- Con không biết tại sao mẹ lại giúp con. Con không biết mẹ bắt cóc con chính là để dẫn đường cho con, con không biết mẹ yêu con như vậy. Con không biết mẹ làm hết thảy những việc này cũng là vì con. Con cái gì cũng không biết, lại chỉ biết hận mẹ. Con thật không xứng làm con gái của mẹ a …
Tần Lạc đứng ngoài cửa phòng, hiệu quả cách âm của cánh cửa cũng không tốt lắm nên mỗi lời của Lâm Hoán Khê, Tần Lạc đều nghe rõ ràng.
Biết Lâm Hoán Khê đã lâu nhưng hắn chưa từng thấy cảnh cô xúc động đến mức không không chế được như thế, càng không thấy cảnh cô đau khổ khóc thành tiếng. Nghe được âm thanh cô tự trách, nghe tiếng khóc nức nở nghẹn ngào mà tâm can Tần Lạc như muốn tan nát.
Hắn rất muốn xông vào, muốn đem nữ nhân kia ôm chặt vào trong lòng thế nhưng lúc này hắn lại không thể cắt ngang việc cô đang phát tiết tâm trạng. Nói cách khác, nếu bị cắt ngang thì tinh thần của cô nhất định xảy ra vấn đề, lâu dài se sinh bệnh ah.
Phụ thân vì tiền mà đang tâm dứt bỏ quan hệ huyết thống, gặp được mẫu thân tại nơi tha hương thì lại bị bà đâm cho một dao. Không những thế, cô thật vất vả mới làm rõ được chân tướng vấn đề, thật vất vả mới một lần nữa tìm được tình thương của mẹ nhưng còn chưa kịp hưởng thụ thì mẫu thân đã chết thảm ngay trước mắt.
Tần Lạc nhẹ nhàng mà đi xuống lầu, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Phó Phong Tuyết đang ngồi một mình uống trà, những người khác đã đi đâu không thấy. Hiển nhiên, mọi người đều biết lúc này không nên ồn ào gây náo động.
Hắn ngồi đối diện với Phó Phong Tuyết, rót một chén trà rồi một ngụm uống hết. Mãi đến lúc yết hầu đau nhức, đầu lưỡi nóng rát thì Tần Lạc mới cảm giác được trà này nóng thế nào.
- Định làm như thế nào?
Phó Phong Tuyết hỏi.
- Định đem bọn họ giết sạch toàn bộ.
Tần Lạc nói.
- Giết như thế nào?
- Ông đi giết.
- Tôi không giết được.
Phó Phong Tuyết nói ra.
- Vì sao lại giết không được?
- Vì lần trước cúng ta có được thông tin tình báo, hơn nữa Hoàng Đế lại không có mặt tại Châu Mỹ cho nên tôi mới đưa kế hoạch này.
Phó Phong Tuyết nói:
- Còn hiện tại, hắn đã trở về rồi.
- Ông sợ hắn ư?
- Sợ.
Phó Phong Tuyết chủ động rót cho Tần Lạc một chén trà khác rồi nói:
- Lòng cậu đang rất rối loạn.
"Vớ vẩn", Tần Lạc trừng mắt liếc mắt một cái nhưng cuối cùng cũng không nói ra hai chữ này, đây không phải là nói nhảm sao? Nếu nhạc mẫu ngươi bị người ta hành hạ đến chết, con dâu khóc đến mức cạn nước mắt thì tâm tình của ngươi chắc sẽ không loạn đó.
- Cậu càng hận người nào thì ở trước mặt hắn càng phải cố gắng giữ bình tĩnh. Bởi vì chỉ có như vậy mới không bị hắn tìm được sơ hở đem ngươi đánh ngã.
Phó Phong Tuyết nói:
- Trong nhân sinh, chuyện khoái ý nhất là chuyện báo thù rửa hận còn ngu xuẩn nhất là thư lớn chưa trả mà người đã chết rồi.
- Rất có đạo lý.
Tần Lạc nói.
- Đương nhiên.
- Bất quá tất cả đều là nói nhảm.
Tần Lạc nói:
- Loại chuyện này dù có xảy ra với ai thì đều khó có thể tiếp nhận được. Chỉ có tự mình trải nghệm qua thì mới có thể bết rõ đây là một loại tư vị gì, người khác an ủi hay khuyên giải tất cả đều không thể. Nói cách khác, nếu như chuyện này xảy ra đối với ông thì tâm trạng của ông có khác đi không, có xúc động phẫn nộ hay không.
Phó Phong Tuyết sững sờ, sau đó vẻ mặt đầy cay đắng nói:
- Lời này có lý.
Nếu như mình thật sự có thể giữ được tâm trạng bình thản như mây trôi nước chảy thì vì cái gì, tại sao vì nàng mà giận dữ chém giết tù binh, từ đó địa vị của hắn từ cấp bậc tướng quân rớt xuống thành binh sĩ, trở thành kẻ canh cửa bất đắc dĩ cho Long Tức?
Tần Lạc nói không sai, chuyện này không rơi vào người mình, nếu như rơi vào người mình thì không khéo mình còn xúc động phẫn nộ hơn xa người khác.
- Năm đó, ông xử lý chuyện này như thế nào?
Tần Lạc hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Cậu biết cái gì?
Phó Phong Tuyết liếc mắt lườm Tần Lạc hỏi. Tuy nhiên cái nhìn thoáng qua này lại khiến cho sau lưng Tần Lạc có cảm giác phát lạnh. Ánh mắt lão nhân này phảng phất như thành thực chất, giống như một thanh đao quét qua trên người hắn khiến hắn thấy đau nhức.
- Tôi chỉ muốn biết rõ điều tôi nên biết.
Tần Lạc vừa cười vừa nói, cố gắng bảo trì vẻ bình tĩnh.
- Cậu nên biết cái gì?
- Biết rõ ông là tình chủng.
Tần Lạc nói ra.
Rắc.
Chén trà trong tay Phó Phong Tuyết đột nhiên biến thành bột phấn, nước trà nóng bỏng tử kẽ bàn tay tong tỏng rớt xuống nhưng không hề ảnh hưởng tới bàn tay ông ta.
- Là ai nói cho cậu biết những cái này?
- Hoàng Thiên Trọng.
- ……….
Phó Phong Tuyết có cảm giác muốn rút kiếm đem tên tiểu hỗn đản này chém thành vô số mảnh. Hoàng Thiên Trọng bị ông ta bẻ gãy tứ chi nay Tần Lạc lại còn ra sức đổ vấy thêm cho hắn. Đây rốt cuộc là dạng người nào à?
- Tôi giết sạch toàn bộ bọn họ rồi.
Phó Phong Tuyết nói ra.
- Tôi cũng chuẩn bị làm như vậy.
Tần Lạc nói ra:
- Bất quá, tôi là người lập kế hoạch còn chuyện giết người cần mọi người hỗ trợ.
- Tôi sẽ cân nhắc.
Phó Phong Tuyết nói:
- Bát quá, tôi khuyên cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ. Cậu bây giờ đang rất tức giận mà đối thủ của cậu cũng đồng dạng đang không bình tĩnh. Đối với bọn họ mà nói, tổn thất một cái căn cứ giá trị tỷ so với cậu tổn thất một người lại càng khó có thể chấp nhận được. Vì sao bọn hắn lại đưa cô ta tới đây? Cái là chính là muốn làm cho cậu mất đi lý trí. Khi người ta mất đi lý trí thì thường dễ đưa ra quyết định sai lầm, hiện tại chính là thời điểm so đấu kiên nhẫn.
Tần Lạc nhẹ gật đầu nói:
- Ông càng ngày càng có nhân tình rồi.
Ự…c.
………………
Một cái xe tải màu đen dừng lại. Quỷ Ảnh đẩy cửa bên lái phụ bước xuống xe rồi đưa mắt nhìn qanh dò xét cái biệt thự trước mặt này.
Quỷ Ảnh, tên cũng như người, chính là bóng dáng của ma quỷ, thế nhưng ma quỷ sao lại dám xuất hiện dưới ánh mặt trời?
Uy danh hiển hách của một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, đỉnh cấp sát thủ vố khiến cho vô số người đem ngủ không an giấc hôm nay lại phải đảm nhiệm công việc của một người đưa tin.
Đúng vậy, hắn đến đây để đưa tin.
Quỷ Ảnh vừa mới đi đến gần hàng rào gỗ bên ngoài thì đột nhiên bốn người mặc âu phục màu đen xuất hiện từ bốn phương tám hướng xúm lại, tạo thành thế vây quanh hắn.
- Ông tìm ai?
Một hắc y nam nhân mặt không biểu tình cất tiếng hỏi, tay và chân hắn đều vận sức chờ phát động.
- Cao thủ.
Quỷ Ảnh trong lòng bình luận. Hơn nữa hành động chuẩn bị chiến đấu của bốn người này cơ hồ là giống nhau như đúc, cái này lại khiến cho hắn nhớ tới thân phận của bọn hắn là quan gia bảo tiêu.
Những người như vậy là do chính phủ bồi dưỡng ra, xét về khả năng đơn đả độc đấu thì không bằng bất kỳ ai trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường hơn nữa bọn hắn đang có nhiều người ở đây.
- Phó Phong Tuyết.
Quỷ Ảnh dùng anh ngữ nói ra.
- Có việc gì không?
Hắc y nam nhân hỏi. Anh ngữ của hắn cũng rất tốt, khẩu ngữ khá lưu loát.
- Ta tới để đưa một phong thơ.
Quỷ Ảnh nói.
- Đưa cho tôi.
- Tôi muốn đích thân đưa cho ông ta. Đây là mệnh lệnh của Hoàng Đế. Hoàng Đế nói muốn tôi tự mình giao thư cho Phó Phong Tuyết.
Hắc y nhân suy nghĩ một chút rồi quay người đi vào trong phòng. Kỳ thật không cần Hắc y nhân vào nhà báo cáo, Tần Lạc và Phó Phong Tuyết cũng đã biết có người tới.
Tần Lạc không nói tới còn Phó Phong Tuyết với ánh mắt lỗ tai như vậy làm sao có thể để người khác nghênh ngang đi vào trong sân còn không phát hiện ra?
Không đợi Hắc y nhân há mồm báo cáo, Phó Phong Tuyết cùng với Tần Lạc đã đi ra ngoài. Tại thời điểm Quỷ Ảnh nhìn thấy Phó Phong Tuyết, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp.
Tần Lạc là người thứ nhất làm hắn mất lòng tự tin. Trước khi tiếp xúc với Tần Lạc hắn vẫn cho mình có tốc độ vô địch thiên hạ, ngoại trừ Hoàng Đế ra không ai có thể đuổi kịp. Thế nhưng nam nhân kia lại dùng từng cái tát thanh thúy để cho hắn nhận ra một sự thật tàn khốc đó là còn có người có thể đuổi kịp tốc độ của hắn. Hơn nữa đó là một người rất quái dị.
Phó Phong Tuyết lại càng làm cho hắn có laọi xúc động muốn rút súng. Đêm hôm đó, chính là chỗ này, lão đầu tử này xuất hiện thần kỳ, một người một kiếm đấu với Tứ đại chiến tướng bọn hắn.
Kim Đồng chết trận, Bá Tước chết trận, chính hắn thì bị chặt đứt một tay, nếu như không phải được Kim Đồng và Bá Tước xã thân trì hoãn, nếu không phải được Ma Thuật Sư xuất thủ cứu giúp thì chỉ sợ mình đã trở thành ma trơi rồi. Có thể nói, hắn là kẻ thù lớn nhất của mình ở trên cái thế giới này.
Nhưng hắn lại vô pháp làm gì. Tại lúc toàn thịnh hắn không có biện pháp đánh lại thì nay hắn lại là một kẻ đưa tin tàn tật mà thôi.
- Thư của ai đó?
Phó Phong Tuyết hỏi. Ông ta dùng tiếng Hoa để hỏi, về phần đối phương gnhe có hiểu hay không thì không có quan hệ gì tới hắn?
Vậy mà Quỷ Ảnh nghe và hiểu được. Hắn dùng cái tay còn lại kia đưa vào trong ngực lấy ra một cái phong thư lớn. Hắc y bảo tiêu muốn đón lấy lá thư nhưng Quỷ Ảnh rụt về.
Thấy vậy Phó Phong Tuyết bước xuống bậc thang, Quỷ Ảnh liền đưa phong thư đưa tới.
Phó Phong Tuyết xé phong thư, từ bên trong rút ra một cái phong thư nhỏ hơn. Lại xe tiếp phong thư nhỏ mới lấy được từ bên trong một bức thư. Trên tờ giấy chỉ viết một dòng chữ nhỏ cong vẹo:
- Ăn cơm hay là đánh nhau?
Tần Lạc nghĩ, xem ra Hoàng Đế đem cái tờ giấy nhỏ này bọc trong hai lớp phong thư cũng vì chữ quá xấu a. Ai mà không biết xấu hổ đem loại chữ thối này đi gặp người à?