"Chuyện gì?" Reger hỏi. Trực giác nói cho ông ta biết, có lẽ không nên hỏi vấn đề này. Reger không muốn có quan hệ gì với người trẻ tuổi trước mắt mà mới gặp lần đầu đã có ấn tượng không tốt này. Bởi vì Tần Lạc không có giống với những quan chức của Trung Quốc khác, khi đối mặt với ông ta phải e dè, nịnh nọt. Hắn như lấy tư thái ngang hàng mà nói chuyện với ông ta.
Reger cũng cảm thấy không thích vẻ tươi cười của Tần Lạc, vẻ tươi cười của hắn tạo cho người ta một cảm giác hắn đang nắm giữ mọi thứ trong tay. Loại cảm giác chững chạc này lại xuất hiện trên một người trẻ tuổi như vậy, có lẽ đó là một ưu điểm lớn. Nhưng ông ta không muốn thấy hắn biểu hiện như vậy, cái
ông ta muốn thấy là khuyết điểm của hắn.
Nhưng ông ta vẫn phải hỏi như vậy. Bởi vì hắn chính là đoàn trưởng của đoàn đại biểu Trung Quốc. Ông ta có thể không cần tỏ ra coi trọng hắn nhưng phải tỏ thái độ coi trọng với cường quốc mà hắn đại biểu.
"Chúng tôi muốn được phẫu thuật cho phó đoàn trưởng." Tần Lạc nói.
"Phẫu thuật?" Nghe phiên dịch nói, Reger cảm thấy khó hiểu. "Phẫu thuật làm gì?"
"Phẫu thuật trị liệu." Tần Lạc nói. "Tiền phó đoàn trưởng vẫn hôn mê bất tỉnh, điều này là một hình tượng rất không tốt đối với danh dự của đại hội y học truyền thống. Chúng tôi muốn phẫu thuật trị liệu cho ông ta nhanh chóng khôi phục."
"Đây là quyền tự do của các anh, tôi không có quyền can thiệp." Reger nói. Có thể tới tham gia đại hội này đa số là thầy thuốc, bác sĩ, bản thân họ đã có tư cách hành nghề y. Hơn nữa, người mà bọn họ muốn giải phẫu là đồng nghiệp cùng chung đội ngũ, ông ta làm gì có tư cách ngăn cản. Nếu như ông ta không đồng ý, lại có thể thành tranh cãi chính trị giữa hai quốc gia.
"Ý của tôi là…trong lúc chúng tôi phẫu thuật trị liệu, tìm một đài truyền hình truyền hình trực tiếp cho công chúng. Phó chủ tịch Reger hẳn cũng biết, hiện giờ giới truyền thông đang lên án đại hội y học truyền thống cùng với đoàn đại biểu của Trung Quốc chúng tôi. Nếu như chúng tôi dùng sự thực để chứng minh chúng tôi có năng lực để giải quyết bất cứ chuyện gì…điều này có thể thay đổi được nhận thức cùng với cảm quan hiện nay của công chúng. Đại hội y học truyền thống cùng với đoàn đại biểu Trung Quốc chúng tôi cũng có thể khôi phục lại được danh dự. Chúng ta phải để họ tận mắt chứng kiến, chúng ta là những người thầy thuốc chữa bệnh cứu người, chứ không phải là một đám người không ra gì." Tần Lạc rất oai phong lẫm liệt nói. Vẻ mặt như vì chuyện khôi phục lại danh dự cho đại hội mà cố gắng, nỗ lực, không tiếc bất cứ thứ gì.
Reger vô cùng sửng sốt, sau đó nheo mắt đánh giá người tuổi trẻ trước mắt một lúc, rồi mới lên tiếng hỏi: "Các anh có biết tình hình hiện giờ của ông ta như thế nào không?"
"Biết." Tần Lạc nói. "Ông ta bị xuất huyết não."
Đêm đó, Tiền Hoành Lượng mới đánh một lần đã thắng lớn, tâm tình vô cùng kích động mới bị huyết áp lên cao, mạch máu không chịu được áp lực lớn nên vỡ tan. Máu chảy vào não làm cho tế bào não bị chết, chính là bị xuất huyết não.
Máu chảy vào não, cũng gọi là xuất huyết não, bệnh này xuất hiện bất ngờ, rất nguy hiểm, nguy cơ tử vong khá cao. Mặc dù nước Mỹ là cường quốc về y học, nhưng đối với loại bệnh này cũng không có cách nào chữa khỏi hẳn được.
"Anh có biết hay không, ngay cả các bác sĩ của bệnh viện Thánh Mary cũng không có cách nào cứu tỉnh ông ta. Hơn nữa, giữa trưa hôm nay, tổ ủy có mời bác sĩ Hoens, chuyên gia về bệnh xuất huyết não, tới chuẩn đoán điều trị. Nhưng ông ấy cũng không biện pháp hữu hiệu nào, có thể phẫu thuật nhưng tính nguy hiểm rất cao…nếu có thể phẫu thuật, cũng cần người nhà bệnh nhân đồng ý mới được." Reger nói. Ông ta nói điều này cũng không phải vì muốn Tần Lạc bỏ đi ý nghĩ ngu xuẩn đó, mà muốn xác định thái độ của hắn một chút.
Chỉ cần là người bình thường, có ai lại nghĩ đến biện pháp giải quyết ngu xuẩn như vậy?
"Vậy sao?" Tần Lạc nhíu mày. Đúng là đối với loại bệnh này, hắn cũng không có nhiều tin tưởng lắm.
"Không chữa được thì nói thẳng là không chữa được. Còn giả bộ cái gì?" Phùng Phú Cường đứng sau Reger lên tiếng, tỏ vẻ coi thường. "Danh tiếng đã không tốt, còn muốn làm xấu mặt thêm sao?"
Những lời nói này làm khuôn mặt Tần Lạc ửng đỏ, ngay cả hô hấp cũng dồn dập, trừng mắt nhìn về phía Phùng Phúc Cường, nói: "Ông sao biết được tôi làm được hay không?"
"Làm được thì làm đi. Còn do dự cái gì?" Phùng Phú Cường vừa cười vừa nói.
"Làm thì làm. Ai sợ ai!" Tần Lạc nói, dường như đã bị khích tướng.
"Tần Lạc, tuyệt đối không được." Cố Bách Hiền thấy thế liền lên tiếng khuyên can. "Suy nghĩ kỹ một chút. Còn có thể có biện pháp giải quyết khác mà. Chuyện này nguy hiểm lắm."
Cố Bách Hiền đúng là thật tâm khuyên can Tần Lạc. Ông biết xuất huyết não là loại bệnh nào. Muốn chữa khỏi được phải mổ bên trong não, đem khối máu tụ lấy ra mới có khả năng khôi phục, nếu không cẩn thận cũng rất có thể dẫn tới tử vong.
Lấy sự hiểu biết của ông đối với Tần Lạc, cũng biết hắn đối với giải phẫu học cũng không am hiểu nhiều lắm. Hơn nữa, phẫu thuật kiểu này xác suất thất bại cực cao. Nếu theo như hắn nói mà truyền hình trực tiếp cho công chúng, thành công thì quá tốt…nhưng nếu thất bại, chẳng phải là giết chết người bệnh trước
vô số ánh mắt ư?
Tiền Hoành Lượng bị xuất huyết não mà biến thành người thực vật, chuyện này Tần Lạc thân là đoàn trưởng đoàn đại biểu đã phải chịu trách nhiệm khá lớn. Nhưng nếu trước mặt toàn bộ thế giới mà phẫu thuật thất bại, hắn có thể bị hủy diệt hoàn toàn.
Hắn là kỳ tài y học trăm năm khó gặp của Trung Quốc. Trong mắt những lão nhân như bọn họ thì hắn là niềm hy vọng để phục hưng trung y. Tất cả tình cảm cùng với hy vọng đều đặt trên người hắn, làm sao có thể để hắn nhất thời bốc đồng mà lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy được. Text được lấy tại
Hơn nữa, bên cạnh Tần Lạc bây giờ chỉ có một trưởng bối là ông, nếu như bây giờ không thể khuyên can được hắn, về sau Vương Dưỡng Tâm và lão Trác bọn họ không biết chừng có thể tuyệt giao luôn với ông.
Trong lòng bọn họ, tầm quan trọng của một trăm một ngàn tên Tiền Hoành Lượng kia cũng không hơn được một người Tần Lạc.
Thấy Cố Bách Hiền lên tiếng khuyên can, những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
"Đúng vậy, đoàn trưởng. Chúng ta còn có biện pháp khác. Phương pháp này có quá nhiều rủi ro. Dễ dàng giải quyết vấn đề, nhưng cũng dễ dàng làm chúng ta càng lún sâu vào rắc rối."
"Đoàn trưởng, chúng ta có thể tụ họp nghiên cứu lại một chút."
"Đoàn trưởng, vấn đề này chúng ta nên bỏ phiếu biểu quyết."…
Reger liếc nhìn đám người Cố Bách Hiền, vừa cười vừa nói: "Hình như đồng bạn của anh cũng không đồng ý với phương pháp này."
"Bọn họ không phải là đồng bạn của tôi, mà là cấp dưới của tôi. Trong đoàn thể này, chỉ có tôi mới là người có quyền quyết định." Tần Lạc cắn răng nói, trên mặt tràn đầy vẻ không phục. Như là những người này khuyên hắn là đang khinh thị hắn.
Reger nhìn về phía Phùng Phú Cường, hỏi: "Thư ký trưởng Phùng, anh thấy thế nào?"
"Tôi cảm giác chúng ta nên cho bọn họ một cơ hội." Vẻ mặt Phùng Phú Cường rất nghiêm túc nói. "Nếu như bọn họ có thể cứu tỉnh được Tiền phó đoàn trưởng trước ánh mắt của công chúng, áp lực của tổ ủy có thể được cởi bỏ, mà bọn họ cũng có thể lấy lại danh tiếng của một người thầy thuốc…tôi biết, hiện giờ
đoàn đại biểu của các quốc gia khác cũng không thân mật với bọn họ lắm."
Ánh mắt Reger lại dời lên mặt Tần Lạc, hỏi: "Anh xác định muốn làm như vậy chứ?"
"Đúng vậy." Tần Lạc ưỡn ngực khẳng định.
"Được rồi, tôi đồng ý." Reger nói. "Các anh xác định thời gian đi, tôi sẽ thông báo cho giới truyền thông."
"Cám ơn phó chủ tịch Reger." Tần Lạc cảm kích rơi nước mắt nói, thậm chí còn khẽ khom người, cúi đầu xuống.
"Đây là việc tôi phải làm." Reger vừa cười vừa nói. "Nếu như đã xác định, các anh đi chuẩn bị đi."
"Vâng, chúng tôi đi chuẩn bị ngay." Tần Lạc cao hứng nói.
Đợi Tần Lạc mang đám người kia đi xa, Reger nhìn bóng lưng của hắn nói: "Thư ký trưởng Phùng, người này rốt cuộc là dạng người gì?"
"Phó chủ tịch Reger, ông đối với nội tình người Trung Quốc chắc cũng có chút hiểu rõ…người này là được người khác nâng đỡ mới lên được, vị trí này nguyên bản không thuộc về hắn." Phùng Phú Cường kính cẩn trả lời.
"Ừ." Reger gật đầu. "Quyết định này của hắn không biết có hữu dụng không?"
"Chưa biết." Phùng Phú Cường khẳng định. "Nhưng hắn là đoàn trưởng của đoàn đại biểu, chúng ta nhận được yêu cầu phải giúp đỡ hắn. Đối với quyết định của hắn, chúng ta phải tích cực phối hợp."
Reger nhìn Phùng Phú Cường với vẻ khó hiểu, hỏi: "Thư ký trưởng Phùng, các anh là đồng bào, sao anh không ngăn cản hắn. Trái lại, hình như còn rất hy vọng hắn làm như vậy."
Phùng Phú Cường cười nhạt, nói: "Người trẻ tuổi cuồng vọng tự đại, nên chịu một ít trừng phạt, không phải sao?"
"Quả thật nên như vậy." Reger cười cười, vỗ vỗ bả vai Phùng Phú Cường rồi xoay người bỏ đi.
Cho tới lúc ra khỏi tầm mắt của Phùng Phú Cường, vẻ tán thưởng trên mặt Reger đã biến thành sự coi thường: "Người Trung Quốc thật đáng thương."
Phùng Phú Cường cũng không biết suy nghĩ của Reger, y chỉ nhìn bóng lưng của Tần Lạc phía xa xa, lạnh nhạt nói: "Ngu ngốc."
Nói xong hai chữ này, y phát hiện oán khí tích tụ trong lòng đã vơi đi không ít.