Tần Lạc không phải là lần đầu tiên đến trước cổng trường của học viện Trung Y Hoa Nam, cô cô của hắn ngày trước chính là học sinh trường này, có mấy lần cô cô còn đưa Tần Lạc đến đây chơi nữa . Khi đó, vì một số nguyên nhân mà Tần Lạc không thể đến trường được, nhìn những cô bé cậu bé đi lại trong vườn trường, trong lòng hắn ngưỡng mộ vô cùng.
Bây giờ đang là thời gian nghỉ đông, cổng trường có đôi chút tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có hai, ba học sinh từ trong trường ra đi ra, đó là những học sinh có gia cảnh không được tốt, phải ở lại trường để đi làm thêm hoặc có những người là do nhà quá xa nên không muốn về.
Tần Lạc đứng trước cổng trường của học viện Trung Y Hoa Nam, hắn phải ngắm nghía một lượt xung quanh, khó khăn lắm mới phát hiện ra một tiệm cà phê nhỏ ít người biết đến ở gần đó.
Tần Lạc cảm thấy có cái gì đó kỳ kỳ, sao cô cô mình lại đến nơi này cơ chứ? Tại sao phải hẹn gặp ở chỗ này? Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Lạc đi vào bên trong, một người phục vụ mặc chiếc váy đen đi đến nghênh tiếp hắn.
Sau khi nói là phòng số hai, thì dưới sự dẫn đường của người phục vụ, cuối cùng Tần Lạc cũng gặp được Tần Lam đang đứng ở cửa phòng.
" Cô cô, sao lại hẹn ở chỗ này chứ? Đến đây để hồi tưởng lại cuộc sống sinh viên của cô sao?" Tần Lạc cười nói. Hắn biết, Tần Lam vội vàng gọi hắn đến, chắc chắn là có việc quan trọng muốn bàn bạc với hắn. Hơn nữa sắc mặt của cô cô cũng rất khó coi, với năng lực giải quyết mọi việc của Tần Lam, nếu không phải là việc khó có thể giải quyết thì cô cũng sẽ không bao giờ chủ động tìm người khác giúp đỡ cả.
Từ nhỏ tới lớn, cô cô đều tương đối kiêu ngạo.
Hắn nói như vậy, cũng chỉ hy vọng có thể giảm nhẹ phần nào tâm tình của Tần Lam mà thôi.
Tần Lam không nở ra được một nụ cười hiểu ý, nàng nói với Tần Lạc: "Đi vào trong này nói. Cháu muốn uống chút gì không?"
" Không cần đâu. Cháu đến để nghe cô nói đây." Tần Lạc cười nói.
Tần Lam gật đầu, ngồi đó nâng tách cà phê lên, mà không biết phải mở miệng thế nào.
Nhưng Tần Lạc lại phát hiện ra đối diện Tần Lam có một tách cà phê, liền hỏi: " Cô cô có hẹn với ai ở đây sao?"
" Là Lý Quốc Tân." Tần Lam nói. Mới nhắc đến cái tên này đã làm nàng cảm thấy buồn nôn rồi, lại càng không muốn con gái yêu của nàng có liên lạc gì với hắn ta cả.
" Lý Quốc Tân?" Tần Lạc phải hồi tưởng lại một lúc mới nhớ ra, đó là chồng cũ của cô cô. Lúc trước khi họ kết hôn, thì thường xuyên đến nhà Tần Lạc chơi. Có điều nghe nói lúc cô cô mang thai, thì hắn ta lằng nhằng với cô thư ký của công ty. Sau đó cô cô biết chuyện, liền li hôn với hắn ta.
Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, Tần Lạc lại chẳng có tình cảm gì với hắn ta, nên trong trí óc của hắn không hề có những tin tức liên quan đến người này. Nhớ được khuôn mặt ông ta nhưng lại không nhớ nổi tên ông ta là gì.
Chỉ là không ngờ, hai người vẫn còn liên lạc với nhau.
Thảo nào cô cô lại hẹn gặp hắn ở đây. Năm đó, họ cùng là học sinh của ngôi trường này.
" Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc hỏi.
" Cháu nhìn mấy tấm hình này đi." Tần Lam đưa phong thư trên mặt bàn cho Tần Lạc xem. Bởi vì trong tay Lý Quốc Tân có ảnh gốc, hơn nữa hắn ta lại có hồ sơ của bệnh nhân, vì vậy, cho dù Tần Lam có hủy hết chỗ ảnh này đi, thì hắn ta vẫn có thể làm ra được một phần khác.
Tần Lạc rút ảnh ra xem, lập tức lông mày hắn cau hết cả lại, rồi nói: "Đây là hiện tượng trúng độc mãn tính. Đã bắt đầu trị liệu chưa vậy? Cần tìm ra nguyên nhân gây bệnh, biết bệnh gì thì mới kê đơn thuốc được."
" Cô cũng không biết nữa." Tần Lam đau khổ lắc đầu. " Cô bị Lý Quốc Tân lừa rồi. Lúc cô mang thai, hắn ta đem đến cho cô một số hồ sơ của công ty rồi bảo cô ký vào. Cô cứ nghĩ là giống với những lần trước, đều là thông qua hắn ta thẩm hạch, thì sẽ không có vấn đề gì, nên đã ký vào đó. Nhưng không ngờ ___ không ngờ hắn ta lợi dụng lòng tin của cô, làm những việc tội ác tày trời đến vậy."
" Những người này đều là những người bị hại của sản phẩm Thân Tâm, sau khi họ uống sản phẩm của Thân Tâm, thì xuất hiện hết vấn đề nọ đến vấn đề kia. Lý Quốc Tân không biết đã dùng cách gì mà đều thuyết phục được hết bọn họ. Tạm thời bọn họ để yên chuyện này mà không tố giác ra ngoài ___ Nhưng, nếu cô không đưa phương thuốc Kim Hạp cho hắn ta, thì hắn ta sẽ làm cho chuyện này vỡ lở ra. Bởi vì trên đó đều là chữ ký của cô, cô ngồi tù hay đền mạng cho mọi người cũng không sao, nhưng danh dự của Tần gia chúng ta sẽ bị hủy hoại. Cô sẽ trở thành người có tội với Tần gia."
Cuối cùng Tần Lam cũng không thể chịu nổi nỗi uất ức trong lòng, nước mắt tràn mi. Bắt đầu khóc thút thít.
" Phương thuốc Kim Hạp? Sao hắn ta biết ông nội có cái này?" Tần Lạc hỏi. Phương thuốc Kim Hạp là vật quý gia truyền của nhà họ Tần, nghe nói bên trong có mấy phương thuốc vô cùng quý hiếm. Chỉ cần có được một trong những phương thuốc đó thì sẽ phát tài ngay, nếu có được tất cả những phương thuốc đó, thì lợi nhuận của sản phẩm đem lại sẽ làm cho người ta kinh hồn bạt vía, bởi vì lợi nhuận thu lại từ những sản phẩm đó là quá nhiều.
"Đó là do cô vô tình lỡ miệng nhắc đến nó một lần trước mặt hắn ta." Tần Lam hối hận đến xanh cả ruột. Nếu không cho hắn ta biết sự tồn tại của vật này, thì làm sao có những việc sau này cơ chứ?
" Có hồ sơ của những bệnh nhân này không?" Tần Lạc nhìn ảnh hỏi. Vẻ mặt đăm chiêu.
Mặc dù Tần Lam chỉ nói vài câu như vậy, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được mức độ nghiêm trọng của việc này. Chỉ cần không cẩn thận một chút, thì truyền đời ngàn năm của dược vương thế gia sẽ bị mọi người lên án, trở thành tội nhân cho người đời chửi rủa.
Sự vây quanh, bàn tán của những con mắt hiếu kỳ và những đám nước bọt của những người không biết được chân tướng sự việc, là những vũ khí làm con ngưởi bị tổn thương lợi hại nhất.
Mọi người sẽ không thể ngờ được con gái của dược vương lại kinh doanh một công ty đen, làm cho bao nhiêu người trúng độc mãn tính, khí quản bị tổn hại nghiêm trọng. Một khi bị giới truyền thông đưa tin, thì không biết sẽ gây ra một trận sóng tó gió lớn, cuồng phong bạo vũ thế nào đây?
Hơn nữa, Công Hội Trung Y của Tần Lạc mới vừa khởi bước. Phấn dưỡng da Kim Dũng của hắn đang bán đắt hàng ở trên thị trường. Hôm qua Lệ Khuynh Thành vừa gọi điện tới, nói rằng bởi vì sắp đến tết, nên rất nhiều người mua hẳn một bộ phấn dưỡng da Kim Dũng để làm quà, ngạch tiêu thụ sản phẩm tháng này sẽ lại lập lên một ngưỡng thu nhập cao mới.
Một khi thân phận mình là cháu của dược vương bị bại lộ, lại thêm có người hảo tâm nào đó lại đổ thêm dầu vào lửa, thì tiền đồ của hai xí nghiệp lớn này sẽ gặp phải tai ương khó lường.
Tần Lạc có thể không để ý những điều này. Nhưng, khi bảng hiệu của Tần gia sụp đổ, thì đối với ông Tần Lạc mà nói, đó sẽ là một đòn trí mạng. Những thời khắc cuối đời của ông chỉ có thể sống trong áy náy và tủi nhục mà thôi.
"Hắn ta đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Đi rồi."
"Đi khỏi đây đã lâu chưa?"
Tần Lam giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: " Nửa tiếng rồi."
Tần Lạc gật đầu rồi nói: " Cô cô, cô cứ giao việc này cho cháu. Cô đừng lo lắng nữa, cứ chăm sóc Bối Bối cho tốt đi."
" Tần Lạc, cô___"
" Cô sao thế? Còn chuyện gì nữa sao?" Tần Lạc hỏi. Nhìn nét mặt đau thương của Tần Lam, trong lòng Tần Lạc cũng buồn bã vô cùng.
Bởi vì hắn vốn không được khỏe mạnh, nên người cô chỉ lớn hơn hắn vài tuổi này là người yêu quý hắn nhất. Cô biết Tần Lạc rất buồn vì không được đến trường học, nên cứ khi nào có cơ hội, cô đều kéo Tần Lạc đến trường chơi.
Khi đó, những cô gái cùng ở ký túc với cô cô đều không coi Tần Lạc như một người đàn ông. Tần Lạc qua đêm ở chỗ bọn họ, nhưng bọn họ không một chút quan tâm. Đã thế còn mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Tần Lạc, những thứ mà bình thường hắn không được ăn.
Nếu mà họ có tiết thì sẽ đem theo Tần Lạc tới lớp học. Tần Lạc ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, cũng giống như những học sinh khác, hắn chăm chú ngồi nghe thầy giáo giảng bài, và cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Bình thường cô cô cũng là người cưng Tần Lạc nhất, thường xuyên dẫn hắn đi dạo phố. Mỗi lần về nhà, Tần Lạc đều bình yên vô sự, còn cô cô thì không thể thiếu được một trận răn dạy của ông nội. Cô cô cũng chẳng để tâm, đến ngày thứ hai vẫn lén lút kéo Tần Lạc ra ngoài.
Sau này, với độ tuổi càng lúc càng lớn của Tần Lạc, cô cô cũng đi Thâm Quyến lập nghiệp, nên quan hệ của hai người mới ngày một trở nên xa lạ đôi chút.
Nhưng, tình thâm máu mủ ruột già nói thế nào cũng không thể phai nhạt được. Cô mình bị người khác ức hiếp, hơn nữa còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm cho Tần gia bị diệt vong nữa chứ, sự tàn ác và tội lỗi trong con người Tần Lạc bắt đầu trỗi dậy.
" Không sao đâu." Tần Lam lắc đầu. Cô không biết phải nói ra thế nào về việc giao dịch của mình với Lý Quốc Tân. Dù sao, cô cũng lừa người nhà mình lâu như vậy. " Cô hối hận lắm. Cô cô có lỗi với mọi người."
Tần Lạc nắm tay cô cô, vừa cười vừa nói: " Không sao đâu mà. Với điều kiện của cô cô thì về sau sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn thế nữa. Cái loại thằng hề như thế này thì cô cứ để cháu đối phó cho. Cháu sẽ không để hắn ta chơi trò gì nữa đâu. Tần gia vẫn sẽ là Tần gia, chỉ có thể ngày càng hưng thịnh, không ai có thể phá hoại được."
Hắn cứ nghĩ là Tần Lam nói hối hận ở đây có nghĩa là do mình gặp phải người không tốt, hắn không hiểu nổi hàm nghĩa khác trong lời nói của cô ấy.
Đợi sau khi Tần Lam rời khỏi, Tần Lạc móc điện thoại ra bấm số gọi.
.
Từ Dương thành đến Thâm Quyến cũng không xa, sau khi Lý Quốc Tân lái chiếc BMW trên đường cao tốc từ Dương thành đến Thâm Quyến, trên đoạn đường không hề có chút chướng ngại vật nào nên hắn ta phóng như bay .
Thậm chí, hắn ta còn vui vẻ đến mức mở nhạc nghe, lại còn nói chuyện một hồi với người tình nhỏ của mình, hẹn trước sẽ ăn cơm trưa ở đâu.
Khi đến trạm kiểm tra Thâm Quyến, Lý Quốc Tân vẫn nghĩ là như mọi khi, đưa tiền là có thể đi qua.
Nhưng, đợi đến khi hắn đưa tiền xong rồi mà tấm chắn vàng phía trước vẫn không chịu thu lại.
" Xin lỗ ông, chúng tôi muốn kiểm tra một chút giấy tờ của ông." Người phụ nữ mặc đồng phục nghiêm mặt nói.
" Có chuyện gì sao?" Lý Quốc Tân hỏi.
" Chỉ là muốn hỗ trợ điều tra một vụ án. Có thể không có chút gì liên quan đến ông." Người phụ nữ nói.
Lý Quốc Tân cũng không nghĩ gì nhiều, mặc dù trong lòng không được vui cho lắm, nhưng vì muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, nên vẫn đưa ra giấy phép lái xe của mình.
Một lát sau, giấy phép lái xe vẫn không được hoàn trả lại. Hình như người phụ nữ đó vẫn đang gọi điện thoại nói gì với ai đó.
Đang trong lúc Lý Quốc Tân muốn thúc giục, liền nhìn thấy một chiếc xe taxi nhỏ bảy chỗ màu đen đậu trước trạm kiểm tra. Bốn người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng đi đến, từ hai bên ập vào bao vây Lý Quốc Tân vào giữa.
"Ông là Lý Quốc Tân?" Một người đàn ông trạc tuổi trung niên nghiêm nghị nói.
" Là tôi đây. Các ông là ai? Có chuyện gì vậy?" Lý Quốc Tân hỏi. Trong lúc nói, tay hắn ta cầm điện thoại lên, định mở điện thoại ra, báo cho thuộc hạ biết đang có chuyện gì xảy ra để còn chuẩn bị đối sách.
Lúc này hắn ta chợt hiểu ra vấn đề, hắn chửi thầm trong bụng: "Không ngời con điếm Tần Lam đã bán đứng mình. Với quan hệ xã hội rộng lớn của Tần gia, muốn làm mình bị kẹt ở đây, thì quả thật là một chuyện quá đỗi dễ dàng."
Hắn ta quả đã đánh giá thấp người phụ nữ đó, không ngờ cô ta có dũng khí của một tráng sỹ, tuy bị cụt một tay, nhưng vẫn có thể đâm chết nhiều kẻ địch khác.
" Không được động đậy." Người đàn ông trung niên đó phát hiện ra Lý Quốc Tân có hành động bất thường, liền lấy một khẩu súng lục từ trong người ra nhắm thẳng vào đầu Lý Quốc Tân, nói: " Chúng tôi là đội điều tra phạm tội hình sự. Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần anh đi cùng chúng tôi một chuyến. Lập tức mở cửa xe ra. Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng."