Bác Sĩ Thiên Tài

chương 1105: cứu viện của ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ồ, không phải đây là Tần Lạc sao?" Trong đám người đang vây xung quanh xem, một thanh niên đeo kính thì thào.

"Gã này quay về lúc nào nhỉ? không phải nghe nói anh ta đang ở Yến Kinh rất nở mày nở mặt sao?"

"Là anh ta. Ha ha, lần này sợ rằng Trương Đức Quý đá phải cục sắt rồi. Mặc dù gã Tần Lạc này khiêm tốn nhưng cũng không phải là người dễ bị ức hiếp hơn nữa còn Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương

Những người nhận ra Tần Lạc đều cố tình muốn xem kịch hay ở sau nên bọn họ nói chuyện rất nhỏ. đương nhiên càng không có người nào muốn chủ động đứng ra ngăn cản. Trong khi đó những người không nhận ra thân phận của Tần Lạc thì có thái độ như không liên quan tới mình. Đối với bọn họ mà nói. tuyệt đối không vì một người xa lạ mà đắc tội với ông chủ sau lưng của MG và cục trưởng phân cục công an.

Đương nhiên Trương Đức Quý đang trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo. không nghe thấy tiếng bàn tán của người xung quanh. Bây giờ việc y muốn làm là bắt giữ thằng nhãi đáng ghét này ném vào nhà giam phân cục cảnh sát. Sau khi vào trong đó. cho nó "ăn hay uống" sẽ căn cứ vào ý tứ của bên MG này.

Đối với Trương Đức Quý mà nói. đây không phải là việc khó. Trước kia đã từng có không ít chuyện như này.

Còn về phần việc này: đúng hay sai thì có cần phái hỏi không? Bên MG có quan hệ tốt với y đương nhiên là phải, còn bên không có quan hệ với y đương nhiên là trái, ở đất nước Trung Quốc này, mối quan hệ xã hội. phải trái tới bây giờ vẫn là một vấn đề không được coi trọng.

Người có thể đi theo Trương Đức Quý đi dự tiệc đương nhiên chính là tâm phúc của tâm phúc. Cục trưởng đại nhân đã hạ lệnh, cho dù đúng hay sai. bọn họ đều chấp hành vô điều kiện.

Hai gã cảnh sát "đại phúc" cũng đã uống khá nhiều rượu, một phải một trái cùng đi về phía Tần Lạc.

Đúng vậy. là đi tới.

Bởi vì hai người này chơ tới giờ tuyệt đối không ngờ có người đám phản kháng, lại càng không sợ đối phương bỏ trốn. Trước tiên bọn họ có thể chụp mũ thêm cho hắn vào tội danh, tới khi bắt được, tội danh không còn giống như ban đầu nữa.

Thế nhưng tình hình xảy ra tiếp theo đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Khi nhìn thấy hai cảnh sát bước tới bắt mình. Tần Lạc không có biểu hiện gì là căng thẳng.

Một chân Tần Lạc vẫn giẫm trên người Hoàng An hắn nhìn cảnh sát hỏi: "Các anh không hỏi tình hình trước sao?"

"Hỏi tình hình sao? Tình hình đã rất rõ ràng" Một cảnh sát nói. Y rút còng tay ở bên hông ra, bước tới định còng tay Tần Lạc: "Đi về cục cảnh sát rồi nói sau".

"Tôi ăn cơm ở bên trong, khi tôi ra về phát hiện ra xe của mình đã bị người ta đập nát" Tần Lạc nói: "Tôi tới tìm bọn họ muốn nghe giải thích. Những bảo vệ này không những không chịu trách nhiệm mà còn ra tay đánh người. Bọn họ nói bọn họ không nhìn thấy ai đập xe. lại còn chửi tôi cút đi... đây không phải đang ức hiếp người khác sao? Xe của tôi thích đập thì đập. Nếu như xe của khách hàng khác đồ ở trước cửa cũng bị đập nát, bọn họ có không chịu trách nhiệm không? Còn nữa, các vị cũng thấy đó, bọn họ, sáu bảy người đánh một mình tôi ... cho dù có bắt người, các vị cũng phải bắt bọn họ mới đúng chứ? Bọn họ thực sự không phải là bảo vệ mà chính là tổ chức xã hội đen".

Tần Lạc nói những câu này không phải cho mấy cảnh sát này. Hắn thật sự không đánh giá cao nhân phẩm và đạo đứ nghề nghiệp của những người này. Hắn chỉ nói với những người đang đứng xem xung quanh. Cho dù làm bất kỳ chuyện gì. hắn trước tiên đều muốn chiếm được chữ "lý". Một khi làm được như vậy, dù sau này có ra tay tàn nhẫn tới mức độ nào đi nữa cũng không bị người bàn ra nói vào.

Nếu như không chiếm được chữ "lý" thì chính là: ỷ thế hiếp người.

Hơn nữa Tần Lạc thật sự muốn mượn sự kiện đập xe này khiến mọi người cùng có kẻ thù chung. Những người tới MG đều tự mình lái xe tới. Nay xe của người khác bị đập nát mà không đòi được sự công bằng, hơn nữa còn bị bắt vào ngục cảnh sát. Chẳng lẽ những khách hàng không cảm thấy trong lòng không thoải mái sao?

"Hãy về đồn rồi nói. Chúng tôi không tin lời nói của anh" Một cảnh sát mang bộ mặt hung ác, tức giận đẩy Tần Lạc, y tức giận vì Tần Lạc mang lại phiền toái cho mình, vốn mình đang có rượu ngon, thức ăn ngon, bên cạnh còn có gái đẹp hầu chuyện không phải quá tiêu sái sao? không ngờ thằng nhãi này nhảy ra gây chuyện.

Cho dù Tần Lạc đúng hay sai. trong mắt cảnh sát. hắn chỉ là người xấu. BỊ ức hiếp thì cứ để ức hiếp, phản kháng làm cái gì? Mày phản kháng không phải làm lớn chuyện lên sao?

không có việc, tự mua việc cho mình! Nguồn:

"Tôi có thể làm chứng. Bọn họ đã ra tay đánh người trước" Vương Cửu Cửu chỉ vào đám bảo vệ đang nằm rên rĩ trên mặt đất nói.

"Bọn họ đánh người? Đánh người sao lại nằm hết trên đất?" gã cảnh sát cười nhạt nói.

"Cô gái, đây không phải là chỗ ăn nói lung tung. Câu nói này căn bản không ăn khớp với tình hình".

"Đó là vì tất cả bọn họ đều là phế vật. Sáu, bảy người không đánh lại một người mà ngược lại còn bị đánh không khác gì con chó" Vương Cửu Cửu cười khinh miệt nói. Nàng liếc mắt nhìn hai gã cảnh sát rồi nói tiếp: "Bọn họ cứ nghĩ rằng trên người mặc bộ đồng phục thì có thể một tay che trời. Nếu có người thật sự muốn ra tay với bọn họ. bọn họ thật sự sẽ trở thành đống hàng trong túi mà thôi".

Câu nói này của Vương Cửu Cửu cực độc. Nàng không những mắng sáu nhân viên bảo vệ bị Tần Lạc đánh "như con chó chết" mà ngay cả hai gã cảnh sát cũng gặp hạn. Bọn họ cũng mặc cảnh phục mà cho rằng mình có thể một tay che trời sao?

Tiếng cười vang lên. Khá nhiều người bật cười vì câu nói châm biếm của cô gái này.

Guơng mặt Trương Đức Quý cau có. y quát to: "Nói lảm nhảm với hắn làm cái gì? Hãy mau bắt người'".

MG không giống với nơi khác. Nơi này là nơi quan chức, người giàu có tụ tập. Nếu như có người đứng xem đứng ra can thiệp. Trương Đức Quý y quả thật không ứng phó được. Lúc này cần nhanh chóng bắt người đưa về đồn. nơi đó chính là lãnh địa của mình. Khi đó muốn hành hạ gã này thế nào. không phải là việc của bọn họ mà do chính mình.

"Ôi. cô gái này xinh đẹp thật" hai mắt Trương Đức Quý sáng ngời, y thầm nghĩ: nếu như là bạn của thằng nhãi này thì hay rồi. tới khi đó nhất định phải nhốt thằng nhãi này không thả. Muốn nhận người ra ngoài, nhất định phải trá một cái giá gì đó ...

Khi nghe thủ trưởng thúc giục, hai viên cảnh sát vội vàng ra tay.

Một người đi tới chộp vai. một người khác nắm cồ tay. định còng tay Tần Lạc lại.

Binh...

Khủy tay Tần Lạc thúc mạnh, hung ác đánh mạnh vào mặt gã cảnh sát đang từ sau xông

tới.

Gã cảnh sát gào lên một tiếng, cái mũi của gã giống như nồi áp suất mở áp. máu tươi bắn ra tung tóe.

Ngay khi khuỷu tay đánh xong lập tức hóa chường thành quyền, một quyền này đánh vài mắt gã cảnh sát còn lại.

"A..."

Gã cảnh sát đang cúi đầu định còng tay Tần Lạc, không đề phòng, bị quyền này của Tần Lạc đánh bay ra ngoài.

Thân thể gã cảnh sát lảo đảo lùi lại sau tới tận khi chạm vào người Trương Đức Quý mới đừng lại.

Trương Đức Quý đẩy đồ vô đụng đang tựa vào mình ra. nhớn nhác hô to: "Mày. mày đám đánh cảnh sát. Hãy mau gọi điện kêu người... "

Đúng như Vương Cửu Cửu nói. Những người này sở dĩ đáng sợ là vì bộ quân phục trên người bọn họ. Nếu như có người không coi trọng bộ quân phục này. bọn họ sẽ kinh hãi, hoảng loạn, không chịu nổi một đòn.

Trương Đức Quý vừa nói xong, tiếng cội hụ cảnh sát chói tai từ xa truyền tới.

Từ xa tiến tới gần. chỉ trong nháy mắt đã tiến tới noi.

Điều này khiến Trương Đức Quý không khỏi ngạc nhiên. Lúc này mình mới ra lệnh, sao đám tiểu tử đó đã chạy tới vậy?

Một xe. hai xe. ba xe

Khi xe cảnh sát chạy tới càng nhiều. Trương Đức Quý bừng tỉnh trong cơn men chếnh choáng. Y nhận ra tình hình có gì đó không ổn.

Cho dù phân cục cảnh sát Thiên Nguyên có huy động hết cảnh sát cũng không thể có nhiều người như này.

Hiển nhiên lực lượng trợ giúp này không phải do y gọi tới.

không phải mình gọi cảnh sát. chẳng lẽ ông chủ MG gọi sao? Nhất định ông ta nghĩ rằng mình không thể xử lý tình hình trước mắt nên mới gọi điện thoại tìm người tới trợ giúp.

Vì biết ông chủ Du của MG là người có nhiều quan hệ nên Trương Đức Quý thật sự không coi những xe cảnh sát này liên quan tới Tần Lạc.

Kẻ nào không muốn sống mà chạy tới đập phá ở địa bàn của ông chủ Du vây?

Két...

Một chiếc Audi màu đen chạy thẳng vào bãi đỗ xe. Khi Trương Đức Quý nhìn biển số xe. lập tức tươi cười chạy tới xun xoe mở cửa xe.

"Trần cục trưởng, sao ngài cũng tới? Những chuyện nhỏ nhặt như này nào đám làm phiền ngài đại giá quang lâm? Tôi đã cho người bắt lại. bọn họ không chạy được đâu" Trương Đức Quý cười nịnh nọt. "Hay Trần cục trưởng hãy vào uống trà với ông chủ Du. chuyện nơi này cứ giao cho tôi xử lý. Sau khi xử lý xong tôi sẽ tới báo cáo với cục trưởng'.

So với cô thư ký xinh đẹp Tiểu Lý. đương nhiên tiền đồ của mình còn quan trọng hơn.

Trần Hữu Thiện không hiểu Trương Đức Quý đóng vai trò gì trong chuyện này. ông ta thậm chí không có tâm trạng quan tâm.

Sau khi Trần Hữu Thiện xuống xe. ánh mắt ông ta đảo bổn xung quanh, nhìn thấy Tần Lạc đang đứng giữa đám người, trông như hạc giữa bầy gà.

Trần Hữu Thiện đi như chạy tới cầm tay Tần Lạc, ân cần hỏi: "Tiểu Tần à. có bị thương không? Thân thể thế nào? Có cần đi tới bệnh viên đã không?"

Khi Tôn Nhân Diệu gọi điện nói Tần Lạc "bị người đánh, xe bị đập nát". Xe bị đập. không quan trọng, có thể mua xe khác. Nhưng nếu người bị đánh thì đó là chuyện lớn chính vì vậy ông ta mới quan tâm tới thương thế của Tần Lạc.

"không cần. chỉ bị thương ngoài da thôi" Tần Lạc nói. Tần Lạc không hiểu nguyên nhân nào khiến Trần Hữu Thiện hỏi câu đó nhưng một khi người ta đã hỏi. nhất định phải cho những người này thêm chút nước mắt mới xong.

"không có chuyện gì là tốt rồi. không có chuyện gì là tốt rồi" Trần Hữu Thiện vừa lau mồ hôi trán vừa nói.

Trương Đức Quý trợn tròn mắt.

Trời ơi. cục trưởng là cứu binh của thằng nhãi này sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio