Bác Sĩ Thiên Tài

chương 1052: ta không quản sống chết của hắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trăm năm trước người đọc sách bởi vì biểu đạt khát vọng của chính mình đã nói: Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi đều lọt vào tai. Chuyện nhà, chuyện quốc gia, chuyện thiên hạ , mọi chuyện đều quan tâm.

Hiện tại, Tần Lạc hoài nghi bọn họ nói những lời này nhất định là trong lúc nhàn tản không có việc gì làm.

Tần Lạc bây giờ đang vội vàng đi lo chuyện nhà, chuyện quốc gia đến mức sứt đầu mẻ trán, con mẹ nó còn tâm tư đâu mà đi quản chuyện thiên hạ.

Nghe được tin tức phó đoàn trưởng của mình vì đánh bạc thắng mà té xỉu được đưa đến bệnh viện, phản ứng đầu tiên chính là muốn chửi con mẹ nó, nếu không phải có Ly đứng một bên nhìn chằm chằm.

Hắn biết chuyện này rắc rối to rồi. Đại hội lần này thu hút sự chú ý của toàn bộ thế giới, hiện tại lại đang ở thời điểm mấu chốt. Nếu như xử lý không tốt, chả khác nào làm trò cười cho thiên hạ.

Tần Lạc cũng không để ý đến sống chết của Tiền Hoành Lượng, thậm chí còn nghĩ một chút, coi như hắn chết đi cũng như là vì dân trừ hại.

Nhưng hắn mà chết theo kiểu này chẳng khác nào làm cho Tần Lạc phải chịu một nỗi oan ức. Hơn nữa nỗi oan này đã lớn lại không biết nên nói thế nào. Hắn còn sống thì còn phải cùng Tần Lạc chịu trách nhiệm, nhưng hắn chết tất chỉ có một mình Tần Lạc phải chống đỡ.

Tại sao? Bởi vì hắn chính là đoàn trưởng đoàn đại biểu.

Chỉ đơn giản như vậy. Từ xưa đến nay phúc họa tương phùng, ai cũng không thể thoát được.

"Đoàn trưởng, đoàn trưởng." Tiểu Lưu đợi hồi lâu trong điện thoại không thấy Tần Lạc nói gì, không khỏi bối rối. Đoàn trưởng không thể xảy ra chuyện gì mới được, nếu không đội ngũ sẽ rối loạn mất.

"Là bệnh viện nào?" Tần Lạc cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng.

Sau khi nghe được tên bệnh viện, Tần Lạc nói: "Tôi lập tức qua đó."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ly lo lắng hỏi. Nàng thấy vẻ mặt Tần Lạc âm trầm có chút dọa người.

"Uhm." Tần Lạc hồi đáp. Nhưng không có vội vàng rời đi mà đặt mông ngồi xuống cạnh giường.

Người thân mất tích, cường địch xung quanh, bạn bè thoát ly, cùng lúc gặp nhiều sự tình không hay làm hắn đột nhiên có cảm giác rất uể oải.

Cho tới nay, hắn đều lấy thân phận Trung y cứu thế để xuất hiện. Hình như chưa có chuyện gì chính mình không thể làm được.

Nhưng không thể không thừa nhận, Tần Lạc bây giờ có chút cảm giác tâm lực tiều tụy.

Hắn cũng chỉ là một người, một tiểu tử mới có hai mươi mấy tuổi. Những thanh niên khác bằng tuổi hắn có lẽ hoặc đang cùng bạn bè rong chơi khắp nơi, hoặc tốp năm tốp ba thăm thú bốn biển, càng nhiều là đang nói chuyện yêu đương.

Hắn với những bạn bè cùng lứa tuổi khác rất nhiều nhưng cuối cùng hắn vẫn là người, một người tuổi còn trẻ.

Ly chậm rãi đi qua, ôm lấy hắn từ sau lưng. Đem đầu hắn ấn vào ngực, để tùy ý hắn dụi dụi đầu vào g ngực mà không có phản ứng bất mãn nào.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa bóp hai huyệt bên thái dương của Tần Lạc, thanh âm bình tĩnh hỏi: "Anh muốn biết lần đầu tiên tôi giết người cảm giác ra sao không?"

"Không nghĩ đến."

"Sự tình thực ra rất đơn giản, cũng không có khó khăn quá lớn. Thân ở tại Long Tức, tôi biết cuối cùng sẽ có một ngày giống như họ, phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng sẽ phải giống bọn họ, cùng nhau đi giết người." Ly như không nghe Tần Lạc trả lời, nói với một thanh âm nhu hòa đều đều. "Tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tuy nhiên cũng rất khẩn trương, không biết nên xuất đao như thế nào, càng không biết nên đâm vào bộ vị nào. Long Tức dạy tôi kỹ xảo một đao phải giết người nhưng tôi lại liên tục đâm ra bảy đao…Người phụ nữ kia bị tôi đâm bảy đao lại ôm chặt lấy thắt lưng, ngón tay túm chặt vào quần áo tôi.Trên người tôi khi ấy tất cả đều là máu, quần áo cũng bị tay nàng ta xé rách. Sau đó liên tục mấy tháng liền tôi không cách nào ngủ ngon được. Mỗi lần nhắm mắt lại…đều như nhìn thấy lại… hình ảnh người phụ nữ đầy máu kia đang ôm tôi."

"Xong rồi?" Tần Lạc hỏi.

"Xong rồi." Ly nói.

"Em thực sẽ không kể chuyện xưa chứ?" Tần Lạc nói

" …"

"Không có chuyển biến, không có cao trào, không có kịch tính, cũng không có nghi ngờ, quan trọng là… câu chuyện nhạt nhẽo còn chưa nói, tôi còn chưa biết em muốn thông qua chuyện này để nói với tôi điều gì?"

"Giết người nhiều hơn sẽ không nhớ rõ khuôn mặt kia nữa." Hai tay Ly xoa bóp huyệt thái dương của Tần Lạc có chút dùng sức, nói: "Bởi vì trong mộng sẽ gặp rất nhiều khuôn mặt."

Tần Lạc trầm mặc trong chốc lát, vỗ vỗ bắp đùi đứng lên, vừa cười vừa nói: "Em quả thật không kể chuyện xưa. Tư liệu sống tốt như vậy lại từ trong miệng em nói ra quả thực là lãng phí. Bất quá tôi đã biết được ý trong đó."

Tần Lạc nhìn thoáng qua Ngọc Nữ đang hôn mê bất tỉnh trên ghế sa lông, nói: "Em lưu lại đây. Nhất định phải chiếu cố mình cho thật tốt. Nếu có sự tình gì không tốt, lập tức rời đi."

Ly mở miệng muốn nói gì, Tần Lạc đã quát lên: "Không nên cãi bướng. Lần này em phải nghe lời tôi."

"Làm gì mà hung dữ như vậy?" Ly thở hổn hển nói.

Tần Lạc đi qua ôm lấy chặt lấy nàng, nhỏ giọng nói: "Tôi không hy vọng em gặp chuyện gì không may, cũng không hy vọng em xảy ra chuyện gì."

Nói xong, Tần Lạc xoay người rời đi.

Ly vuốt nhẹ nơi ót bị Tần Lạc hôn trộm, ngẩn người nhìn về phía Tần Lạc đang rời đi.

"Anh mới gây ra chuyện ấy." Ly bĩu môi nói. Nghĩ đến chính mình dĩ nhiên lại bị hắn hôn trộm một cái, lại cả giận nói: "Lần sau còn dám làm thế…cho anh một đao."

Tần Lạc gặp Cố Bách Hiền tại đại sảnh khách sạn, hắn mang theo một đám người đang vội vàng đi từ phía ngoài vào.

Thấy Tần Lạc, bọn họ lập tức vây quanh tại đây.

"Tần Lạc, xảy ra chuyện rồi?" Cố Bách Hiền vẻ mặt nghiêm trọng nói. Hiển nhiên hắn cũng biết chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào.

"Tôi biết rồi. Tiểu Lưu đã thông báo cho tôi qua điện thoại." Tần Lạc nói. "Bây giờ tình huống thế nào?"

"Mới vừa rồi có gọi điện hỏi, bệnh viện còn đang cứu trị." Một nhân viên công tác đi theo đoàn nói.

"Đi xem thế nào." Tần Lạc cùng Cố Bách Hiền đi phía trước, một đám người liền theo sau. Trên đường có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, hiển nhiên một người Trung Quốc có vận may thắng được một số tiền lớn nhưng lại vì quá kích động mà té xỉu, chuyện tình này đã đến bên tai bọn họ.

Bệnh viện cách khách sạn Tần Lạc ở cũng không xa, nhân viên phụ trách dẫn đường của đại hội thậm chí còn không gọi xe đưa đón. Bởi vì nếu ngồi xe có khả năng còn bị chắn ở trên đường, đi bộ ngược lại còn dễ dàng tới hơn.

Tới cửa bệnh viện đã thấy Tiểu Lưu đứng đợi sẵn.

"Thế nào?" Tần Lạc lên tiếng hỏi. Hắn là đoàn trưởng, tự nhiên là người có quyền lên tiếng đầu tiên.

"Tình huống không tốt lắm." Tiểu Lưu nói. "Không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng…"

"Cái gì?" Tần Lạc biểu tình tức giận. Người này có bệnh thế nào thì lúc này cũng không phải lúc ấp a ấp úng, hay là có việc gì cần giấu giếm.

"Bác sĩ nói… có khả năng thành người thực vật." Thấy Tần Lạc tức giận, Tiểu Lưu vội vã nói.

"Người thực vật?" Tần Lạc u ám nghĩ, ngươi như thế nào mà không chết luôn đi? Chính mình đã làm sai, lại còn phải tiêu hao người khác nộp thuế để nuôi dưỡng ngươi cả nửa đời còn lại.

"Đúng vậy." Tiểu Lưu nói.

Tần Lạc thấy trước cửa bệnh viện xuất hiện vài người tay cầm máy quay, lập tức mẫn cảm hỏi: "Bọn họ là ai?"

"Thoạt nhìn thì là phóng viên." Tiểu Lưu đánh giá vài lần rồi nói.

"Nói nhảm." Tần Lạc mắng. "Tôi đương nhiên biết bọn họ là phóng viên. Bọn họ tới làm gì?"

Tiểu Lưu lúc này mới phản ứng lại kịp, nói: "Bọn họ sẽ không thông báo việc này ra ngoài chứ?"

Tần Lạc nhìn lại hắn, nghĩ thầm, tiểu tử này có phải hay không đại não đã chịu qua thương tổn? Điều này còn phải đoán sao? Lấy sự tự do của truyền thông nước Mỹ, gặp phải chuyện như vậy khác nào con chó đang đói gặp phải khúc xương.

"Rốt cuộc là chuyện phát sinh như thế nào?" Tần Lạc lại hỏi.

"Tôi cũng không rõ." Tiểu Lưu tránh ánh mắt săm soi của Tần Lạc.

"Nếu như anh không nói, sau này trở về sẽ chuyển khỏi ngành công tác phiên dịch này." Tần Lạc nói. "Tôi sẽ khuyên bộ trưởng an bài một công việc khác cho anh."

Đến lúc này, Tần Lạc cũng không ngại cáo mượn oai hùm một lần.

"Đoàn trưởng."

"Nói đi." Tần Lạc thấp giọng quát.

Tiểu Lưu do dự một lúc, rốt cuộc cũng nói: "Buổi tối hôm nay, tôi tắm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi thì Tiền phó đoàn trưởng gọi điện cho tôi, hỏi phụ cận gần đây có sòng bạc nào hay không, ông ấy muốn đi chơi vài ván xem thử thời vận thế nào. Ông ấy là lãnh đạo, nói ra yêu cầu tôi cũng không dám phản kháng, đã nói là khách sạn chúng ta đang ở có sòng bạc, chỉ có quy mô là không lớn. Ông ấy nói không sao, chỉ tùy tiện chơi đùa vài ván mà thôi.

"Tiền phó đoàn trưởng bảo tôi dẫn đường, cũng chỉ đi cùng ông ấy lên tầng hai khách sạn. Ông ấy cầm tiền đi đổi lấy thẻ đánh bạc, đánh vào ô con át cơ. Không nghĩ tới mới lần đầu mở ra đã thắng, được ăn lần."

"Hắn đánh cuộc bao nhiêu?" Tần Lạc hỏi.

"Mười nghìn đô."

Mười nghìn đô, ăn lần, như vậy đó chính là đánh một lần thắng triệu trăm nghìn đô. Khó trách Tiền Hoành Lượng lại kích động như vậy. Phỏng chừng là người bình thường cũng thế.

"Trở về họp." Tần Lạc đã hiểu rõ tình huống, nói với đám người Cố Bách Hiền.

"Đoàn trưởng, chúng ta không vào xem Tiền phó đoàn trưởng như thế nào sao?" Có người hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"Ta không quản sống chết của hắn." Tần Lạc đột nhiên xoay người lại, đằng đằng sát khí nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio