"Lại chiêu này. Lại chỉ có chiêu này" Tần Lạc phẫn nộ thầm nghĩ.
Nhân lúc người ta không để ý mà hôn thì tính gì? Có giỏi nhân lúc người ta không chú ý dầy ngã xuống đất. Sau đó làm chuyện xxx đó đi.
Nhưng cô gái này thật ghê gớm. Mỗi lần tán tỉnh người ta sau khi khuấy động cảm xúc của người ta lại có vẻ ngượng ngùng bỏ chạy. Chuyện này là thế nào đây?
Vương Cửu Cửu hôn Tần Lạc đến khi hắn không thở được nàng mới buông hắn ra, ánh mắt như trốn tránh nói: "Em sẽ giúp thầy quản lý quỹ".
Nói xong Vương Cửu Cửu cầm cặp xoay người chạy như bỏ trốn.
Tần Lạc nhìn bóng Vương Cửu Cửu xa dần rồi hắn cúi xuống nhìn đũng quần của hắn đang chào cờ, thật sự là khóc không ra nước mắt nữa.
Tại sao lần nào cũng như vậy?
Tần Lạc quay trở lại khu vực khám chữa bệnh miễn phí của học viện Trung y dược, Vương Cửu Cửu đã đang ngồi trước bàn làm việc. Trước mỗi bàn là một hàng dài bệnh nhân đang chờ đợi. Những bệnh nhân đặc biệt nào các sinh viên không chuẩn trị được, bọn họ sẽ đứng chờ ở bên đợi Tần Lạc chữa trị.
Nhìn thấy Tần Lạc đi tới bọn họ đứng lên, cung kính nhường chỗ cho hắn, Tần Lạc khoát tay sau đó bắt đầu công việc. Hiệu suất làm việc của Tần Lạc cực kỳ cao. Hắn chỉ cần bắt mạch, hoặc quan sát sắc mặt là hắn có thể chuẩn bệnh, tốc độ kê đơn còn khủng khiếp hơn. Hình như trong đầu hắn đã có vô số đơn thuốc, lúc này chỉ cần viết ra mà thôi.
Bên học viện Tây y do giảng viên chủ chốt đột nhiên rời khỏi nên đội ngũ đột nhiên lâm vào tình trạng rắn không đầu. Sau khi phân phát xong thuốc thuốc cảm cúm, một số sinh viên hết kiên nhẫn, khênh bàn quay lại phòng học. Trong khi đó có một số sinh viên lén chạy sang bên học viện Trung y phụ giúp.
Trước đó Tiểu Hoa đã nói sau khi khám chữa bệnh miễn phí xong sẽ mời mọi người ra ngoài ăn hải sản nhưng do có nhiều người tới khám chữa bệnh nên mãi không hết. Lý Mãnh phải chạy tới căn tin mua hàng chục hộp cơm mang lại cho mọi người.
Hoạt động khám chữa bệnh tận tới ba giờ chiều mới kết thúc vì lúc đó phần lớn sinh viên phải đi học.
Tần Lạc đứng trên bục cao nhìn đông đảo sinh viên bên dưới cười hỏi: "Các em cảm thấy biểu hiện hôm nay của các em thế nào?"
"Rất tốt!" Các sinh viên đồng thanh hét lớn. Bọn họ cực kỳ hài lòng với hành động hôm nay của mình.
"Nếu để các em tự cho điểm, các em sẽ cho mình bao nhiêu điểm?" Tần Lạc hỏi tiếp.
"Chí mươi lăm điểm" Tất cả hét lớn. Không còn cách nào khác vì Tần Lạc yêu cầu cuối mỗi kỳ thi mỗi sinh viên phải đạt ít nhất chín mươi lăm điểm nếu không hắn sẽ khuyên sinh viên đó tự rời khỏi lớp. Bọn họ chỉ có thể mặt dầy đòi số điểm đó.
Tần Lạc lắc đầu nói: "Các em không đạt chín mươi lăm điểm".
Cả giảng đường lập tức im lặng, các sinh viên sốt ruột nhìn Tần Lạc vẻ chờ đợi.
"Tôi cho các em một trăm điểm" Tần Lạc cười nói.
Xôn xao--.
Mọi người hoan hô ầm ĩ, có người gào lên, có người vỗ tay, có người đấm tay thình thịch xuống bàn.
Xét cho cùng bọn họ chỉ là những đứa trẻ trong hình hài người lớn.
Tần Lạc khoát tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, hắn nói: "Biểu hiện hôm nay của các em rất khá, tốt lắm. Y thuật của các em còn phải nâng cao thêm nhưng các em đã rất cố gắng, đã làm những gì các em có thể, các em xứng với một trăm điểm".
"Thầy Tần, thầy đẹp trai quá".
"Thầy Tần, em yêu thầy".
"Thầy Tần, đây là lần đầu tiên em được một trăm điểm".
Tần Lạc lại phất tay ra hiệu cho các sinh viên trật tự rồi nói: "Còn vài ngày nữa là tới kỳ nghỉ. Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Chương trình học trong học kỳ này đã kết thúc. Sang năm mới chúng ta sẽ gặp lại".
"Thầy Tần, không phải chúng em còn phải làm bài thi viết sao?" Một sinh viên nghi hoặc hỏi.
"Ồ, phần thi viết nằm trong những ghi chép của tôi về y học. Tôi sẽ bảo Vương Cửu Cửu đi phô tô cho mỗi người một bản, các em mang về xem trước. Tôi hy vọng có thể trợ giúp thêm cho các em" Tần Lạc cười nói.
Ban đầu tất cả ngạc nhiên sau đó tất cả hoan hô vang động giảng đường.
Bọn họ thực sự hạnh phúc khi có một thầy giáo làm việc không tuân thủ các quy định nghề nghiệp.
Sau khi đã xoa bóp các huyệt đạo cho Long Vương, Tần Lạc nói: "Sư phụ, sắp tới năm mới, con phải về nhà mấy ngày".
"Ha, ha. Năm mới về thăm cha mẹ là chuyện đương nhiên. Không sao, chuyện này không ảnh hưởng tới sức khỏe của ta" Long Vương cười nói. Thân thể của ông đã có chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày càng nhiều hy vọng. Nụ cười của ông cũng nhiều hơn.
"Thế nhưng trong mấy ngày đó con không có cách nào châm cứu cho sư phụ. Con sẽ kê một đơn thuốc để điều trị tạng phủ của người. Con cũng sẽ hướng dẫn cho các hộ lý cách xoa bóp mấy huyệt đạo chủ yếu để họ có thể xoa bóp cho người" Tần Lạc dặn dò.
Long Vương rất hài lòng với sự chu đáo của Tần Lạc, ông cười nói: "Con hãy vấn an cha mẹ thay ta".
"Dạ. Đợi khi sư phụ khỏe mạnh con sẽ mời sư phụ tới nhà con chơi". Tần Lạc nói.
Long Vương gật đầu, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Mỗi lần Tần Lạc xoa bóp các huyệt đạo đều có tác dụng thôi miên. Nếu là người bình thường trong quá trình xoa bóp sẽ ngủ thiếp đi. Dù thân thể Long Vương tàn tật, nhưng ông có ý chí kinh người. Mỗi lần xoa bóp xong vẫn có thể nói chuyện một lúc.
Dù ông đã nhắm mắt nhưng không phải đã ngủ say. Là một quân nhân, lúc nào ông cũng phải cảnh giác. Nếu ông ngủ quá say sẽ mất đi cảm giác an toàn.
"Tới lượt chúng ta" Ly ngồi ở ghế bên cạnh, tay cầm một quả táo cắn ăn nói.
"Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe lắm" Tần Lạc nói.
"Như vậy mới tốt. Thân thể không khỏe mới rèn luyện ý chí, nghị lực của anh".
"Toàn thân tôi đau nhức" Tần Lạc thú nhận. Phương pháp huấn luyện quá nặng. Hơn nữa khi giao đấu không lưu tình chút nào. Mỗi lần công kích đều nhắm vào những chỗ yếu nhất của đối phương, cổ, xương sườn, ngực vân vân. Hơn nữa lần nào Tần Lạc giúp Long Vương chữa bệnh cũng hao tổn rất nhiều sức lực, thân thể hắn thực sự không chịu dựng nổi.
"Rồi sẽ nhanh chóng hết đau" Ly vung vẩy con dao trong tay nói với Tần Lạc.
Tần Lạc bất đắc dĩ phải theo Ly đi tới phòng huấn luyện ở phía sau.
Tần Lạc lại bị Ly đánh bay đi, nằm thẳng cẳng trên nền nhà, không dậy nổi. Ly đã đánh quá mạnh, đánh hắn hôn mê luôn.
Hơi thở của Ly cũng đã nặng nề, đây là điều trước kia không xảy ra với nàng. Nàng kinh ngạc nhìn Tần Lạc, nàng cảm thấy bên trong vẻ ngoài gầy yếu của người thanh niên này không biết là cái gì nữa.
Trước kia khi Tần Lạc bị nàng đánh ngã, nhiều lắm hắn cũng chỉ kiên trì dứng dậy được ba lần.
Thế nhưng bây gờ hắn có thể kiên trì được chín lần. chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thể lực của hắn đã tăng gấp ba. Điều này quả thực không tin nổi.
"Chẳng lẽ Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cầm có thể hỗ trợ luyện võ công như cha nuôi đã nói? Nếu không sao anh ta có thể khôi phục thể lực và dẻo dai như vậy?" Ly trầm tư suy nghĩ, không sao tìm ra câu trả lời.
"Cậu ta là một người có tiềm năng" Hỏa Dược đột nhiên xuất hiện phía sau Ly nói.
"Đáng tiếc đã muộn" Ly tiếc nuối nói. Nếu ngay từ nhỏ Tần Lạc được danh sư chỉ dạy, nói không chừng anh ta sẽ có thể gia nhập Long Tức. Hơn nữa có thể là cao thủ hàng đầu của Long Tức.
"Không muộn" Hỏa Dược nói. "Chẳng lẽ cô không nhận ra sao? Cậu ta bị cô đánh ngã chín lần. Dù đã kiệt sức không đứng dậy nhưng cô có nghe thấy hơi thở của cậu ta hỗn loạn và nặng nhọc không?"
Ly nghiêng tai lắng nghe, rồi hai mắt tròn xoe hỏi: "Tại sao?"
"Không rõ lắm. có thể cậu ta đã học môn công pháp hô hấp thổ nạp gì đó" Hỏa Dược nói.
"Chỉ cần cậu ta không chết, cậu ta sẽ nhanh chóng hồi phục thể lực. Một đối thủ như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm?"
"Mình có nên tự hào cho anh ta không nhỉ?" Ly mê man suy nghĩ, ánh mắt vui vẻ như một con hồ ly giảo hoạt.
Hỏa Dược không trả lời câu hỏi, ánh mắt sán quắc nhìn Tần Lạc, nói: "Tôi chuẩn bị dạy cậu ta kỹ thuật bắn súng".
"Cái gì?" Ly kinh hãi. Hỏa Dược là Tay Súng Thần trong đội Long Tức. Tiếng tăm lừng lẫy cho dù là trong lính đánh thuê hay giới sát thủ.
Hơn nữa Hỏa dược còn nổi tiếng về tính tình nóng nảy, giống như một thùng thuốc súng. Ngoại trừ các thành viên trong tổ Long Tức, anh ta không quan hệ với bất kỳ ai.
Bây giờ tại sao anh ta lại chủ động đưa ra đề nghị dạy một người xa lạ kỹ thuật bắn súng?
"Tôi muốn dạy cậu ta kỹ thuật bắn súng" Hỏa Dược nhíu mày nói. Anh ta không thích lặp đi lặp lại một câu nói.
"Tại sao?" Ly tròn mắt nhìn hắn.
"Cậu ta cứu Long Vương".
"Còn gì nữa không?"
Hỏa Dược dừng lại một chút rồi nói: "Cô có nhận thấy cậu ta có đôi tay rất phù hợp với bắn súng không?"
"Tôi thực sự nhận ra anh ta có đôi tay phù hợp với châm cứu" Ly liếc nhìn Tần Lạc nằm cách đó không xa nói.
"Không sai" Hỏa Dược gật đầu. "có có chú ý tới động tác của cậu ta khi châm cứu không? Tìm huyệt chính xác, xuất châm nhanh chóng, ngón tay linh hoạt, cổ tay vững vàng. Nếu đôi tay này học kỹ thuật bắn súng, chắc chắn sẽ tạo ra kỳ tích. Cô không muốn điều ấy sao?"
"Tôi chỉ biết tôi muốn chiếm tiện nghi của anh ta" ly bất đắc dĩ nói. Thực sự phải thừa nhận tên hỗn đản này có vận khí cực tốt.
Nàng đột nhiên xoay người gọi Tần Lạc: "Nếu đã tỉnh dậy. mau đứng lên".
Tần Lạc bối rối đứng lên hỏi: "Tại sao cô biết tôi đã tỉnh lại?"
"Hô hấp của anh vốn rất thăng bằng dù khi hôn mê cũng thế. Thế nhưng khi anh tỉnh lại anh sợ bị phát hiện nên nín thở, ngưng thần, hô hấp và trống ngực giảm so với bình thường" Ly nói.
Tần Lạc lập tức toát mồ hôi lanh. Quan hệ với những quân nhân ra sống vào chết này phải vô cùng cẩn thận, nếu không ngay lạp tức sẽ bộc lộ sơ hở.
"Vừa rồi hai người nói chuyện gì đó?" Tần Lạc lồm cồm bò dậy, cười hỏi.
"Tôi muốn dạy cậu kỹ thuật bắn súng" Hỏa Dược nhìn Tần Lạc nói.
"Cám ơn. Cám ơn. Tôi chắc chắn sẽ học được" Tần Lạc vui mừng nói. Hắn suýt chút nữa sụp xuống lạy Hỏa Dược làm thầy.
Cũng may ý nghĩ hắn lướt nhanh, hắn biết bản thân mình đã nhận Long Vương làm thầy, giờ lại bái Hỏa dược làm thầy, lúc đó danh phận sẽ rất lung tung.
Bàn tay Hỏa Dược không nhúc nhích nhưng ngay lập tức trong bàn tay anh ta đã xuất hiện một khẩu súng lục màu đen. Tần Lạc nhận ra lần trước chính Hỏa Dược đã dùng khẩu súng này làm tung một nhúm tóc hắn.
Hỏa Dược đưa khẩu súng cho Tần Lạc nói: "Trước tiên cậu hãy thử làm quen với nói".
"Hỏa Dược, anh muốn tặng Tiểu Hắc cho anh ta?" Ly giật mình hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Tôi đã tặng" Hỏa Dược nói sau đó lạnh lùng xoay người đi khỏi.