Nhìn về phía những dãy núi gập ghềnh nơi xa, những mầm non mơn mỡm trên nền đất, Lệ Khuynh Thành hít một hơi thật sâu rồi cười nói: "Ở đây có rất nhiều thứ không thể bỏ đi được."
Nàng vốn có thể chọn một nơi khác để xây một vườn hoa khác, dựa vào mối quan hệ của nàng hiện tại, thì đây không phải là một việc khó khăn gì cả.
Nhưng nàng vẫn chọn nơi này, đây là nơi chôn sống nàng, nhưng cũng là nơi làm cho nàng hồi sinh mạnh mẽ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nàng cứ tưởng rằng mình đã chết, nhưng chỉ vì bên cạnh nàng xuất hiện Tần Lạc nên nàng lại được sống trở lại.
Lần trước tính mạng là của nàng, nàng đã đem người đàn bà sống trong tủi nhục này rời khỏi thế giới. Lần này, tính mạng của nàng đã thuộc về hắn, thuộc về hắn hoàn toàn.
Nói ra câu này, gương mặt của Lệ Khuynh Thành bỗng trở nên thuần khiết, trong trắng vô cùng, làm cho Tần Lạc cũng phải ngạc nhiên.
Cũng chính vì có nét mặt như thế này, mà Tần Lạc bỗng nhiên hiểu được thế giới nội tâm của nàng.
Trong giờ phút này, trái tim của nàng chung nhịp đập với trái tim của hắn.
Hai người cùng mỉm cười hiểu ý nhau, sau đó liền đưa tay lên cầm lấy nhau một cách rất tự nhiên.
Trời cao gió mát, khí trời g lộng, thoải mái vô cùng.
Dĩ nhiên, nếu không có hai con kỳ đà cản mũi thì ….
Ly đứng ở dưới ngọn đồi ngước mắt nhìn lên, nàng chỉ hơi nhíu mày lại, nhưng rất nhanh nó lại giãn ra.
Mỗi tội, cử chỉ thái độ này của nàng không thể thoát khỏi ánh mắt của Jesus.
Hoặc nói theo cách khác rằng Jesus quan sát rất kỹ biểu đạt thái độ tình cảm của Ly.
Hắn nhận ra rằng cô nàng ngổ ngáo bạo lực này, thực chất cũng rất thích Tần Lạc.
Hắn muốn biết phản ứng của Ly khi trông thấy Tần Lạc và người con gái khác tình tứ với nhau sẽ như thế nào.
Hắn luôn đem vấn đề này làm vật nghiên cứu của riêng hắn, có lẽ hắn đi theo làm vệ sĩ cho Tần Lạc không công không tiền cũng chính là vì lý do này.
Nhướng lông mày lên? Đó cũng là một phản ứng?
Jesus thất vọng vô cùng.
"Tâm trạng của cô xem ra khá tốt đấy chứ." Jesus cười nói.
"Liên quan gì tới anh?" Ly chưa bao giờ có cảm tình với Jesus cả.
Đẹp trai ư? Ghét nhất những gã đẹp trai.
Jesus hiểu tính của Ly, cũng biết nàng sẽ ăn nói thế này, hắn chỉ nói: "Tôi rất hiếu kỳ với quan niệm tình yêu của người Trung Quốc. Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng những gì mà tôi chứng kiến từ người cô hoàn toàn trái ngược hẳn với trên sách viết, do vậy tôi có phần mất phương hướng, lẽ nào nói rằng, sự bao dung của tình yêu nó lại lớn như vậy sao? Hay là nói rằng, người phụ nữ Trung Quốc vẫn chưa đi ra khỏi vòng tròn phong kiến, trọng nam khinh nữ? Hoặc là, phụ nữ Trung Quốc đã trở thành một kiểu hình hiện đại mới, đi trước cả phụ nữ thế giới hiện nay?"
Ly nghe vậy quay đầu lại nhìn Jesus chằm chằm nói: "Có cô gái Trung Quốc nào yêu anh chưa?"
Jesus ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tạm thời thì chưa."
Hắn đã từng tấn công Lữ Hàm Yên vô cùng mạnh bạo và hổ báo. Nhưng người phụ nữ đó quá khôn ngoan, luôn biết giữ đúng khoảng cách, làm cho hắn không tài nào có tiến triển gì nổi, nhưng hắn vẫn tiếc chưa muốn từ bỏ, thua cuộc.
Hắn thích cuộc chơi như thế này, hắn tin rằng người phụ nữ đó rồi cũng sẽ một ngày đem lòng yêu hắn.
"Có người phụ nữ nào vì muốn tranh giành anh với người khác mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán chưa?"
"…..Chưa!"
"Vậy thì đúng rồi." Ly nhếch môi nói: "Anh ấy là anh ấy, còn anh là anh. Người với người cũng có sự khác biệt chứ."
"…………………"
Jesus đã hiểu, cô gái này đang nhổ toẹt vào hắn, coi thường sự quyến rũ của hắn không bằng Tần Lạc.
Hắn rất muốn văng thề một câu: Con bà nó chứ.
Nhưng nghĩ tới con dao trong tay của Ly, thì hắn đánh nuốt nước bọt cái ực, rồi chịu khó nín nhịn.
Đúng vào lúc này, nụ cười trên môi Jesus trở nên rất quái dị, còn nét mặt của Ly thì trở nên lì lợm.
Tai nàng vểnh lên, sau đó lại rung rung. Trông nàng như một night elf xinh đẹp dễ thương vậy.
"Có bạn từ phương xa tới, sao lại không vui cơ chứ?" Jesus bật cười ha hả nói.
Nhưng phản ứng của Ly thì lại cực đoan hơn rất nhiều.
Vút ……
Tiểu Lý Phi Đao.
Lưỡi đao xé rách không gian phóng thẳng tới phía sau của tảng đá lớn.
Một cánh tay thò ra từ phía sau tảng đá lớn, một cánh tay thon dài.
Keng!
Cánh tay kia chỉ dùng hai ngón tay mà đã kẹp được ngọn phi đao này lại.
Lúc này một cô gái tóc vàng mắt nâu bước ra ngoài.
Giống như Ly, nàng mặc một bộ áo da bó sát người.
Nhưng của Ly là màu đen, còn của nàng là màu hồng. Ly là quần dài, còn nàng là váy ngắn. Ly ăn mặc kín đáo, còn nàng thì hở hang.
Nàng mặc toàn một màu hồng trên người, mỗi một chiếc áo lót bên trong áo khoát da hồng là mầu đen.
Cặp chân nàng thon dài, cùng bộ ngực nhú cao, to tròn, trông rất sexy.
"Bộ đội đặc chủng thần bí nhất của Trung Quốc. Chẳng qua cũng chỉ là vậy mà thôi." Cô gái quăng ngọn phi đao của Ly sang một bên khinh thường nói.
"Sao em lại cướp mất màn trình diễn chói lòa của anh hả?" Lại một anh chàng trẻ đẹp tóc vàng mắt nâu xuất hiện, nét mặt không vui trách móc.
"Bọn chúng đang xì xào xì xồ cái gì vậy?" Ly lạnh giọng hỏi. Ly chỉ biết nói tiếng Trung và tiếng Anh mà thôi.
Và hiển nhiên hai nhân vật vừa mới xuất hiện kia không hể dùng tiếng anh, cũng chẳng dùng tiếng Trung để nói chuyện với nhau.
Nhưng từ thái độ của cô gái tóc vàng kia, Ly cũng hiểu rằng. Con nhóc đó đang khinh thường nàng.
"Cái này là xuất phát từ sự ghen tỵ của một phụ nữ với một người phụ nữ." Jesus giải thích: "Cô ta nói, đao pháp của cô cũng chỉ có như vậy mà thôi."
Jesus dĩ nhiên là hiểu hai người kia nói gì, bởi cả hai dùng tiếng Pháp để nói chuyện.
"Cái thằng ranh kia đang nói cái gì thế?" Ngọc Nữ đưa tay chỉ về phía Jesus hỏi. Nàng biết anh trai của nàng tín phật, nên cũng biết một chút tiếng Trung. Nhưng chỉ một chút mà thôi.
Do vậy nên nàng cũng chẳng hy vọng anh trai của nàng có thể dịch nổi câu nói vừa rồi của Jesus cho lắm.
"Ồ! Cô em gái xinh đẹp dễ thương của anh." Ánh mắt của Kim Đồng chạm vào ánh mắt của Jesus, gương mặt đẹp trai vô ngần của hắn mỉm cười nói: "Hắn không phải là thằng ranh nào đâu, hắn là một sát thủ nổi tiếng thế giới Jesus đó. Nếu như tính ra, thì hắn là tiền bối của chúng ta đó."
"Jesus?" Ngọc Nữ đưa mắt lên nhìn Jesus một cái rồi hứ lên một tiếng nói: "Một sát thủ danh tiếng lừng lẫy như vậy mà phải đi làm vệ sĩ cho bọn Tàu khựa à. Đúng là một thằng ranh chẳng ra dáng đàn ông gì cả."
"Được rồi." Kim Đồng nói: "Chúng ta hôm nay tới đây để giết người, chứ không phải là nơi để em đi tìm trai đâu."
"Hiểu rồi." Ngọc Nữ liếm môi cười lạnh nói.
"Cô chọn đứa nào?" Jesus nhìn Ly hỏi.
"Tôi hơi bị ghét con ranh kia." Ly đáp.
"Ồ, vậy thì tốt quá rồi." Jesus cười nói: "Vì tôi cũng ghét thằng ranh kia."