Không yêu nhiều, chỉ yêu chút thôi. Tình yêu của người khác sâu nặng tựa biển khơi, tình yêu của anh nông tựa giếng khơi.
Bài thư tình của lãng tử Lý Ngao kia thật sự rất thích hợp để biểu đạt tâm trạng của Tần Lạc lúc này. Điều không phù hợp là Tần Lạc không phải chỉ yêu một chút mà còn cho một chút.
Thế nhưng chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến Vương Cửu Cửu cực kỳ vui mừng.
Hai mắt Vương Cửu Cửu đỏ hồng, bàn tay nàng vận sức nắm chặt tay Tần Lạc như vậy nàng sẽ không cần phải khóc nữa.
Nàng không cần siêu xe, không cần tiền trong tài khoản, thậm chí không cần một danh phận, nàng chỉ cần tình yêu của Tần Lạc.
Chỉ cần như vậy, nàng có thể trả lời với mẹ và những người nghi ngờ rằng: nhìn này, anh ấy cũng yêu tôi!
Như vậy là đủ!
"Nào, Cửu Cửu, ăn nhiều thức ăn vào." Cam Vân mỉm cười, bà gắp bỏ vào bát Cửu Cửu một con tôm
Cam Vâ và Vương Cửu Cửu đã từng gặp nhau trước đó, đó là khi Tần Lạc tới nước Mỹ. Mọi người Tần gia lâm vào cảnh nguy hiểm, Vương Cửu Cửu chủ động tới gặp Cam Vân, khuyên bà hủy bỏ lịch trình xuất ngoại trong khoảng thời gian này. Thế nhưng khi đó Vương Cửu Cửu chỉ giới thiệu là "học sinh của Tần Lạc" bây giờ đã biến thành bạn gái.
Từ ngữ Trung Quốc đặc biệt sâu sắc, mấy từ "bạn gái" càng có ý tứ hơn. Người đó có thể là người bạn khác giới, cũng có thể là người bạn nữ giới mà cũng có thể là người yêu …
Còn quan hệ như thế nào thì cần phải xem chính hiểu biết của bạn.
Vương Cửu Cửu không nói, Cam Vân không hỏi. Vào thời đại này, mọi người chủ yếu hiểu ngầm.
Thế nhưng tình hình lúc này không còn phù hợp nữa rồi. Tần Lạc đã chính thức dẫn Vương Cửu Cửu ra mắt bà, hơn nữa còn ra mắt trước cô và hai người bạn thân thiết nhất. Hiển nhiên Tần Lạc muốn chính thức trịnh trọng tuyên bố với mọi người về Vương Cửu Cửu, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, hắn muốn mọi người chấp nhận sự tồn tại của Vương Cửu Cửu.
Cam Vân đã nhận ra một điều: cô gái này cực kỳ có trọng lượng trong suy nghĩ của con trai mình.
Vì vậy Cam Vân không tiếp tục che giấu tâm trạng của mình, bà hoàn toàn yên tâm thể hiện vai trò của một "người bà mẫu mực". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lại nói, quả thật Vương Cửu Cửu là người rất đáng yêu. Khi Cam Vân tiếp xúc với Vương Cửu Cửu lần đầu tiên, bà đã rất thích. Trước đó thì còn có gì đó e ngại nhưng bây giờ Tần Lạc đã chính thức tuyên bố, bà cũng chỉ còn cách giang rộng tay chào đón.
"Ăn nhiều thịt chút đi. Cửu Cửu hơi gầy đó." Yêu ai yêu cả đường đi. Sau khi Tần Lam biết được mối quan hệ của Tần Lạc và Vương Cửu Cửu, cô cực kỳ nhiệt tình, liên tục gắp bỏ vào bát Vương Cửu Cửu, lại còn nào là Vương Cửu Cửu "rất gầy, ăn nhiều thịt chút đi".
Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương thường nói mấy câu với Tần Lạc và ba người phụ nữ nhưng hai người không nói với nhau bất kỳ câu nào. Nếu như câu chuyện có liên quan tới Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu chẳng thèm rên lấy một tiếng. Nếu như chuyện có liên quan tới Tôn Nhân Diệu, Hạ Dương không thèm tiếp một câu. Hai người đều tự ăn, tự làm, đồng thời ngồi quẩn quanh bên cạnh Tần Lạc khiến Cam Vân tới tận lúc này vẫn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đó đang xảy ra?
"Chẳng lẽ con trai mình ngoài thích phụ nữ, nó còn thích cả đàn ông sao?" Khi nhìn gương mặt như hoa như ngọc của Tôn Nhân Diệu và phong độ nhẹ nhàng, hơn người của Hạ Dương, Cam Vân không khỏi xuất hiện suy nghĩ đó.
"Phù phù phù." Cam Vân vội vàng xua đuổi suy nghĩ kinh khủng này ra khỏi đầu. "Đây là suy nghĩ gì vậy hả trời? Chẳng lẽ con trai mình có thể yêu thích đàn ông sao?"
Dưới sự quan tâm nhiệt tình của Cam Vân, Vương Cửu Cửu cũng cố tỏ lấy lòng, ăn một bữa cơm cực kỳ vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Lạc nói với Tần Lam: "Cô, cô hãy lái xe đưa mẹ cháu về trước. Cháu cùng Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu còn phải thảo luận chút chuyện."
"Yên tâm đi. Nơi này là Dương Thành mà." Tần Lam cười nói. Vì chuyện người chồng trước khiến Tần Lam không mặt mũi nào đối diện với người nhà, một mình cô bỏ đi nước Mỹ, khai phá thị trường y dược, cuối cùng vì chuyện của Tần Lạc mà bị người bắt cóc, suýt chút nữa bị người ta dùng bào biến thành miếng thịt khô. Cuộc đời này của Tần Lam đã cực kỳ vất vả. Sau khi quay lại Dương Thành, Tần Lam mới từ từ khôi phục lại tâm tình, cũng hình thành một cảm giác bình yên, có thể nói là khôi phục lại phong cách làm việc mạnh mẽ năm xưa.
"Nơi này là Dương Thành, cũng chính là nhà của chúng ta. Nơi này là thổ địa của chúng ta, không có gì phải sợ."
Tần Lạc vuốt cằm, nói với Cam Vân: "Mẹ, vậy mẹ về trước đi."
"Được." Cam Vân trả lời sau đó bà bước tới cầm tay Vương Cửu Cửu nói: "Cửu Cửu, nếu có thời gian cháu hãy tới nhà chơi."
"Dạ, khi có thời gian nhất định cháu sẽ tới." Vương Cửu Cửu mỉm cười hứa hẹn.
"Cửu Cửu, nhớ số của cô. Cô không có nhiều bạn ở Dương Thành, có chuyện gì chúng ta có thể gọi điện đi uống trà." Tần Lam thể hiện thành ý của mình với Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu vội vàng lấy di động ghi lại số điện thoại. Cô công chúa Vương gia hoàn toàn không có thái độ kiêu ngạo, chỉ như một cô gái bình thường nhu thuận đáp lại người nhà của bạn trai.
Sau khi tán gẫu mấy câu, Cam Vân và Tần Lam lái xe ra về.
"Vậy có được không?" Tần Lam vừa lái xe vừa khẽ thở dài nói.
"Không hay lắm." Cam Vân đưa ra câu trả lời trực tiếp.
Một thoáng yên lặng khá dài, cuối cùng Cam Vân mới nói tiếp: "Người làm cha mẹ đều ích kỷ. Chỉ hy vọng con cái vui vẻ là được. Cho dù là yêu cầu có bất hợp lý thì cũng cố gắng thỏa mãn. So với việc tiếp nhận bên mình, bên Vương Cửu Cửu càng cần phải dũng cảm hơn nhiều. Nếu có cơ hội, chị thật sự muốn gặp mẹ của Cửu Cửu."
Khi Tần Lam lái xe đi xa, Tần Lạc quay đầu nói với Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu: "Tới chỗ tôi ngồi chơi, tôi có chuyện muốn nói với hai cậu."
"Đi thôi." Hạ Dương vuốt cằm nói.
Bây giờ Tôn Nhân Diệu đã khôn ra nhiều. Hắn biết những câu Hạ Dương đã nói, mình sẽ tránh không trả lời vì tránh cho hai người một lần nữa "đụng chạm" một cách xấu hổ.
Tôn Nhân Diệu chỉ vuốt cằm sau đó lái xe đi.
Vương Cửu Cửu vừa lái xe vừa me mẩn nhìn chiếc vòng ngọc trong tay mình.
"Tập trung lái xe đi. Về rồi hãy nhìn." Tần Lạc nhắc nhở.
"Đẹp không? A di tặng đó." Vương Cửu Cửu mỉm cười, dáng vẻ rất vui vẻ, ngây thơ nhưng lại khiến những người nhìn thấy thầm nảy sinh dục hỏa.
"Phải gọi là mẹ." Tần Lạc âu yếm vuốt đầu Cửu Cửu. Cô gái này có đôi khi chẳng khác nào
"Như vậy không biết xấu hổ sao?" Vương Cửu Cửu ngượng ngùng nói.
"Vậy thì cứ gọi là a di đi." Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu tức giận, nàng trừng mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Không kiên quyết một chút được sao? Không phải kiên quyết một chút thì cho dù không phải là mẹ mình vẫn phải gọi là mẹ sao?"
"………"
Khi tới biệt thự của Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu là nữ chủ nhân nên phải đảm nhận vai trò khoản đãi, nàng bận rộn bưng trà, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.
Tần Lạc mời Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu ngồi xuống. Hai người, mỗi người ngồi một đầu ghế salon, ba người ngồi thành hình tam giác.
Tần Lạc cười gượng, hắn vốn định khuyên can hai người, bây giờ xem ra khó có thể mở miệng. Có lẽ khúc mắ này chỉ hai người bọn họ mới có thể giải quyết, người ngoài hoàn toàn không làm được.
"Nhân Diệu, lần trước ở Yến Kinh, chúng ta đã nói chuyện làm từ thiện, đã chuẩn bị thế nào rồi?" Tần Lạc hỏi.
"Sau khi quay về tôi liên tục chuẩn bị tài chánh, bây giờ đã chuẩn bị được ba trăm triệu. Khi nào đủ năm trăm triệu sẽ mang tới quỹ từ thiện." Tôn Nhân Diệu cười nói: "Ba trăm triệu cầm không đã tay."
"Được rồi. Biết nhiều tiền rồi. Ba trăm triệu mà còn ít sao? Quỹ đầu tư của tôi còn không có con số này. Nếu như chuyển số tiền này vào đó, khi đó ai sẽ nắm cổ phần chính đây?" Tần Lạc cười nói.
"Được, nhất định." Tôn Nhân Diệu cười nói: "Cũng biết tôi là người chơi bời lêu lổng, không thích làm việc. Kế hoạch cụ thể xử dụng như thế nào thì tôi đã vạch ra một kế hoạch cụ thể."
"Nhân Diệu, hãy đóng cửa cái công ty mua bán hợp đồng kia đi. Sống bằng thế lực quá khứ không phải là cách thức của thời nay nữa rồi. Hiện nay tin tức càng lúc càng nhanh nhạy, chỉ cần một ngọn cỏ lay động, nhà nhà đều biết. Mặc dựa vào quan hệ của chính mình buôn bán hợp đồng cũng không phải là chuyện vi phạm pháp luật nhưng nếu như để kẻ có ý đồ xấu lợi dụng, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Tôn lão gia." Tần Lạc khuyên can: "Không thiếu tiền tiêu xài, không cần kiếm số tiền vất vả đó. Ba trăm triệu này đầu tư vào quỹ đầu tư, sẽ là một cổ đông, tới khi đó sẽ nắm giữ cổ phần. Tôi vốn nghĩ quỹ đầu tư sẽ không có cơ hội để kiếm tiền nhưng vì các cô ấy vất vả nên hiện nay lợi nhuận rất khả quan."
"Được." Thoạt nhìn Tôn Nhân Diệu rất "ẻo lả" nhưng khi bàn công chuyện, thái độ rất cương quyết. Hắn lập tức rút điện thoại, bấm một cuộc gọi: "Từ ngày mai đóng cửa công ty, tạm thời không tiếp nhận bất kỳ vụ làm ăn nào khác. Ngoại trừ những khoản tiền đã nhận, đang chạy công việc, hãy trả lại tất cả những chi phiếu khác."
Hết. Tôn Nhân Diệu cũng chẳng quan tâm xem bên kia trả lời thế nào, hắn lập tức cúp điện thoại.
Hắn là ông chủ, hắn chỉ phát mệnh lệnh, còn về việc người bên dưới làm như thế nào thì đó chính là công việc của bọn họ.
Nhưng Tần Lạc đã quen với phong cách làm việc của Tôn Nhân Diệu, hắn biết không cần nói nhiều nữa. Tần Lạc nhìn Hạ Dương nói: "Nếu nói về kiếm tiền, tôi và Nhân Diệu không bằng."
"Là không bằng tôi nhưng cô …" Hạ Dương quay đầu nhìn, nhận ra Vương Cửu Cửu đang đi lên lầu, hắn không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Tần Lạc. Xem ra biết dạy vợ đó. "Là không bằng tôi nhưng cô gái Lệ Khuynh Thành kia còn không kém sao? Năm ngoái cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền lợi nhuận? Còn không vượt quá hai năm, tài sản đã vượt qua tôi rồi đó. Tôi có làm mấy chục năm cũng không theo kịp. Ngẫm nghĩ lại thật khiến cho người ta không phục."
Tần Lạc cười nói: "Tôi không biết là tôi có bao nhiêu tiền. Điều tôi muốn lúc này là cần làm việc cho tốt."
Lập tức Hạ Dương thu lại nụ cười, hắn nghiêm túc nói: "Tôi biết chuyện này không dễ dàng. Trước kia tôi cũng không nghĩ hành y là như thế nào nhưng bây giờ liên quan tới chuyện này, dù gì cũng liên quan tới tôi, có gì hãy cứ nói."
"Được. Sự việc của MG đã kết thúc nhưng vẫn còn đó nguyên nhân."
"Yên tâm đi. Tôi sẽ cho người theo dõi chúng sát xao. Nếu như chúng dám ra tay một lần nữa, tôi sẽ cho chúng nổ tung trong chảo lửa." Hạ Dương âm trầm nói.
"Vậy thì rất tốt." Tần Lạc vui mừng nói. Hắn quả thật rất may mắn có hai người anh em như thế này.
Đúng lúc đó chuông điện thoại di động trong túi Tần Lạc vang lên.
Khi nhìn dãy số trên điện thoại, Tần Lạc mỉm cười nhận cuộc gọi.
Thế nhưng nụ cười Tần Lạc nhanh chóng cứng đơ.
Thậm chí hắn còn bật khỏi ghế, kinh hãi nói: "Bộc lộ ra ngoài? Tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài?"