"Bá Tước?"
Nếu như Bá Tước không giơ tay tự giới thiệu tên mình là Bá Tước, Tần Lạc thực sự không biết ông ta chính là Bá tước danh tiếng lẫy lừng.
Bộ comple màu đen, áo sơ mi trắng, chiếc nơ xinh đẹp, mái tóc hoa râm không gọn gàng, bộ râu loăn xoăn, thoạt nhìn có vẻ rất giống với phong cách của Bá Tước.
Thế nhưng ánh mắt bỉ ổi, động tác còn có vẻ bỉ ổi hơn cả ánh mắt của ông ta hoàn toàn không giống với tu dưỡng và tố chất của những lão Bá Tước văn minh trong phim chiếu trên ti vi, ông ta càng giống những cầm thú trong trường đại học ở Trung Quốc hay những chuyên gia điển hình.
Tần Lạc không xa lạ gì với Bá Tước, ít nhất hắn không phải hoàn toàn không hiểu biết gì về Bá Tước.
Tục ngữ có câu: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Trước khi tới nước Mỹ, Jesus đã nói qua cho hắn biết một số thông tin.
Sau khi Jesus giới thiệu xong bảy đại chiến tướng kia của Hoàng Đế, gã mới giới thiệu về Bá Tước. Từ sắc mặt nghiêm nghị và lời nói cẩn thận của Jesus, có thể nhận ra một điều: không phải Jesus coi nhẹ Bá Tước mà vì gã chuẩn bị giới thiệu một nhân vật quan trọng.
Thế nhưng tất cả lời nói của Jesus chỉ cần dùng một câu ngắn gọn, thậm chí cụt lủn để hình dung: Nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện đối đầu với Hoàng Đế.
Tần Lạc hỏi Jesus vì sao lại như vậy, Jesus tránh ánh mắt của Hồng Phu, thì thào vào tai Tần Lạc: "Lão không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông."
"Thích đàn ông?" Tần Lạc trợn tròn mắt nhìn, toàn thân hắn cũng nổi da gà.
Tiếp theo đó Jesus nhìn Tần Lạc với ánh mắt vô cùng chăm chú và quỷ dị, nói tiếp: "Hơn nữa người đàn ông lão nhìn trúng, tuyệt đối không thể chạy thoát."
Đương nhiên Jesus lo sợ Tần Lạc sẽ bị Bá Tước coi trọng.
Bây giờ Tần Lạc đang ngồi đối diện với Bá Tước, ngồi chịu đựng sự tấn công nhiều mặt của người đàn ông trước mặt.
Tần Lạc không biết Bá Tước có coi trọng hắn hay không nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Bá Tước, Tần Lạc cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trước khi giãy chết, lão già này còn muốn bắt tay mình …..
"Được bắt tay thì bắt tay." Tần Lạc thầm nhủ như an ủi chính mình: "Nếu như là ôm hay hôn tay theo lễ nghi thì thật sự gay go."
Nghĩ tới chuyện bản thân mình chỉ phải giơ tay bắt mà không phải hôn môi theo lễ nghi lão già này, Tần Lạc cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn. Sau khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tần Lạc cảm thấy chuyện bắt tay với Bá Tước không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Tần Lạc giơ tay ra, bắt tay Bá Tước.
Bởi vì hiểu rõ bản tính háo sắc của Bá Tước nên khi hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, Tần Lạc đã rụt tay lại.
Thế nhưng dù động tác của Tần Lạc đã nhanh nhưng Bá Tước còn nhanh hơn.
Khi Tần Lạc chuẩn bị buông tay, rời khỏi bàn tay gầy như que củi với những móng vuốt, bàn tay hắn một lần nữa bị tay Bá Tước nắm lại.
Tần Lạc không thấy Bá Tước có động tác gì, ông ta đã nhẹ nhàng nâng bàn tay, nắm lấy bàn tay Tần Lạc.
"Người Trung Quốc chúng tôi không có thói quen bắt tay hai lần với người ngoài." Tần Lạc cười nói, dùng sức rụt tay lại.
"Không vội." Bá Tước cười tủm tỉm quan sát, đánh giá Tần Lạc, giống như ông ta đang thưởng thức một viên ngọc quý vậy.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Bá Tước nhìn Tần Lạc với ánh mắt rực lửa, cô ả thì thào vào tai Bá Tước: "Nếu như cùng với hắn, tôi sẽ không ngần ngại thử chơi trò p."
"Cô cũng thích hắn hả?" Bá Tước tươi cười nhìn người phụ nữ hỏi.
Tiểu lão đầu cười nói với người phụ nữ bên cạnh nhưng ông ta vẫn không bỏ quên Tần Lạc vì Tần Lạc đang là đối tượng được quan tâm đặc biệt.
Tần Lạc chỉ cảm thấy tiểu lão đầu này càng lúc càng dồn sức lên bàn tay, giống như cái đinh vít càng lúc càng xoáy mạnh. Bàn tay Tần Lạc nhanh chóng trở nên tê dại.
Thế nhưng Tần Lạc vẫn cố gắng kiên trì, cắn chặt răng, không để bản thân mình bật lên tiếng rên rỉ đau đớn.
Thậm chí trên mặt Tần Lạc còn xuất hiện nụ cười nhưng chính lúc này Tần Lạc cũng không hiểu trong nụ cười của hắn có bao nhiêu sự miễn cưỡng, đau đón chịu đựng tới mức nào.
Tần Lạc là người điển hình của chủ nghĩa dân tộc. Hắn luôn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì dân tộc, vì dòng máu đang chảy trong người hắn.
Gương mặt là thể diện con người. Trong lòng Tần Lạc thầm nghĩ: dù thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không thể để lão già ngoại quốc này hạ nhục …..
Chính vì vậy hắn càng nỗ lực càng nhiều.
"Chỉ không chán ghét mà thôi." Người phụ nữ liếm môi đầy quyến rũ, nói: "Hơn nữa tôi cũng chưa từng thử qua mùi vị người da vàng. Có cả ngài ở đây, trò chơi này nhất định sẽ rất thú vị."
"Cô đã nghĩ như vậy, chúng ta sẽ mời anh ta tham gia trò chơi, được không?"
"Tôi nghĩ anh ta sẽ không từ chối ngài."
"Anh ta không thể từ chối." Bá Tước nhướng mày nói, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Vì hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, không có Jesus phiên dịch nên Tần Lạc chẳng hiểu gì cả.
Thế nhưng Tần Lạc cũng không quan tâm tới điều hai người đang nói.
Áp lực trên tay Tần Lạc càng lúc càng lớn. Bàn tay thoạt nhìn khô quắt của lão già này, giống như một cơn gió có thể thổi bay.
"Nhưng khí lực ông ta rất mạnh."
Reng reng.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, sau đó Jesus và người thanh niên tóc quăn đi vào bên trong.
Lúc này tiểu lão đầu mới buông bàn tay Tần Lạc ra, ông ta phá lên cười nói: "Không tệ. Tuy xương cốt hơi mềm mại một chút nhưng cũng coi như có chí khí."
"Ông cũng không tệ." Tần Lạc vung vẩy bàn tay của mình để cho bàn tay gần như biến dạng của mình trở lại bình thường. "Mặc dù xương cốt hơi già một chút nhưng vẫn có lực rất thô bạo."
Ánh mắt Bá Tước nghiêm, lạnh, nét tươi cười trong ánh mắt lập tức trở nên bén nhọn và sát ý.
Jesus cảm nhận được sát ý trong ánh mắt Bá Tước, bàn tay gã vội vàng chạm vào bụng. Khi khẩu súng lục màu vàng nằm trong tay, Jesus trở nên kiên định hơn.
Mặc dù Jesus biết người ngồi đối diện với mình chính là Bá Tước, gã vẫn có sức lực và lực lượng để liều mạng.
Bá Tước làm như không nhìn thấy Jesus đã rút súng ra, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, không chớp. Bàn tay Bá Tước liên tục vuốt ve bộ ngực cao ngất của ả phụ nữ, ông ta dùng giọng nói Trung Quốc vô cùng quái dị nhưng người nghe vẫn có thể hiểu được: "Người trẻ tuổi, khi nói chuyện với người già phải giữ sự tôn trọng."
Bá Tước có thể nói bản thân mình già nhưng ông ta tuyệt đối không cho phép người khác nói mình già.
Người trẻ tuổi trước mặt lão đã phạm vào đại kỵ của lão, bảo sao lão già này không tức giận?
"Vậy cần phải xem đối tượng nói chuyện với mình là ai đã. Người Trung Quốc chúng tôi có một câu: Già không đứng đắn. Đối với những người già còn không đứng đắn, bản thân mình không cần tôn trọng."
"Già không đứng đắn?" Bá Tước suy nghĩ một lát sau đó phá lên cười nói: "Tôi thích cách xưng hô này. Tốt lắm, nhóc con đã lấy lại lợi thế rồi. Trrước tiên chúng ta hãy đánh mấy ván bài đã. Cho dù là đàm phán hay giết người đều không được nóng nẩy."
"Tùy ý thôi." Tần Lạc lạnh lùng nói.
Trước đó Tần Lạc đã tính toán nhầm lẫn. Khi hắn còn chưa biết lão già trước mặt này là Bá Tước, hắn đã muốn kéo gần mối quan hệ giữa hai người, đối phương coi như là người thông minh, hiểu chuyện, lại bày tỏ một thái độ đáng yêu khiến Tần Lạc nảy sinh hảo cảm, nghĩ rằng con người này gần như sẽ không làm khó cho hắn, có thể trả lại cô hắn. Hai bên tươi cười kết thúc oán thù, cạn ba chén rượu sau đó lưu luyến chia tay, không nỡ xa rời, từ đó về sau trở thành bạn vong niên của nhau.
Không phải phim trên ti vi cũng diễn như này sao? Một số đại ma đầu khi gặp nhân vật chính đã bị khí chất bất phàm, trác tuyệt và tài hùng biện đê tiện không biết xấu hổ của nhân vật chính chinh phục vì vậy trở thành nội ứng cho nhân vật chính, nhất cử phá tan ác ma.
Khi bạn gặp một người mạnh hơn mình, ít nhiều trong đầu bạn sẽ xuất hiện ý nghĩ trốn tránh hay nói mấy câu nịnh nọt yếu thế, có thể không đánh nhau thì sẽ tận lực không đánh, có thể không chửi mắng thì sẽ cố gắng không chửi mắng.
Sau khi Tần Lạc biết thân phận của người này là Bá Tước, hắn lập tức từ bỏ vì suy nghĩ đó không thực tế.
Bởi vì Jesus đã từng nói: lão già này cũng giống Hoàng Đế khi ra tay không giữ lại người sống. Thế nhưng điều khác biệt là Hoàng Đế sẽ cho đối phương thể diện hay nói cách khác là một cái chết bình thường.
Trong khi lão già này chính là: hành hạ tới chết.
Bá Tước chỉ Jesus nói: "Nếu như cậu lo lắng thì có thể cho bạn của cậu trộn bài."
"Jesus." Tần Lạc gọi: "Làm phiền anh."
Nếu đối phương đã độ lượng như vậy thì mình không nên quá nhỏ nhen. Đẩy đi đẩy lại không phải quá hẹp hòi sao?
Jesus cất khẩu súng, đi tới trước cầm một bộ bài mới, sau khi đảo mấy lần trong tay, gã giơ ra ý bảo hai người cắt bài.
"Xin mời." Tiểu lão đầu một lần nữa giơ tay làm động tác mời.
"Không cần cắt. Chia bài đi." Tần Lạc nói.
Vì vậy Jesus chia cho mỗi người ba quân bài.
"Cậu là khách quý phương xa tới. Trước tiên xin mời." Tiểu lão đầu nói.
Ngay lập tức Tần Lạc đẩy tất cả thẻ bài trị giá năm triệu USD mới đổi ra giữa bàn.
Hành động này không chỉ khiến Jesus kinh hãi mà ngay cả một người thân kinh bách chiến như Bá Tước cũng không tự chủ được phải cau mày.
"Người trẻ tuổi, cậu không nhìn bài một chút sao?" Bá Tước hỏi.
"Không cần." Tần Lạc cười nói: "Ông đã nói tôi đang thiếu kinh nghiệm. Khi nhìn bài sẽ không biết quyết định như nào. Bây giờ ông không biết bài, tôi cũng không biết bài. Chúng ta đánh cuộc vận may một chút."
Tần Lạc làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Thật ra hắn muốn cùng lão già này đại chiến ba trăm hiệp, nhân tiện lột từ người lão mấy triệu USD làm tiền tiêu vặt.
Thế nhưng hắn biết đây chỉ là ảo tưởng. Chỉ căn cứ vào kỹ thuật đảo bài kỳ diệu của đối phương, Tần Lạc có thể nhận ra lão già này thân kinh bách chiến. Cho dù là về kỹ thuật chơi bài hay về năng lực đấu tranh trí tuệ và đấu tranh tâm lý, lão đều vượt xa hắn.
Nếu như hắn xem bài, có lẽ chỉ cần nhìn sắc mặt của hắn, lão già này sẽ phân tích ra không ít thông tin. Lão già này vẫn một mực nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Nguồn:
Vậy đơn giản, mình không nhìn bài. Mọi người hãy đánh cuộc vận may!
Bây giờ quyền lựa chọn thuộc về Bá Tước.
Mở hay không mở?
Theo hay không theo?
Không thể không nói cách đánh bài của gã nhóc này trông cực kỳ lỗ mãng nhưng gây ra cho Bá Tước rất nhiều khó khăn.
Bởi vì đây là hình thức hoàn toàn không có tinh thần thể thao.